Lần này, trái lại Hạ Chí làm bé ngoan cầm điện thoại chờ, nhưng đáng tiếc anh không trả lời ngay.


Hạ Chí nhìn chằm chằm năm phút, nhìn mãi cho đến khi tưởng rằng anh sẽ không trả lời lại, mí mắt bắt đầu đánh nhau đang muốn ngủ gật thì điện thoại kêu "tinh" một tiếng.“Tôi không muốn nghe.”Hạ Chí bĩu môi, đành nuốt lời thổ lộ vào: “Được rồi!”Khi nhận được tin nhắn của cô, Đường Hạo cảm thấy rất bực bội, sau đó tỉnh táo lại, anh lờ mờ nhận ra, cô nói mơ thấy anh, không giống với giấc mơ của mình, nhưng anh lại sợ những gì cô nói là những gì anh mơ thấy, cho nên mới không muốn nghe.Nhưng bây giờ cô thật sự không nói, anh phát hiện mình lại càng buồn bực hơn.Fuck!Lần thứ hai anh ném di động đi.Còn không bằng để cô ấy nói cho xong!...Hạ Chí cảm thấy mình rất không vui!Từ khi Hạ Chí gửi cho anh việc mình nằm mơ thấy anh, mấy ngày nay Đường Hạo đã không trả lời tin nhắn của cô.Cô lén đi hỏi Tần Dương, Tần Dương nói: "Gần đây cậu ta rất bận!”Thẩm Tư Nam phân tích: "Không có hứng thú với cậu! Cho nên mới tìm cái cớ.Anh ta còn bận hơn cả ba tớ sao? Ba tớ bận như thế mà mỗi ngày vẫn báo cáo lịch trình cho mẹ tớ đấy! Chắc chắn là anh ta lười ứng phó với cậu." Phân tích xong, nhịn không được còn phê bình cô: "Hơn nửa đêm, không thể gửi cho đàn ông loại tin nhắn này, tớ biết cậu đầu nhỏ sẽ không hiểu sai, nhưng đàn ông sẽ hiểu lầm.”Hạ Chí nhất thời không nghĩ ra sẽ hiểu lầm cái gì, đành thành thật trả lời: "Tớ muốn nói cho anh ấy, tớ nằm mơ thấy anh ấy rơi xuống nước, muốn bảo hôm sau anh ấy cách xa nước một chút, nhưng anh ấy nói không muốn nghe, tớ vừa suy nghĩ lại, cũng cảm thấy đây là điềm xấu.”Thẩm Tư Nam: "...”Cô ấy thử đặt mình vào đó, nếu mình là một người đàn ông, hơn nửa đêm có người phụ nữ gửi tin nhắn cho mình: Em nằm mơ thấy anh bị rơi xuống nước, ngày mai anh ra cửa cẩn thận một chút nhé!Cái này sợ là lời nguyền rủa của bạn gái cũ!Trâu bò quá đi!Thẩm Tư Nam dơ ngón cái lên với cô: "Tớ cảm thấy...!Việc theo đuổi đàn ông đối với cậu mà nói ít nhiều có hơi khó khăn nhỉ.


Phụ nữ người ta theo đuổi đàn ông cách một tầng sa, đến lượt cậu là cách cả rãnh biển Mariana đấy chứ! Có vách tường, máy phá tường cũng không thể phá được cái loại này.”Hạ Chí bị đả kích, ủ rũ cúi đầu "Ồ" một tiếng, càng không có tâm trạng vẽ tranh.Mỗi ngày Minh Nguyệt đều đến phá vỡ hy vọng của cô, thậm chí động tí là muốn giới thiệu bạn trai cho cô đến để cứu vãn ý nghĩ đáng sợ của cô.Hạ Chí không có thời gian mang hai người bạn nhỏ đi chơi.Lúc chiều, dì Mạnh dẫn bọn chúng đi chơi xe, sau đó xe của Tây Tây đột nhiên chết máy, làm thế nào cũng không khởi động được.


