Mấy ngày sau Hoàng thượng đến thăm, Ngọc My nói mình bị trượt chân xuống nước như đã định trước, tất nhiên cũng sẽ không có ai lại nghi ngờ điều này. Hoàng thượng cũng đến thăm hỏi, an ủi Ngọc My nhiều hơn. Thân thể Ngọc My bình phục rất nhanh, có lẽ vì ý chí chiến đấu dâng cao, Nguyên phi cũng không có hành động gì, nên chuyện cũng coi như tạm qua đi.

Đã sắp tới tháng 5, khí trời dần nóng lên. Cơ thể nàng cũng đã khỏe hẳn, chỉ là Hoàng thượng không yên lòng, thường bắt Nguyễn Khắc Phục bốc cho nàng chút thuốc bổ đều dưỡng bệnh.

Vào một ngày, nàng ngồi ở hành lang hóng gió thì Thanh Liên bỗng nhớ tới chuyện gì đó, tức giận nói: ” Ả Nguyễn thị kia thật không biết điều! Nghe nói từ lúc bị đuổi ra ở nơi xó xỉnh, cả ngày cứ nguyền rủa tiểu thư, lời lẽ thật là bẩn thỉu.”

Nàng duỗi ngón tay, lạnh lùng nói: ”Kệ cô ta đi. Ta hành sự không thẹn với lương tâm, nguyền rủa sẽ chẳng linh nghiệm đâu.”

Thanh Liên nói: ”Nhưng lời cô ta thực sự khó nghe, hay là bẩm báo cho Hoàng hậu trị tội cô ta nhé.” Nàng đáp: ”Không cần dồn người đến đường cùng.”

Vừa vặn Xuân Bích mang thuốc đến: ”Tiểu thư, thuốc đã xong rồi, người uống đi.” Nàng bưng chén thuốc trên tay, uống một ngụm, nhíu mày nói: ” Hai ngày nay thuốc hơi chua.”

Xuân Bích nói: ”Có thể là Nguyễn Khắc Phục đại nhân mới điều chế loại thuốc bổ mới, cho nên chua.”

Nàng ừ một tiếng, cau mày chậm rãi uống hết. Lại ngồi một lát, thấy hơi buồn ngủ, nàng bảo Xuân Bích đỡ vào trong ngủ trưa. Xuân Bích cười nói: ”Hai ngày nay Tiểu thư ngủ hơi nhiều, mới dậy được một lúc đã muốn ngủ trưa.”

”Công nhận. Càng đến hè càng dễ buồn ngủ.” Ngoài miệng nàng nói giỡn, chợt trong lòng có chút hoài nghi, hỏi: ” Xuân Bích, ta ham ngủ từ lúc nào? Có phải bắt đầu từ mấy ngày trước?”

” Đúng vậy, khoảng năm, sáu ngày trước người hay ngủ, một ngày có 12 canh giờ thì 5 6 canh giờ ngủ. Ngày trước mặt trời đã lên cao, Hoàng thượng đến mà tiểu thư vẫn ngủ, Hoàng thượng không cho đánh thức …” Nói xong, đột nhiên cô ấy dừng lại, trên mặt biểu hiện nét nghi hoặc xen lẫn bất an.

Tay nàng run lên, nàng hỏi: ”Em cũng thấy không ổn sao?”

Xuân Bích vội vàng buông tay nàng ra: ” Tiểu thư đừng ngủ nữa. Để em đi mời Nguyễn Khắc Phục đại nhân đến.”

Nàng vội vàng dặn: ”Đừng để cho người khác chú ý.”

Nàng từng bước từng bước đi vào buồng, khăn gấm trên bàn thêu hàng nghìn lá hoa dưới ánh nắng mặt trời, tay nàng nắm chặt khăn trải bàn, trên lưng như có hàng nghìn mũi nhọn đâm vào đau đớn.

Nguyễn Khắc Phục đã tới, thần sắc có vẻ bình tĩnh, một tay bắt mạch cho nàng, ngẫm nghĩ một lúc không lên tiếng, rồi lấy cây châm nhỏ, nói: ”Xin nương nương chịu đau một chút.”, liền lấy cây châm đâm xuống huyệt đạo. Tay hắn nhẹ nhàng chuyển động ngân châm,giải thích: ”Đây là huyệt Hợp cốc, nếu nương nương chỉ là ham ngủ bình thường thì châm vào không bị gì cả, nếu do thuộc thì ngân châm sẽ đổi màu.”

