Tổ tiên Hạ Chí có làm tướng quân đâu!Nhưng tiền Hạ Chí vẫn chưa được nhận, cho nên trước mắt cô vẫn cùng bà sống nương tựa lẫn nhau dựa vào việc vẽ truyện tranh để kiếm sống.

Khi Hạ chí đi ngang qua gara VLONG ở số 7 phố Đồng Thủy, nên có cơ hội gặp lại người đàn ông đó, vì thế mà trái tim như ngừng đập nửa nhịp.

Anh đang ngồi xổm bên cạnh chiếc lốp xe ô tô tập trung vào việc gỡ thứ gì đó.

Cơ bắp màu mật ong của anh ấy đang thấm đẫm mồ hôi, lộ ra vẻ quyến rũ, ở trong đầu Hạ Chí đã phác hoạ ra đường cong cơ bắp của anh, mỗi nét đều rất vừa phải.


Một người đàn ông có thân hình đẹp.

Thì ra là thợ sửa xe sao?Ở thành phố này, không thiếu thợ sửa xe, cửa hàng 4S và trung tâm bảo dưỡng ô tô lớn nhỏ, mấy người đàn ông cả người toàn dầu máy, mặc đồng phục lao động đứng trước máy móc đang vùi đầu làm việc, hormone tỏa ra khắp nơi.

Lần trước Thẩm Tư Nam tới thời hạn bảo dưỡng xe còn gặp được một tiểu soái ca, cô ấy nói đáng tiếc, chỉ là thợ sửa xe.

Nhưng Hạ Chí cũng không dám hứng thú với mấy người họ, cô thích một người đàn ông sạch sẽ, làn da hơi trắng một chút, sáng sủa một chút.

Ừm, nhưng hiện tại, cô có chút hoài nghi chính mình.

Thậm chí bỗng nhiên cô cảm thấy thợ sửa xe…… Hình như cũng không có gì không tốt.

Vì sao tim lại đập nhanh như vậy?Trước khi tầm nhìn của Hạ Chí bị chắn, cô lại quay đầu nhìn người đàn ông kia thêm một lần nữa.

Anh trượt xuống gầm xe, bụng hơi cong lên, cơ bụng căng lên lộ rõ từng đường nét.


Hạ Chí nhẹ nhàng nuốt nước miếng.

Sau đó vội vàng về nhà, bà đang ở trong sân nhặt rau, cô kêu một tiếng: “Bà, cháu đã về rồi!”Bà hơi bị nặng tai, cho nên khi nói chuyện âm thanh cũng rất lớn: “Ừ, rửa mặt đi rồi ăn cơm!”Hạ Chí đáp lại: “Dạ vâng!” Trong nháy mắt, cô vào phòng, bỏ balo xuống, lấy bảng, giấy bút, đặt trên bàn làm việc, với một đống bản nháp nằm rải rác khắp nơi, cô thu dọn một chút, sau đó có tiếng điện thoại đổ chuông.

Cô rất sợ tiếng chuông điện thoại, vì chỉ có biên tập mới không nỡ gọi cho cô, rõ ràng biết chuyện cô sợ điện thoại gọi đến.

Đợi khoảng mười giây, Hạ Chí đã chuẩn bị xong tâm lý để nhấc máy, biên tập viên Minh Nguyệt hỏi cô: “Bảo bảo của mình, tuần sau phải đăng bài, cậu đã vẽ được bao nhiêu rồi?”Hôm nay Hạ Chí không hoảng sợ, vì cô đã vẽ tranh xong rồi, nhưng! “Chờ lát nữa gửi cho cậu.

” Khóe miệng Hạ Chí hơi mím lại cười, đắc ý khi vừa thực hiện được ý đồ phản nghịch của mình.

Quả nhiên, năm phút sau Minh Nguyệt liền bắt đầu kêu gào lên: “Này, bản thảo lần này với lần trước không giống nhau a a a a a! Vì sao nam chính lại thay đổi lớn như vậy?”Hạ Chí nhẹ giọng đáp: “Đại khái là gu thẩm mỹ…… Đột nhiên thay đổi?”Minh Nguyệt không còn cách nào với cô, ai bảo đây là đại xúc cơ chứ! Sau đó cẩn thận xem: “Hình như cũng rất mlem! Cơ bụng, nụ cười tà mị, chân dài, eo thon, wow bảo bối, thẩm mỹ của cậu sao lại thay đổi nhiều đến như vậy? Chịu phải sự kích thích gì sao?” Những chàng trai ôn nhu trước kia đi đâu hết rồi.

Hạ Chí nằm ở trên giường, tháo mắt kính xuống nhẹ nhàng xoa ấn đường, trên mặt nở nụ cười khả nghi, giọng nói vốn dĩ đã mềm mại nay lại càng thêm ngọt ngào: “Đã gặp được *linh cảm Muse của mình rồi!”*Linh cảm muse: Theo thần thoại Hy Lạp, những vị Muse, thường gọi là Muse thần nàng thơ.

Ngày nay, trong tiếng Anh chẳng hạn, những Muse thần nàng thơ là biểu tượng của ngẫu hứng sáng tác thơ, văn, nhạc, họa, kịch, v.

v! Minh Nguyệt vểnh tai lên hóng hớt, khiếp sợ nói: “Không phải cậu đang yêu đấy chứ?”Hạ Chí rầu rĩ lắc lắc đầu: “Như vậy thì không.


”Cô ăn cơm xong liền dắt Ala của bà đi dạo, con chó Alaska này là em gái bố cô mua để làm thú cưng bầu bạn với bà, nhưng Hạ Chí cũng không dám để bà dắt nó đi dạo, con chó này đứng lên còn cao hơn cả bà, lại còn to lớn hơn bà, đương nhiên, nó cũng cao và khỏe hơn Hạ Chí, cô mới có 45 cân, nó đã 65 cân rồi.

Cô của cô thật là người không đáng tin cậy nhất mà cô từng gặp.

Trước kia Hạ Chí dắt chó đi dạo đều đi hướng nam, nhưng lần này lại đi về hướng tây, xuyên đi qua một hiệu cầm đồ cũ, một cửa hàng bán lá trà, một cửa hàng bán hương liệu, mấy nhà bán thực phẩm…… Sau đó liền đi ngang qua gara.

Ánh đèn đã tắt, bên trong không có người.

Hạ Chí có chút tiếc nuối thở dài.

.