Vì vậy, Tây Tây muốn chơi xe của Trần Vũ Thần, nhưng Trần Vũ Thần không cho Tây Tây chơi xe của mình, mà Tây Tây nhất định đòi phải chơi xe của Trần Vũ Thần, Tây Tây không hiểu vì sao Trần Vũ Thần không cho mình chơi xe của cậu ta, Trần Vũ Thần càng không hiểu vì sao Tây Tây cứ phải chơi xe của mình, sau đó Trần Vũ Thần và Tây Tây tranh luận, cuối cùng cả hai cùng khóc...Dì Mạnh muốn đưa xe màu hồng cho Tây Tây nhưng, Tây Tây không muốn xe màu hồng, thế là dì Mạnh lại muốn đưa xe màu hồng cho Trần Vũ Thần, để Trần Vũ Thần đưa xe của mình cho Tây Tây, nhưng Trần Vũ Thần cũng không muốn xe màu hồng, hơn nữa còn không muốn tặng xe của mình cho Tây Tây!Điều duy nhất hai người họ không tranh cãi chính làm, con gái mới dùng xe màu hồng, con trai không dùng xe màu hồng.Khi dì Mạnh gọi điện thoại thuật lại chuyện này, Hạ Chí cũng bó tay, khó mà nắm bắt được trọng điểm: "Vây bây giờ là hai người đang tranh nhau một chiếc xe?”"Đúng vậy." Dì Mạnh cũng rất bất lực, hoàn toàn không thể kiểm soát được tình hình.Hạ Chí cầm theo cái chổi lông gà xuống tầng, định cho bọn chúng biết thế nào là một tuổi thơ trọn vẹn.Nhưng khi xuống đến nơi, có cơn gió lạnh thổi qua, Tây Tây đứng thẳng với đôi mắt đỏ hoe, còn Trần Vũ Thần đang ngồi xổm một bên vừa ôm mặt vì tủi thân vừa thở hổn hển vì giận dỗi, cô lặng lẽ cất chổi lông gà đi...Hai đứa trẻ thật tội nghiệp.Sau khi Hạ Chí dỗ xong Tây Tây và Trần Vũ Thần, cố gắng thuyết phục bọn chúng nếu một người đàn ông có thể co được dãn được, thì một người đàn ông mạnh mẽ cũng có thể dễ thương.Hai đứa trăm miệng một lời: "Không muốn!”Hạ Chí không có cách nào: "Vậy chị giúp hai em sửa lại một chút?”Cô cầm quyển sách hướng dẫn ra, nhưng tiếc là xem không hiểu một chữ nào, cấu tạo đồ chơi trẻ em thật phức tạp.Sau hai phút suy nghĩ Hạ Chí gãi đầu, Tây Tây và Trần Vũ Thần lại bắt đầu giảng đạo lý cho nhau, hai đứa này giống như Đường Tăng đang niệm phật vậy, trên đầu Hạ Chí như phát tác cái vòng kim cô, cô làm động tác tay cắt ngang, đề nghị: "Nếu không chúng ta trở về...!xem phim hoạt hình?”Đánh điện tử?‘Chị mang các em đi ăn lẩu kem nhé?”...Cố chấp số 1 và cố chấp số 2 chỉ mở mắt to tủi thân nhìn cô, một bộ dáng hôm nay không giải quyết xong việc này tôi sẽ không đi đâu cả.Hạ Chí nắm chặt chổi lông gà, lẩm nhẩm niệm chú tĩnh tâm.Cô cúi đầu mở danh bạ ra: "Không được khóc nữa, chị đây đi tìm người sửa cho hai đứa.”Cô nhanh chóng gọi điện cho Tần Dương, đối phương bắt máy rất nhanh: "A, Tiểu tiểu a, có chuyện gì?”Anh nghe được nhũ danh của Hạ Chí từ chỗ Đường Hạo, lúc ấy còn vui vẻ nói: Ái chà chà, ngay cả nhũ danh của người ta cũng biết.‘Đường Hạo đen mặt nói: Vô tình nghe được.‘Anh vạch trần cậu ta: Cậu có thể vô tình nghe được, nhưng nhớ được thì cũng không phải vô tình, còn định giả bộ với tớ làm gì!‘Hạ Chí ngượng ngùng nói: Cái kia, xe tôi bị hỏng rồi, anh có thể đến đây sửa giúp được không?‘Dù sao cũng đều là xe, cách sửa chắc sẽ giống nhau?Tần Dương cười nói: Làm sao không tìm Đường Hạo?‘Hạ Chí có chút ngượng ngùng nói: Không phải anh nói dạo này anh ấy bận việc à?‘Tần Dương cười khoái trá: Đúng là bận thật, nhưng cũng không bận đến mức không ra tay được, cậu ta bây giờ đang ở trong cửa hàng! Tôi đi công tác ở Quảng Đông rồi nếu không em gọi cậu ta qua đấy một chuyến đi!‘.