Bóng đêm dày đặc, một thân ảnh xuyên qua ánh trăng,đẩy nhẹ cửa mà vào.

-“Nương, những người khác ta đã đưa đi, cha đã có ý tứ là xuống tay không cần quá nặng , dù sao hắn cũng là con của đại bá, chỉ cần làm cho hắn không kế thừa vương vị là được, cũng không nên……”

-“Không cần nói , nương đã biết, ngươi đem mọi người rời đi, nhớ kỹ không được tiết lộ thân phận.”

Gần như không tạo ra một tiếng động thanh âm nào,gió lạnh của đêm theo người kia phiêu phiêu tiến vào phòng, nếu không cẩn thận lắng nghe, căn bản không thể nghe được những thanh âm này.

Là thanh âm từ phòng nhị thẩm của Phong Vân.

Đêm mông lung.

Cửa lớn nhẹ nhàng vang lên một tiếng, một người lắc mình vào phòng của Phong Vân và Mộc Hoàng .

Dưới ánh nến,trên giường Phong Vân cùng Mộc Hoàng vẫn hôn mê.

Nhị thẩm của Phong Vân một thân hắc y, trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh.

Một tia cười lạnh ,bước đến bên giường nhìn vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Phong Vân, đè thấp thanh âm nói:“Không thể kế thừa vương vị, vậy chỉ còn một biện pháp là diệt trừ tận gốc thôi .Hách Liên Phong Vân, không nên trách nhị thẩm, là ngươi cản đường của con ta.”

Hiện nay, Phong Vân đã được sủng ái đến mức này.Mà hắn cũng vừa được sắc phong,bây giờ cùng vương tử Phụng An ngang hàng như nhau, hiện nay tuy rằng vương lệnh trách phạt còn chưa có xuống , nhưng chỉ cần Phong Vân tỉnh, vậy tuyệt đối không còn những ngày tháng yên lành.Mấu chốt bây giờ,nếu Phong Vân không chết vậy con của ta không có khả năng được ưu ái,vậy thì kết cục là……

Cho nên, Hách Liên Phong Vân phải chết,không thể sống được. Cơ hội như vậy chỉ có một lần.Bởi vậy cho dù phủ vương công toàn bộ đều là giới nghiêm, người nào cũng không thể tự tiện đi lại, vì vậy không ai mà nàng có thể sử dụng,cho nên nàng muốn tự mình đi giải quyết Phong Vân.