Giây lát, Khắc Phục rút ngân châm ra, ngưng thần nhìn hồi lâu nói: ” Quả nhiên có người giở trò trong thuốc của thần.” Hắn đem ngân châm cho nàng xem: ” Mời người nhìn kĩ ngân châm này.”

Nàng giơ lên nhìn kĩ, quả nhiên ngân châm phảng phất một màu xanh nhạt. Tay nàng run lên, ngân châm rơi vào lòng bàn tay hắn, nàng nhìn thẳng mắt hắn nói: ” Đó là cái gì? Thuốc độc à?”

”May là không phải. Có người bỏ thuốc, nhưng phân lượng rất ít. Người dùng thuốc rất cẩn thận, lượng thuốc bỏ thêm rất ít. Cho dù thần ngày ngày bắt mạch cũng không dễ dàng phát hiện ra, dù vậy, nếu dùng trong thời gian dài, đầu tiên người sẽ cảm thấy tinh thần mệt mỏi, thèm ngủ, chưa đến một năm thì thần trí thất thường, trở nên điên dại.”

Khuôn mặt nàng nhất thời biến sắc, nàng có thể cảm giác được cả người nàng bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng. Trong lòng vừa sợ vừa hận, trên mặt bình tĩnh lại, nói: ”Quả nhiên là đã dòm ngó đến chỗ ta!”

Nguyễn Khắc Phục vội nói: ” Người cứ yên tâm. May mà phát hiện sớm. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, sẽ không hại thân thể.” Hắn đem ngân châm cất vào trong hộp thuốc, lo lắng nói: ” Rõ ràng là muốn từ từ đưa người đến chỗ chết, thủ đoạn quá thâm độc!”

Nàng thở dài nói: ”Từ trước tới nay Hậu cung tranh sủng không từ bất cứ thủ đoạn nào, quả nhiên là khó lòng phòng bị.” Nàng xúc động nói với Nguyễn Khắc Phục: ” Nếu không phải có đại nhân, sợ rằng em đến chết cũng như trong mộng, không biêt lý do.”

Nguyễn Khắc Phục xấu hổ nói: ”Cũng tại thần sơ sẩy, mới khiến người thiệt thòi.”

Nàng hòa nhã nói: ” Đại nhân đừng tự trách mình.”

Hắn nghiêm túc nói: ”Sau này thần sẽ cẩn thận hơn nữa. Từ bốc thuốc đến nấu, cho đến khi tiểu chủ dùng, thần sẽ đích thần làm lấy, không để người khác nhúng tay vào.”

Nàng nghiêm mặt nói: ” Việc cấp bách hôm nay là tìm ra người muốn hại ta, để tránh khỏi từ nay về sau có chuyện xảy ra.” Nàng cảnh giác liếc mắt ra ngoài cửa sổ, hạ giọng nói: ” Có thể đem thuốc vào trong cung ta, chắc là người ở bên cạnh. Ta cảm thấy cơ thể không khỏe vài ngày trước, vừa vặn trong cung ta mới tuyển vài người mới. Tuy rằng sáng sớm ta dặn Thu Hằng và Trần Lâm chú ý bọn họ, nhưng trong cung nhiều người hỗn loạn, chỉ sợ bọn họ cũng lực bất tòng tâm. Theo ta thấy, việc này phải để ý hơn mấy thái giám, cung nữ mới đến.”

” Người muốn làm gì?”

” Làm phiền đại nhân và em cùng diễn vở kịch, giả vờ như không có việc gì để tránh đánh rắn động cỏ.”

"Vi thần xin làm theo.”

” Thanh Liên, đi mở cửa sổ, ta hơi khó chịu.” Thanh Liên theo lời mở cửa sổ, nàng đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, cất cao giọng nói: ”Nếu đại nhân nói ta không sao, ta cũng yên tâm rồi.” Nói xong, chớp chớp mắt với hắn.

Nguyễn Khắc Phục hiểu ý gật đầu, lập tức lớn tiếng nói: ”Đầu hè nương nương thèm ngủ là chuyện thường, Chi bằng nhân cơ hội này nghỉ ngơi cho thật khỏe.”

