Dư Tiểu Hải thức tỉnh thành công.

Nhìn vẻ mặt không thể tin được của giáo sư Tôn, Sở Vân Thăng đã hoàn toàn ý thức được tầm quan trọng của nguyên phù Lục Giáp trong quá trình thức tỉnh, dưới sự phòng ngự của Lục Giáp phù, quá trình thức tỉnh cực kỳ nguy hiểm có được một sự bảo vệ hiệu quả, xác suất thức tỉnh thành công tăng lên rất nhiều, Sở Vân Thăng dùng mông để nghĩ cũng biết đây là một chuyện kinh khủng cỡ nào.

Có điều ngoại trừ chính hắn thì không còn ai biết điều này nữa, ngay cả là Dư Tiểu Hải cũng mơ mơ màng màng, tưởng mình chỉ hôn mê một giấc mà thôi.

Sở Vân Thăng kéo hắn lên, hơi tò mò muốn biết Dư Tiểu Hải có năng lực thiên phú là gì, còn về phần thuộc tính năng lượng, chỉ cần nhìn toát ra nhiều khí lạnh như vậy là biết.

Theo lời của giáo sư Tôn, ông ta gặp qua những người thức tỉnh phần lớn đều có hai loại thuộc tính là băng và hỏa, những loại khác đều là vô cùng thưa thớt, còn cái loại nguyên khí tinh thuần như của Sở Vân Thăng, giáo sư Tôn căn bản chưa hề đề cập đến.

Có điều như vậy cũng tốt, Sở Vân Thăng nghĩ nên cho Dư Tiểu Hải thử nghiệm xem có sử dụng được nỏ của mình không, như vậy hai người một trước một sau, một sáng một tối, một tấn công một đánh lén, tỷ lệ sống sót sẽ tăng lên rất nhiều.

Sở Vân Thăng hầu như không biết chút gì về người thức tỉnh, trái lại là dưới sự hướng dẫn của giáo sư Tôn đam mê nghiên cứu, Dư Tiểu Hải tiến hành các bài thử nghiệm. Kết quả khiến cho giáo sư Tôn có chút thất vọng, năng lực mà Dư Tiểu Hải thức tỉnh rất thông thường, tạo ra một ít mưa băng, đừng nói là giết côn trùng, đến ngay cả là giết một con chuột chỉ sợ cũng có chút khó khăn.

Có điều Sở Vân Thăng lại cảm thấy không sao cả, những người có thể tự thức tỉnh ra năng lực thiên phú kia, có ai mà không được sách cổ gọi là tài năng ngút trời. Còn như cái gã Dư Tiểu Hải tào lao bí đao này, có thể thức tỉnh cũng đã là phúc đức tổ tiên, ông trời mở mắt rồi.

Mấu chốt nhất là, Sở Vân Thăng có nguyên phù, cũng không cần hắn phải có năng lực thiên phú gì, chỉ cần hắn có năng lượng thuộc tính băng là được, có thuộc tính băng mới có thể bắn tên băng!

Lúc đầu khi Dư Tiểu Hải nghe được từ miệng giáo sư Tôn là mình đã thức tỉnh, vô cùng hưng phấn, ai ngờ chỉ lật qua lật lại mấy cái, lại nhận được kết quả thế này khiến cho hắn rất chán nản. Tuy rằng giáo sư Tôn có an ủi hắn, chỉ cần kiên trì rèn luyện lâu dài thì nhất định sẽ có được năng lực chiến đấu mạnh mẽ.

"Anh Sở, có phải là em quá vô dụng hay không?" Dư Tiểu Hải thở dài nói.

Sở Vân Thăng kéo hắn lên, thần bí nói: "Đi, theo anh tới đây!"

Nói xong mặc kệ phản ứng của Dư Tiểu Hải, nhấc hắn lên lao đi như một cơn gió xuống dưới lầu, chọn một căn phòng, vận nguyên khí lên, đạp tung cửa phòng, may là bên trong trống trơn không có ai.

Sở Vân Thăng lấy nỏ ra, hỏi: "Cậu biết dùng nỏ không?"

Dư Tiểu Hải buồn bực nhìn cây nỏ mà Sở Vân Thăng lấy ra, thế nhưng rất nhanh đã bị những ký hiệu kỳ lạ trên thân nỏ hấp dẫn, hiếu kỳ nói: "Anh Sở, đây là cái gì?"

"Đừng nói nhảm, đang hỏi cậu là bắn thứ này có chuẩn không?" Sở Vân Thăng nhắc nhở hắn.

