"Cậu vừa nãy trong ánh mắt có phải có một chút tán thưởng thức lộ ra không?!" Tạ Lê Thần cười hì hì thắt cà-vạt hỏi Vinh Kính.

"Cái gì a?" Vinh Kính lườm y một cái.

"Dù cho một chút cũng không có?" Tạ Lê Thần giả một vẻ đặc biệt giống mặt người dạ thú, tựa bên người Vinh Kính, "Tôi còn có rất nhiều ưu điểm cậu chưa phát hiện."

Vinh Kính nhướn nhướn mày, lắc đầu —— không thấy!

Tạ Lê Thần thấy anh lại không nhìn mình, phóng tới đè lại, "Bắt nạt cậu!"

Vinh Kính tất nhiên phản kháng, đang náo loạn, khung đối thoại trên màn hình máy tính lại nhảy ra, khuôn mặt Kolo lại một lần nữa không đúng lúc xuất hiện trước mặt hai người , "Khụ khụ... Hai người tình cảm rốt cuộc cũng có khả năng phát triển trong tương lai nhỉ?"

Vinh Kính ném Tạ Lê Thần lên sô pha, ngồi thẳng lên nhìn Kolo, "Lại có nhiệm vụ?"

"À... Nhiệm vụ lần này không phức tạp lắm, tôi cần hai người bảo hộ một nhân vật quan trọng trong thời gian ba ngày, ngày mai cậu ta sẽ tới nhà hai người."

"Ở nhà?" Vinh Kính giật mình, "Không sợ chúng tôi bại lộ thân phận sao?"

"À, yên tâm đi, cậu ta sẽ không nói ra." Kolo cười cười, trước khi đóng máy tính, chợt nghe Tạ Lê Thần hỏi, "Là ai a? Nam hay nữ?"

"Anh còn chưa quen làm một CROW sao? Vinh Kính, cậu bổ túc cho anh ta mấy quy tắc cơ bản của CROW đi." Kolo gạt gạt khóe miệng, "CROW cho tới bây giờ không cần biết là gì hay vì sao, chỉ cần biết rằng làm như thế nào là được..."

Nói đến đây, chỉ thấy ánh mắt Kolo dần dần nguy hiểm lên, đè thấp giống gằn từng chữ, "Ngày mai nhân vật kia, phi thường quan trọng, hai người nhất định phải đảm bảo cậu ta an toàn, lỡ có cái gì sơ xuất, sẽ gây ra chiến tranh đấy!"

Vinh Kính và Tạ Lê Thần cùng mở to hai mắt —— có khoa trương như vậy hay không a?!

"Còn cái khác, chờ ngày mai người tới rồi, chúng ta bàn lại!" Nói xong, tắt video."Hô..." Tạ Lê Thần có chút mất hứng quay về dựa trên sô pha, ưu nhã cài cúc tay áo oán giận, "Giám hộ cũng là của nhiệm vụ của chúng ta sao? Tôi còn tưởng rằng sẽ cool hơn rất nhiều, hơn nữa trực tiếp đưa về nhà, lỡ đâu là một kẻ rất đáng ghét thì làm sao bây giờ? Kolo điểm này thật không nhân tính, không có cách nào khiếu nại sao?"

Vinh Kính lườm y một cái, "Công việc mà còn kén cá chọn canh, rõ nuông chiều từ bé!"

Tạ Lê Thần xoa xoa cổ, giơ tay chọc cánh tay Vinh Kính.

Vinh Kính một chưởng đánh bay y, tiếp tục gõ máy tính, giống như là tìm người dò hỏi, thế nhưng không chỗ nào hỏi được, giơ tay chống cằm đờ ra.

"Có phát hiện gì?"

"Ờ... Tôi hỏi thăm vài người ngày mai phải chiếu cố đến tột cùng là nhân vật đặc biệt gì." Vinh Kính cau mũi, "Mọi người đều trả lời khó hiểu a."

"Khó hiểu là sao?" Tạ Lê Thần vươn qua nhìn, thấy Vinh Kính hỏi toàn bộ đồng sự CROW, ngày mai phải bảo vệ ai, mọi người trả lời đều là, "Phụt..."