Nàng cười nói: ”Đa tạ đại nhân đã tận tình.”

” Hoàng thượng đích thân căn dặn, thần không dám sơ sẩy.”

” Vậy làm phiền đại nhân ngày ngày đến. Thanh Liên, tiễn đại nhân ra ngoài. Ta muốn nghỉ ngơi.”

Nguyễn Khắc Phục đi ra ngoài, nàng lập tức gọi Trần Lâm đến, dặn hắn một hồi, hắn liên tục gật đầu. Nói xong, nàng thấp giọng nói: ” Việc này ngươi đã sơ sót. Hôm nay làm theo lời ta nói, cẩn thận kỹ lưỡng, tránh bứt cây động rừng.” Sắc mặt Trần Lâm rùng mình, vội vàng lui xuống.

Nàng giả bộ như không có chuyện gì. Tới buổi chiều, Trần Lâm tới gặp nàng, lặng lẽ nói cho nàng biết ở chân tường có một lỗ nhỏ, hình như mới phá không lâu. Nàng im lặng không lên tiếng, trong lòng biết có ý chỉ Hoàng thượng, ngoài Nguyễn Khắc Phục và chàng ra không có ai vào cung nàng. Thái giám cung nữ của nàng không được đi ra ngoài, tất nhiên là có người ở ngoài len lén đem thuốc đến.

Nàng nói: ” Ngươi cứ giả không biết, cũng đừng quá chú ý nơi nào. Ngày mai nấu thuốc ngươi và Thu Hằng chú ý một chút, cần phải bắt được kẻ đó, khiến hắn không kịp trở tay.”

Trần Lâm nghiến răng nói: ” Vâng. Nhất định sẽ không để tên gian tặc đó chạy thoát.”

Ban đêm, nàng nằm trên giường, ánh trắng sáng ngời ngoài cửa sổ, lần đầu tiên nàng cảm thấy Mai Lan Viện có sát khí cao đến vậy.

Mặc dù nàng quyết tâm không ngủ, nhưng vẫn ngủ quên một mạch đến lúc mặt trời nhô cao. Tỉnh dậy, nàng thấy Xuân Bích, Thanh Liên, Thu Hằng cùng Trần Lâm đang quây quanh bát thuốc mang vào cho nàng, hiển nhiên là chưa hề tìm ra nguyên nhân.

Trần Lâm nói: ”Bọn tôi tớ đã trông coi rất kĩ, thuốc do dự cung nữ Xuân Hoa mới đến nấu, nhưng không phát hiện gì.”

Nàng không khỏi bắt đầu nghi ngờ, không phải là biết bị phát hiện nên không bỏ thuốc nữa chứ, ngẩng đầu nhìn Trần Lâm. Thu Hằng vội hỏi: ”Bọn nô tỳ để ý rất kỹ, thấy tất cả đều bình thường, chắc là chưa hề phát hiện ra đã bị lộ.”

Nàng bưng chén thuốc lên, nhấp một ngụm thuốc, vẫn có vị chua như trước. Nàng tức giận, nhổ ngụm thuốc trên mặt đất, tức giận nói: ” Vẫn bị bỏ thuốc.”

Thu Hằng sợ hãi, vội vàng quỳ xuống nói: ”Có lẽ bọn nô tì sơ suất, xin tiểu chủ thứ tội.”

Nàng chỉ nói: ”Cũng không phải lỗi của các ngươi. Có thể bỏ thuốc trước mặt các ngươi, quả là không đơn giản.”

Trần Lâm gật đầu nói: ”Bề tôi nhớ đến một chuyện, xin nương nương cho phép nô tài đi một lúc.”

Nàng gật đầu đồng ý. Nàng nói với Xuân Bích: ”Toàn bộ thuốc đổ hết đi.” Nàng dặn thêm: ”Đừng để ai thấy em đổ thuốc.”

Trần Lâm trở lại rất mau, trong tay còn mang theo cái bình thuốc, thìa đến: ”Bề tôi nghĩ, nếu không phải có người tự mình bỏ thuốc, chỉ có thể giở trò trên mấy thứ này thôi.”

