- “ Cải trang thành nữ nhân a ” Phong Vân rõ ràng lưu loát trả lời.

Nam nhân cắn chặt răng, trên cổ gân xanh nổi lên. Cơ mà Phong Vân không thèm để ý phản ứng của hắn, cứ tự tung tự tác , nhanh tay vẽ loạn lên.

-“ Tốt lắm” Mất đến cả nửa ngày trời , Phong Vân vỗ vỗ tay, lui ra sau từng bước, ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật của mình , đại công cáo thành a .

Nam nhân nghiêm mặt lại khiến gương mặt càng thêm băng lãnh , ghé mắt thoáng nhín qua chiếc gương bên cạnh .

Hoàn hảo, không có gì thay đổi, chính là cổ giữa trơn nhẵn, không có đặc trưng hầu kết của nam nhân.Bộ dáng hắn cũng chẳng thay đổi gì nhiều, một đầu tóc ngắn , người khác nhìn vào phân nửa cũng khó đoán hơn. Hừ, Miễn cưỡng còn có thể nhận, nam nhân cắn chặt răng.

-“ Đi thôi , đi bái kiến phụ trưởng bối , bái kiến phụ mẫu ta, nhớ kỹ đem hơi thở toàn thân ngươi thu hồi lại , nếu không sẽ có chuyện hy hữu xảy ra, lúc đó thì ngay cả ta cũng khó bảo toàn được cho ngươi.” Nói xong liền lôi nam tử kéo ra ngoài.

Nam nhân khóe miệng cứng đờ, cổ họng không rên nổi một tiếng nào cả. Phong Vân thấy vậy cười cười, vốn định học hỏi người khác , thử mang bộ dáng phu thê ân ái ôm thắt lưng tân nương tử gặp cha mẹ dâng trà.Bất quá nhìn hai người rõ ràng thân cao khác biệt …. Phong Vân biết tốt nhất là nên an phận, vì thế liền nắm lấy tay ‘’ vợ yêu ‘’ của mình . Nam nhân tay cứng đờ, ngay sau đó hung hăng bắt lấy tay Phong Vân nắm chặt lại . Bất quá lực đạo của hắn cũng chẳng khiến Phong Vân nhận ra .

-“ Đúng rồi, ngươi tên gì? Đương nhiên, ngươi có thể không nói, ta đây sẽ gọi ngươi là Yên Nhi ‘’ Phong Vân nhướn mi , nhìn nam nhân cười cười .

Nam nhân trên trán lại nổi đầy gân xanh, khi sắp đi ra cửa phòng, hàm răng nghiến lại, không ưng thuận phun ra hai chữ “ Mộc Hoàng.”.

Mộc Hoàng, lấy hoàng làm tên ,người này thật đúng là kiêu ngạo.

Dương liễu lả lướt, sinh cơ dào dạt.Hách Liên vương công phủ một mảnh vui sướng .Tại cao đường của Vương công phủ.

- ‘’ Ha ha, mau đứng lên , mau đứng lên.” Tràn ngập đại sảnh đường là tiếng cười hòa thuận, cha mẹ Phong Vân tươi cười đầy mặt, xuất ra một cái phong bao lì xì đỏ thẫm thật to.

-“ Đa tạ cha nương ” Phong Vân kéo Mộc Hoàng đứng lên, tươi cười sáng lạn nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt . Mộc Hoàng thời điểm đó chợt cảm thấy vô cùng kinh ngạc , ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Phong Vân.

Phong Vân cười thầm một tiếng, làm như không để ý tới, lôi kéo Mộc Hoàng bái kiến trưởng bối. Mộc Hòang khuôn mặt lạnh băng không hài lòng nhưng cũng đành phải đi theo Phong Vân.