" 'Phụt...' là ý gì?" Tạ Lê Thần cũng khó hiểu, "Phun nước hay là thả bom?"

"Ai biết." Vinh Kính khép máy tính bảng, "Phải cẩn thận đề phòng!"

Tạ Lê Thần từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ âu phục trang nhã cho Vinh Kính, "Đề phòng cái gì?"

Vinh Kính bĩu môi, nhận âu phục đi thay, trong miệng lầm bầm, "Bọn họ thường luôn trêu chọc tôi, nói không chừng lại là trò đùa dai gì! Phải chú ý!"

Tạ Lê Thần ngẩn người, nhìn Vinh Kính chạy vào phòng chứa đồ thay quần áo, suy nghĩ —— thường luôn trêu chọc? Nói đến nói đi, Vinh Kính có đôi khi rất lạnh lùng có đôi khi lại rất trẻ con, cậu ấy có bộ dáng thế nào trong quá khứ nhỉ? Cuộc sống như thế nào mới tôi luyện ra loại tính cách đó của cậu ấy? Thực sự rất thú vị a.

Hai người thay xong đồ, lên xe chạy đến chỗ quay buổi bán hàng từ thiện, tới trường quay, Vinh Kính ngẩng mặt nhìn một sườn dốc cao cao dùng để thi đấu leo núi, không hiểu, "Vì sao lại quay từ thiện ở sân tập leo núi?"

Tạ Lê Thần thờ ơ trả lời một câu, "À... Lần này tổ chức quay phim từ thiện, ngoại trừ đoàn làm phim chúng tôi, còn có đoàn làm phim《 Cứu viện cực hạn 》."

"《 Cứu viện cực hạn 》?" Vinh Kính quả nhiên lộ ra ánh mắt mờ mịt.

"Tiểu Vinh Kính cậu không xem TV sao?" Tào Văn Đức bê nước chanh đi tới cho Vinh Kính một ly, cười nói, "Chúng tôi là đoàn làm phim điện ảnh, 《 Cứu viện cực hạn 》 là phim truyền hình gần đây rất nổi, tình tiết là tương cứu viện những tình huống cực hạn. Ngày hôm nay quay phim từ thiện là của đoàn làm phim điện ảnh chúng tôi và đoàn làm phim truyền hình bọn họ hợp tác tổ chức."

Vinh Kính xoa xoa cằm, hỏi, "Cứu viện cực hạn chính là leo núi, lướt ván, lướt sóng các loại ấy hả?"

"Không khác mấy, cùng loại với loại đề tài cứu hộ tai nạn, diễn viên chính là Phùng Kiêu Viễn trước đó giành quán quân leo núi." Nói rồi, Tào Văn Đức chỉ chỉ cho Vinh Kính, cách đó không xa, có một gã trẻ tuổi, da màu đồng cổ khỏe mạnh, vóc người cân xứng rắn chắc, vừa nhìn đã biết thường xuyên rèn luyện, nếu so sánh, vóc người hắn như là của vận động viên, mà Tạ Lê Thần lại như người mẫu.Vinh Kính bưng nước chanh uống một ngụm, không nói.

Tào Văn Đức nhỏ giọng nhắc nhở Vinh Kính, "Tên đó từng có thù với Lê Thần nha!"

Vinh Kính nhướn mày, "A! vậy anh ta hẳn là người tốt nhỉ?!"

Tạ Lê Thần tức giận đến khóe miệng dựng đứng, "Cậu không đối dịch với tôi thì không chịu được à?!"

Vinh Kính đảo mắt nhìn y, "Thì tổng thể mà nói anh là một tên siêu khó hòa hợp, phủ định của phủ định thành khẳng định, thế nên người không hòa hợp được với anh hẳn là có không hề ít ưu điểm."

Tạ Lê Thần hít sâu một hơi, kỳ quái chính là, lần này hắn không có nổi trận lôi đình đấu võ mồm với Vinh Kính, mà là xoay người đến quầy bán hàng từ thiện kí tên, chỉ để lại một câu, "Tùy cậu thích nói sao cũng được."