Nàng gật đầu nói: ” Cũng có lý.” Nàng chìa tay cầm thìa, nhìn kĩ, không có gì không ổn cả, cầm cả bình thuốc lên xem, toàn thân màu tím đen, hình dưa hấu, nắp bình điêu khắc rồng bay phượng múa.

Nàng mở nắp bình ra, cũng không có gì lạ. Nàng đặt bình thuốc trên bàn, ngẫm nghĩ, bỗng nhiên thấy ngón tay cầm nắp có vị chua, nàng lập tức tỉ mỉ coi, màu sắc nắp đậm hơn thân bình một chút, nếu không nhìn kĩ cũng không biết. Nàng đưa nắp cho Thu Hằng: ”Cô ở trong cung lâu rồi, nhìn xem đây là gì?”

Thu Hằng nhìn kĩ nửa ngày nói: ”Nắp được bỏ vào trong thuốc nấu lâu, nắp bình hấp thụ nước thuốc nên màu sắc đậm hơn.” Thu Hằng nhìn sắc mặt nàng, tiếp tục nói: ”Chỉ cần thuốc sôi lên, nước thuốc sẽ chạm vào nắp bình. Thuốc trong nắp bình này trà trộn vào thuốc của người rồi.”

Im lặng thật lâu, nàng mới cười lạnh một tiếng nói: ”Mưu kế khéo thật! Chả trách thế nào chúng ta cũng không tra được kẻ đưa thuốc, hóa ra là sớm chuẩn bị rồi.” nàng hỏi Thu Hằng: ”Thường thì mấy thứ này do ai cất giữ vậy?”

”Vốn là Thanh Liên, bây giờ do cung nữ mới đến Xuân Hoa bảo quản.”

Nàng Ừ một tiếng, nói với Trần Lâm: ” Người cầm bình thuốc này ra, Xuân Hoa có nhìn thấy không?”

”Không nhìn thấy ạ.”

” Vậy trả lại chỗ cũ đi, đừng để bị nghi ngờ. Hỏi thăm lai lịch Xuân Hoa, ngày trước từng hầu hạ cho ai.” Trần Lâm vội vàng lui xuống.

Qua hai canh giờ, Trần Lâm trở về bẩm báo nói, Xuân Hoa vốn là cung nữ bên cạnh ả Nguyên Tài nhân bị phế truất đã đắc tội với nàng ở vườn Ngự uyển kia, sau được điều đến chỗ cung của nàng.

Thanh Liên nói: ”Tiểu thư, ả muốn trả thù đây mà!”

”Khá khen cho nô tỳ trung thành chủ cũ!’ Nàng nói với Trần Lâm: ”Đi gọi Xuân Hoa đến, ta có vài lời muốn hỏi. Nếu dám chần chờ, lập tức trói lại.” nàng lạnh lùng nói.

Sau một lúc lâu, Xuân Hoa ở phía sau Trần Lâm chậm rãi đi vào bước quỳ trước mặt nàng. Nàng kiềm chế cơn tức giận lại, cười nói: ” Đừng sợ, ta chỉ có hỏi mấy câu với ngươi thôi.”

Xuân Hoa cúi đầu nói: ”Được nương nương quan tâm, nô tỳ xin lắng nghe.”

Vẻ mặt nàng hòa nhã nói:”Cũng không có chuyện gì quan trọng. Trần Lâm nói ngươi làm rất tốt, đồ vật bảo quản được xếp ngay ngắn rõ ràng. Ta rất hài lòng, nghĩ nên thưởng cho ngươi, cũng để người khác biết ta thưởng phạt phân minh, làm việc sẽ chăm chỉ hơn.”

Xuân Hoa vui mừng, ngẩng đầu lên:”Tạ ơn tiểu chủ tặng thưởng. Chuyện này vốn thuộc bổn phận của nô tỳ mà.”

”Quả thực ngươi làm tốt. Trong các cung nữ mới tới, ngươi là người giỏi giang nhất.” Nàng thấy sắc mặt cô ta vẫn đang vui mừng, bèn cố ý ngừng lại nói: ” Trước đây ngươi hầu ở cung nào, sao chủ ngươi lại để ngươi đi?”

Cô ấy nghe xong câu nói kế tiếp của, sắc mặt xám lại, cúi đầu nói: ”Nô tỳ ngu dốt, lúc trước không theo được chủ tốt. Bây giờ được làm việc cho nương nương là phúc tu mấy kiếp rồi.”

