Một tia sáng suốt nhanh chóng lóe lên trong đầu, Phong Vân trong nháy mắt tỉnh táo trở lại.Ngay sau đó, Phong Vân vội vàng xoay người, đầu ngón tay giơ lên điểm ngay hai huyệt ở hai bên tai, không dám nhìn cũng không dám nghe tên ‘’Á Phi’’ tà ác kia nữa.

Một ánh mắt, một câu nói lại có thể hấp dẫn người khác như vậy.Ngay cả nàng thuộc loại cao thủ mà cũng ngăn không được……bị quyến rũ.

“Tà ác chi linh.” Cổ tay tập trung nội lực, linh lực lôi điện màu lam nhanh chóng bao quanh Phong Vân, Mộc Hoàng đứng dậy chau mày, nhìn thân ảnh trong nước trước mặt.

Hắn nhất định không phải Á Phi.

Hơi thở tà ác này, đêm hôm trước khi Phong Vân hỗ trợ cây sinh mệnh, hắn cũng cảm giác được hơi thở tà ác giống như vậy.

Đây không phải là bản thể.

“Tên kì đà cản mũi kia.” Á Phi tà ác thấy Mộc Hoàng đánh thức Phong Vân, ánh mắt trầm thấp nhanh chóng trầm xuống thêm, trong giọng nói mang theo sát khí chết chóc.

Hắn vừa dứt lời, nước trong ôn tuyền kia nháy mắt phập phồng, vô số mũi nhọn như những ngân châm thủy ti bắn lên, phi nhanh về phía Mộc Hoàng, mang theo trong đó là sát khí tà ác khiến cho người ta khiếp sợ.

Mộc Hoàng thấy vậy nhanh chóng duỗi tay ra, người khẽ nhích lên một chút.Lập tức, một đạo linh lực màu lam sáng rực xuất hiện, chống lại ngàn vạn thủy ti kia.

Trăm ngàn thủy ti liên tiếp bay đến.Rào chắn bảo vệ một tầng rồi lại tiếp một tầng ngăn cản hàng trăm thủy ti ở bên ngoài.

Lập tức, chỉ còn thấy những giọt nước màu đen rơi xuống quanh Phong Vân và Mộc Hoàng, bắt đầu thẩm thấu xuống dưới mặt cỏ.

Phong Vân cúi đầu thu cảnh cảnh tượng này vào mắt, hai mắt khẽ nheo lại.Nước trong hồ vốn không màu trong suốt, vậy mà lúc này lại như muốn nuốt lấy tất cả, ăn mòn tất cả.