Tạ Lê Thần đi, sự lãnh đạm khó hiểu của y lại khiến Vinh Kính ngẩn người, cuối cùng không hiểu gì hỏi Tào Văn Đức phía sau, "Y không phải nên cãi lại tôi mới đúng sao?"

Tào Văn Đức cười, hai người này ở chung đúng là không được tự nhiên, thấp giọng giải thích cho Vinh Kính, "Lê Thần cũng không phải một người đáng ghét, cậu chỉ là muốn chọc giận anh ấy, đúng không?"

Vinh Kính bĩu môi, không nói, nhìn nơi khác.

"Cậu biết nghề diễn viên đóng thế không?" Tào Văn Đức hỏi Vinh Kính.

"Ừm." Vinh Kính gật đầu, "Biết, y vì công việc lần này mà phải nghiên cứu nghiêm túc về quay phim."

"Đóng phim, đặc biệt là phim hành động, cần rất nhiều vai thế thân diễn võ." Tào Văn Đức dùng ngữ tốc không nhanh, "Nhưng, con người bằng xương bằng thịt, diễn viên đóng thế bất quá cũng chỉ là có chút nền tảng công phu, rồi nắm giữ một vài quy luật vận động, có thể tướng mạo không thích hợp để làm diễn viên, thế nên liền làm đóng thế. Va chạm cũng sẽ đau nhức, quật ngã cũng sẽ bị thương, ai cũng đều là người được cha mẹ nuôi dưỡng, nghề nghiệp của bọn họ rất nguy hiểm."

"Đúng vậy." Vinh Kính gật đầu, "Anh hùng phía sau màn ảnh mà."

"Vốn diễn viên chính của《 Cứu viện cực hạn 》là Lê Thần, Phùng Kiêu Viễn chỉ là bạn diễn." Tào Văn Đức nói, "Kịch bản có rất nhiều cảnh hành động, cậu cũng biết, Lê Thần rất lười mà."

Vinh Kính cười, "Đúng thế, lười chết!"

Tào Văn Đức thấy Vinh Kính cười thật lòng, liền biết anh không hề ghét Tạ Lê Thần, "Lê Thần lúc đó có một diễn viên đóng thế, người kia rất được, tên Dương Phong, một mình mà kiêm đóng thế cho cả hai người Lê Thần và Phùng Kiêu Viễn."

Vinh Kính nghe vậy nghiêm túc lên, "Sau đó thì sao? Vì sao Tạ Lê Thần lại bỏ bộ phim ấy?"

"Dương Phong là fan của Lê Thần, người kia vô cùng thích Lê Thần, cậu cũng biết Lê Thần bình thường nửa chết nửa sống, đối với kiểu fan sùng bái này chưa bao giờ bận tâm, cho dù biết, anh ấy cũng rất ít biểu lộ cái gì."

"Hừ." Vinh Kính khinh bỉ liếc Tạ Lê Thần ở gần đó bận rộn kí tên tặng fan, "Giẫm đạp tình cảm của người khác!""Dương Phong rất bảo vệ cho Lê Thần, toàn bộ hành động chỉ cần hơi nguy hiểm cũng không cho anh ấy làm, mỗi lần Lê Thần muốn thực hiện vài cảnh hành động cực hạn, Dương Phong còn hay tới dạy anh ấy kỹ xảo cơ bản. Năng lực mô phỏng của Lê Thần rất mạnh, thế nên làm được động tác rất chuyên nghiệp, một chút cũng không thua kém Phùng Kiêu Viễn có bối cảnh là vận động viên." Tào Văn Đức khẽ thở dài, "Làn nào nam diễn viên phụ cho vai chính Lê Thần cũng rất dễ bị anh ấy cướp hết toàn bộ hào quang, nhưng Phùng Kiêu Viễn dù sao cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, cảm giác bị một người nghiệp dư cướp hết danh tiếng, cậu nghĩ mà xem?"