Nàng đến cạnh người cô ta, nhìn thẳng vào mặt, khẽ cười: ”Nguyễn tài nhân tuy đã bị giáng, nhưng trước kia chắc cũng cho ngươi không ít lợi lộc nhỉ? Nếu không sao ngươi dám làm chuyện đáng chém đầu ở trong cung của ta!”

Xuân Hoa quỳ rạp trên mặt đất, giọng run rẩy: ”Lúc trước nô tỳ hầu hạ Nguyễn Mỹ nhân nhưng nô tỳ thật sự không hiểu nương nương đang nói cái gì.”

Nàng lạnh lùng nói: ” Ngươi thực sự không hiểu ta đang nói cái gì sao? Vậy cái nắp bình thuốc của ta là chuyện gì?”

Xuân Hoa thấy nàng hỏi chuyện cái nắp bình, sợ đến mặt tái dại đi, không dám động đậy. Hồi lâu mới khóc lóc: ”Nô tỳ thực sự không biết, nô tỳ chỉ trung thành với người thôi! Mong nương nương minh xét!”

Nàng nhìn bộ dạng cô ta cười khẽ nói: "Nếu ngươi vẫn còn muốn trung thành với chủ cũ như thế thì ta cũng toại nguyện cho ngươi. Trần Lâm, lôi ra đánh chết cho ta."

Xuân Hoa khóc lóc, ôm lấy váy nàng: ”Nương nương tha mạng, nô tỳ không dám!”

Nàng trầm giọng nói: ”Vậy thì nói hết ra, nếu như có nửa câu nói dối, đừng trách ta vô tình!”

”Trước khi nô tỳ đến Mai Lan Viên đã hầu hạ Nguyên mỹ nhân, vì Nguyễn mỹ nhân bị tội không cần nhiều người hầu hạ, cho nên đuổi nô tỳ đi. Trước khi nô tỳ đếnMai Lan Viện một ngày, Nguyễn mỹ nhân gọi nô tỳ đến, thưởng nô tỳ không ít tiền bạc, buộc nô tỳ phải đồng ý làm làm việc này. Nô tỳ … nhất thời mê muội. Xin nương nương tha tội! ” Nói xong, vừa khóc vừa đập đầu.

Giọng nàng lạnh như băng: ”Ngươi chỉ việc nói chuyện của ngươi. Đây là cơ hội ngươi lập công chuộc tội, nếu như có nửa phần lừa dối, ta quyết không tha cho ngươi!’

”Nguyễn mỹ nhân nói không cần nô tỳ làm việc khác, chỉ cần trong thang thuốc cho người uống bỏ thuốc vào là được. Buổi tối hôm nô tỳ vào Mai Lan Viện, theo lời dặn Nguyễn mỹ nhân đã đào một cái lỗ dưới chân tường. Nguyễn mỹ nhân có dặn dò gì, đưa đồ gì vào, sẽ có người nhét một mảnh giấy ở cái lỗ đó. Nô tỳ đi lấy là được.”

Thu Hằng nghiêm mặt hỏi: ”Vậy thuốc kia cũng được truyền vào như vậy à? Cũng là Nguyễn mỹ nhân dạy ngươi gian kế nấu nắp bình trong thuốc à?”

Xuân Hoa gật đầu thừa nhận.

Nàng ngẩng đầu cười lạnh, nói: ” Các ngươi nghe đi, đã chuẩn bị chờ đưa ta vào chỗ chết đấy! Nếu không phát hiện sớm, chỉ sợ ngay cả ta chết thế nào cũng không biết! Có thể thấy được chúng ta ngu ngốc thế nào rồi!’

Mọi người đồng loạt ngồi xuống, cúi đầu sợ đến nỗi không dám thở mạnh. Nàng nói: ”Đứng lên đi. Sau này phải cảnh giác hơn một chút. Mấy người các ngươi đều lâu năm ở trong cung mà bị người khác giở trò mà không biết."

Nàng xoay mặt hỏi Xuân Hoa: ”Trong cung này còn đồng đảng nào nữa?”

Xuân Hoa hoảng sợ, dập đầu nói: ” Không ạ.”