Dư Tiểu Hải khinh bỉ nhìn hắn, ngạo nghễ nói: "Anh Sở, anh quên rồi à? Năm ngoái khi em theo đuổi Tư Quân, tiêu biết bao nhiêu tiền ở chỗ câu lạc bộ các nàng, tuy không dám nhận là chuyên nghiệp, thế nhưng dù gì cũng có thể xem là một cao thủ nghiệp dư!"

Sở Vân Thăng nhớ ra đúng là cô bạn gái trước đây của Dư Tiểu Hải quả thật là có làm việc ở một câu lạc bộ nào đấy. Khi đó còn kéo theo bản thân đi làm thẻ hội viên, thời gian lâu rồi nên cũng quên mất, không ngờ rằng tiền thằng nhóc này dùng để tán gái cũng không phải là tiêu vô ích, vì vậy gật đầu nói: "Đừng dài dòng, làm theo những gì anh nói, truyền năng lượng trong cơ thể cậu vào trong cây nỏ này, sau đó bắn thử một tên cho anh xem, nhắm vào sô pha trong phòng ấy."

Dư Tiểu Hải chần chờ một chút, không biết Sở Vân Thăng muốn làm gì, liền hỏi: "Làm như vậy để làm gì?"

Sở Vân Thăng biết việc này khó mà nói rõ ngay được, hơn nữa cũng không muốn nói quá nhiều, trả lời: "Nhanh mà làm theo lời anh bảo, bây giờ không rảnh để giải thích với cậu nhiều như vậy!"

Dư Tiểu Hải liền vội vàng nói: "OK, OK, anh Sở, anh cứ nói đi, em làm liền!"

Lên dây, giương nỏ, thành thạo hơn nhiều so với Sở Vân Thăng.

Khi năng lượng của Dư Tiểu Hải dần dần tuyền vào, Sở Vân Thăng phát hiện cây nỏ không có phản ứng gì, chuyện gì đây?

Vút!

Mũi tên cắm phập vào sô pha, xuyên thủng một cái lỗ lớn, ngay cả một vụn băng cũng chả có!

Dư Tiểu Hải ngờ vực nhìn Sở Vân Thăng, lẽ nào lão có thù oán với sô pha?

Sở Vân Thăng cầm lấy nỏ, vỗ đầu một cái, vừa nãy sốt ruột quá, quên đổi nguyên phù mất, phù phong của nguyên phù Hàn Binh phong ấn lên cây nỏ vốn mang theo hơi thở của mình, người khác căn bản không thể kích hoạt được.

Bây giờ trong cơ thể chỉ còn ba nấc nguyên khí, nêu như chế tạo một tấm nguyên phù Hàn Binh vô chủ để trang bị cho Dư Tiểu Hải, thì phải tiêu hao hai nấc nguyên khí, có điều, dù lượng năng lượng trong cơ thể Dư Tiểu Hải có ít cỡ nào, chỉ cần đủ để bắn ra hai mũi tên băng đầy năng lượng, đóng băng Xích Giáp Trùng, hắn không cần tốn nguyên khí mà chỉ cần dùng kiếm Thiên Ích là có thể giết chết bọn chúng, vậy thì chỉ với một nấc nguyên khí cuối cùng trong cơ thể mình cũng có thể giết được ba con, hắn đã không lỗ, mà nếu Dư Tiểu Hải có thể bắn ra ba mũi tên băng trở lên, vậy thì hắn lời rồi!

Thí nghiệm, tiếp tục thí nghiệm!

Sở Vân Thăng quyết định thật nhanh, nói với Dư Tiểu Hải: "Cậu ở đây chờ anh một chút, anh đi vệ sinh."

Hắn bây giờ còn chưa muốn việc mình có năng lực chế tạo nguyên phù bị tiết lộ.

Dư Tiểu Hải tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không để ý, thuận miệng nói: "Em ở đây chờ."

Vào phòng vệ sinh, Sở Vân Thăng nhanh chóng lấy công cụ chế phù của mình ra, vì Hàn Binh phù cấp một là loại phải thay mới, thế nên hắn đã chế tạo qua vài lần, khá là quen thuộc, lại thêm phù phong không cần nhận chủ, trở nên càng đơn giản hơn, rất nhanh đã chế tạo xong.

Nếu cảnh giới bây giờ của hắn là Hai Nguyên Thiên, thậm chí còn có thể thêm hơi thở của Dư Tiểu Hải vào trong phù phong, như vậy ngoại trừ người chế tạo là Sở Vân Thăng, chỉ có duy nhất Dư Tiểu Hải mới có thể sử dụng tấm nguyên phù đặc chế đó.