Vinh Kính nhíu nhíu mày, "Thế nên Phùng Kiêu Viễn có ý xấu với Dương Phong sao?"

"Đúng!" Tào Văn Đức gật đầu."Lúc đó tiến độ quay cũng khoảng phân nửa bộ phim rồi, trong một tập có một đoạn Phùng Kiêu Viễn diễn cảnh leo núi nguy hiểm, nguyên bản là quay trong nhà, làm đủ mọi công tác phòng hộ, thế nhưng Phùng Kiêu Viễn nhất quyết muốn chuyển qua quay cảnh thực bên ngoài, như vậy chân thực hơn, nhưng cũng nguy hiểm hơn!"

"Hắn cố ý!" Vinh Kính nhíu mày.

"Không sai, hắn là vận động viên chuyên nghiệp, biết có một vài hành động cực hạn người không chuyên không thể làm được, nếu làm nhất định thụ thương, hơn nữa ngày đó buổi sáng Lê Thần không có cảnh, đến muộn, đoàn làm phim không ai dám phản bác ý kiến của Phùng Kiêu Viễn, đạo diễn không thể làm gì khác hơn là dựa theo ý của hắn quay."

"Thế nên Dương Phong đã xảy ra chuyện sao?" Vinh Kính sắc mặt đã dần dần xấu xí.

"Ừ, Dương Phong trượt ngã, gãy chân thiếu chút nữa tàn phế, may là mạng lớn không chết. Lê Thần tìm người đi anh ấy bay ra ngoại quốc, tìm bác sĩ tốt nhất mới chữa khỏi được. Bất quá trong họa có phúc, ở bệnh viện Dương Phong kết bạn với một vị đạo diễn lớn quốc tế, hiện tại anh ấy đã là người chỉ đạo võ thuật nhất nhì Hollywood."

Vinh Kính nhíu nhíu mày, "Chính vì nguyên nhân đó, Tạ Lê Thần rời khỏi đoàn làm phim?"

"Ha ha." Tào Văn Đức nhún nhún vai, "Diễn viên dóng thế thụ thương loại chuyện thế này, đoàn làm phim cấp một ít tiền bồi thường cho có lệ là xong, rất ít khi truy cứu trách nhiệm, mặc dù tất cả mọi người biết là Phùng Kiêu Viễn sai, thế nhưng cũng không thể làm gì hắn. Lê Thần rời khỏi đoàn làm phim, khiến khâu sản xuất tổn thất gần nghìn vạn, nhưng Lê Thần vẫn muốn đi, lý do là —— anh ấy nhìn Phùng Kiêu Viễn không vừa mắt, sau này phim nào có hắn thì đừng tìm mình."

Vinh Kính nhướn nhướn khóe miệng, nghĩ việc này quả thật rất có chí khí man nhi!

"Cậu thế này có tính là tán thưởng Lê Thần?" Tào Văn Đức mỉm cười nhìn biểu cảm của Vinh Kính.

"Khụ khụ." Vinh Kính nhanh chóng thu liễm, "Vẫn còn may cho gà kia a, hắn đánh bậy đánh bạ mà thành nam diễn viên của một bộ phim nổi."

"Cũng chưa chắc." Tào Văn Đức uống ly trong tay, "Cậu cũng biết với thân phận của Lê Thần, cộng thêm hành động của tên kia, hầu như đã đắc tội toàn bộ diễn viên đóng thế và nhân viên chế tác phía sau màn... Đây là hành vi cực kỳ ngu xuẩ, tác phẩm đó, có thể nói thành là tác phẩm hắn chào tạm biệt luôn, sau này tuyệt đối sẽ không còn ai tìm hắn nữa.""Cũng đúng nhỉ!" Vinh Kính nói rồi, bắt gặp Phùng Kiêu Viễn giống như đã thấy Tạ Lê Thần, khóe miệng hơi nhếch lên, đi qua.

Vinh Kính nheo lại mắt, buông ly, cũng đi qua.