”Khi nào Nguyễn mỹ nhân sẽ đưa tờ giấy cho ngươi?”

Xuân Hoa chần chờ, Thanh Liên ở bên cạnh quát: ”Còn không nói?.”

Xuân Hoa sợ đến mặt không còn chút máu, lại không dám khóc lớn, chỉ cúi sát đất, liên tục la hét: ”Nô tỳ xin nói. Cứ cách ba ngày Nguyễn mỹ nhân sẽ sai người đem thuốc đến, nô tỳ tự đi lấy là được.”

”Cách ba ngày một lần, không phải là đêm nay chứ? Đưa thuốc lúc nào, có tiếng động gì?”

”Lúc canh một, ngoài tường có người giả hai tiếng cúc cu là được, nô tỳ chỉ cần bắt chước lại.”

” Ngươi có thấy người đưa không?"

Nô tỳ chưa từng thấy qua, chỉ biết đó là tay nam nhân, lòng bàn tay phải có vết sẹo.

Nàng nhìn Xuân Hoa bĩu môi, nói với Trần Lâm: ”Trói cô ta vào nhà kho, nhét giẻ vào miệng. Ai hỏi gì cứ nói cô ta trộm vòng ngọc của ta bị phát hiện. Rồi tìm hai thái giám trông giữ cô ta, không được để cô ta tự sá. Nếu cô ta trốn hoặc chết, cứ mang đầu cô ta tới cho ta xem.”

Vẻ mặt Xuân Hoa hoảng sợ nhìn nàng, nàng trừng mắt một cái: ”Yên tâm, ta không muốn cái mạng của ngươi.” Trần Lâm nhanh chân nhanh tay kéo cô ta ra ngoài bảo người đưa vào nhốt trong nhà kho rồi quay lại. Nàng bảo Xuân Bích đóng cửa lại, nhìn Thu Hằng nói: ”Đêm nay cô cải trang thành Xuân Hoa đi lấy thuốc.” Quay sang nói Trần Lâm: ”Tìm mấy kẻ đắc lực, chuẩn bị sẵn gậy và dây thừng, đêm này tóm gọn kẻ kia.”

Bố trí xong xuôi, thấy mọi người tự lui ra hết, Thanh Liên ở bên cạnh nàng nói nhỏ: ”Đã biết là Nguyễn mỹ nhân hạ thủ, tiểu thư có cách gì đối phó chưa?”

Nàng nhìn ánh nắng chiều xế tà dần lặn ở hướng Tây ngoài cửa sổ, có vài cây hoa ở sân đã nở, hoa kia vốn đỏ như lửa, nay có ánh mặt trời chiều đốt như hoa lửa. Gió nóng thổi qua cành lá, mang theo mùi hương hoa nhẹ. Trên người nàng mặc y phục mỏng manh có chút lạnh, không khỏi thở dài một tiếng: ”Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, ta không muốn hại người, nhưng người nào có tha cho ta?”

Hàm răng trắng đều của Xuân Bích nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ bừng, mắt trợn tròn: ” Tiểu thư còn muốn nhường nhịn sao?”

Nàng im lặng không nói. Gió đêm lướt nhẹ qua cây thông, sắc trời đã tối, bầu trời xuất hiện vài lấm tấm ánh sáng nhỏ. Nàng hít hơi một cái, khép chặt ngón tay nói: ”Người đã ác độc thì cũng đừng trách ta độc ác”.

Thanh Liên đỡ lấy tay nàng: ”Em và Xuân Bích thề sẽ sống chết che chở tiểu thư.”

Nàng chậm rãi thở dài nói: ”Nếu không muốn làm cá trên thớt, thì chúng ta phải hợp sức với nhau.”

Nàng vốn hiểu rõ, ở hậu cung, dù không muốn cũng không thể không tranh sủng. Dù nàng muốn yên bình sống nốt quãng đời này, nhưng có ai để cho nàng được toại nguyện.

Nàng đưa tay gỡ cây trâm trên đầu ra, hỏi: ”Hôm nay Hoàng thượng qua cung nào.” Thanh Liên đáp: ”Nghe nói là cung Thụy Đức.”

Nàng nhẹ giọng nói: ” Được rồi. Mọi người đi ăn cơm thôi, ăn no mới có sức lực đối phó đêm nay.”