Phong ấn tấm nguyên phù Hàn Binh vô chủ lên nỏ, Sở Vân Thăng đi ra đưa nó cho Dư Tiểu Hải, lòng tin mười phần nói: "Thử lại lần nữa, làm theo những gì mà anh vừa chỉ cho cậu đó."

"Còn thử nữa?" Dư Tiểu Hải càu nhàu, có điều thấy Sở Vân Thăng trừng hắn, cũng không dám nói gì nữa.

Năng lượng của Dư Tiểu Hải vừa truyền vào thân nỏ, Sở Vân Thăng đã cảm thấy Hàn Binh phù được kích hoạt, theo tiếng mũi tên rít gào, mũi tên mang theo khí lạnh thấu xương đâm thẳng vào ghế sô pha, khí lạnh lập tức đóng băng cả cái sô pha với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, biến thành một bức tượng sô pha bằng băng.

Cạch! Nỏ rơi trên đất, Dư Tiểu Hải nhìn cái sô pha đóng băng mà như nhìn thấy quỷ.

Sở Vân Thăng rất hài lòng với kết quả này, lần nữa chứng tỏ được uy lực của Hàn Binh phù, chỉ cần cung cấp đủ năng lượng nguyên khí, là có thể phát huy ra kỹ năng mũi tên băng, đương nhiên phải với điều kiện tiên quyết là sử dụng nguyên khí tinh thuần như Sở Vân Thăng, hoặc là năng lượng nguyên khí có thuộc tính băng. Nếu đổi thành nguyên khí thuộc tính hỏa, chỉ sợ đến một mẩu băng cũng đừng hòng thấy được.

"Cậu còn có thể truyền vào lượng năng lượng như vừa rồi bao nhiêu lần?" Sở Vân Thăng còn phải biết rõ Dư Tiểu Hải đến cùng có thể bắn ra bao nhiên tên.

"Tối đa, tối đa một tên nữa, lúc nãy thí nghiệm với giáo sư Tôn đã dùng hết một ít." Dư Tiểu Hải suy nghĩ một chút rồi nói, hắn không phải ngu ngốc, lập tức đã hiểu cây nỏ của Sở Vân Thăng có gì đó kỳ lạ, bắt đầu từ những lời tiên đoán thần thông quảng đại của Sở Vân Thăng trong thời đại Mặt Trời, hắn đã cảm thấy Sở Vân Thăng càng ngày càng khiến người ta nhìn không thấu, hắn rất thông minh, thế nên cũng không hỏi nhiều.

Sở Vân Thăng vuốt cằm, ồ một tiếng, hắn đoán Dư Tiểu Hải đại khái có thể bắn ra tối đa ba mũi tên băng, mặc dù còn thê thảm hơn so với hắn lúc đầu, thế nhưng vậy đã không tệ rồi, ít nhất là có thêm ba mũi tên này, bản thân lại có thể loại bỏ sự uy hiếp từ ba con Xích Giáp Trùng, khi hắn tràn đầy nguyên khí cũng chỉ có thể giết chết chín con mà thôi, tổng cộng là hắn có thể đối phó được với mười hai con côn trùng!

Huống hồ, Dư Tiểu Hải có thể xem như một người bạn đáng tin cậy.

Có điều, bản thân không hiểu rõ lắm về cách rèn luyện của người thức tỉnh, giờ cũng chỉ biết năng lực của Dư Tiểu Hải là gì, Sở Vân Thăng suy nghĩ một lát, nói: "Cậu bây giờ đi lên lầu hỏi giáo sư Tôn xem ông ta có cách nào có thể giúp cậu nâng cao năng lực của mình hay không, có điều chuyện vừa rồi cũng đừng nói cho bọn họ."

Dư Tiểu Hải hiểu Sở Vân Thăng có thể còn chuyện gì đó, hắn giờ cũng rất thông minh, không hề hỏi nhiều, cười cười nói: "Anh Sở, em cũng không ngốc, cái này em hiểu mà!"

Sở Vân Thăng gật đầu, nhớ tới Dư Tiểu Hải lâu như vậy mà vẫn chưa ăn uống gì, lấy ra một ít đồ ăn, gọi Dư Tiểu Hải đang muốn xoay người đi lại: "Thiếu chút nữa quên mất, chỗ anh có hai túi bánh quy, cậu cầm theo, nếu ông lão kia mà không chịu nói thì cậu lấy một ít ra trao đổi, mặt khác đổi cho anh một ít đạn súng lục của mấy binh lính kia, loại đạn 9 li bình thường là được, còn lại bánh mỳ và nước, chính cậu tranh thủ ăn đi, một lát nữa hai chúng ta chắc là sẽ phải rời khỏi đây!"