Tào Văn Đức nhìn Vinh Kính híp lại hai mắt, buông đồ uống đổi thành một ly champagne —— nghĩ sẽ có chuyện vui để hóng.

Tạ Lê Thần ký xong tên và chụp ảnh chung với fan, các fan này đều là fan ruột của y, đã sớm phát hiện y và Vinh Kính đi rất gần , đều hỏi, "Lê Thần a, người dễ nhìn kia là ai?"

"Tình nhân vệ sĩ." Tạ Lê Thần từ trước đến nay luôn thích gây náo động cũng thích nói bậy, y nửa đùa nửa thật khó phân thật giả, khiến nguyên đám fan thét chói tai không ngớt.

Vinh Kính bĩu môi —— đại biến thái!

"Ra là bây giờ vệ sĩ đều đẹp như vậy."

Lúc này, Phùng Kiêu Viễn đi tới phía sau Tạ Lê Thần, cười hỏi, "Tìm được ở đâu đấy, tôi cũng muốn tìm một người, thực sự là cảnh đẹp ý vui."

Tạ Lê Thần nhìn trời, đầu năm nay bi kịch nhất là mấy kẻ đáng ghét còn không tự biết bản thân mình đáng ghét.

Fan của Tạ Lê Thần có không ít người biết đến quá khứ của hai người, hơn nữa chi tiết về Dương Phong cũng vì một vài nhân viên đoàn làm phim bất mãn tiết lộ ra, bởi vậy Phùng Kiêu Viễn gần đây bị ghét rất lợi hại, tất cả mọi người đều nghĩ nhân phẩm hắn có vấn đề.

Có mấy cô nương không thể nhìn được bản mặt tiểu nhân đắc chí kia, bèn nói, "Thần khí cái gì, đồ hèn!"

Phùng Kiêu Viễn tất nhiên nghe thấy, liền nói với Tạ Lê Thần, "Ngày hôm nay có sân leo núi hiếm gặp, Lê Thần có hứng thú thi đấu một lần hay không?"

Tạ Lê Thần ngẩn người, thi leo núi sao?

Các fan càng thêm bất mãn, nhỏ giọng nghị luận, người kia sao mà không biết xấu hổ như vậy a, mình là quán quân rồi, lại đi tìm người để thi đấu.

Tạ Lê Thần cũng không thể không đáp ứng, nếu có vẻ như sợ hắn, do dự thì nhất định sẽ bị hắn nắm bắt cơ hội cười nhạo.

Lúc này, chợt nghe Vinh Kính nói, "Đề nghị không tệ a, coi như trợ hứng cho diễn xuất đi, nhưng mà sân leo chỉ có một, vậy phiền chuyên gia leo trước."

Phùng Kiêu Viễn có chút bất ngờ, Tạ Lê Thần thực sự dám thi đấu?

Lúc này, Tào Văn Đức cũng đến, anh ta thấy Vinh Kính gật đầu một cái với mình, lập tức hô hào, "Không bằng, leo núi trợ hứng một chút nhé?"

Ngay lập tức... Nhận được sự tán thành, chúng fan kéo đến xem náo nhiệt.

Phùng Kiêu Viễn có chút tiếc nuối cười cười với Tạ Lê Thần, dùng giọng người khác nghe không được ghé vào tai y nói, "Thật thất lễ, có chăng cũng là do vệ sĩ của anh không hiểu chuyện, cho tôi cơ hội sỉ nhục anh trước mặt mọi người đấy." Nói xong, cởi áo khoác, chạy phía trước, làm động tác khởi động, chuẩn bị biểu diễn.

Có trọng tài chuyên nghiệp ngay tại đó, chạy tới tính thời gian.

Tạ Lê Thần nhìn Vinh Kính.Vinh Kính thấp giọng ghé vào tai y nói, "Leo núi là hạng mục cần thể lực sống, thể lực hiện tại của anh hẳn là không thua kém vận động viên chuyên nghiệp, thế nên hắn chỉ có thể thắng anh về kinh nghiệm."

Tạ Lê Thần ngẩn người, Vinh Kính nói tiếp, "Nhớ kỹ mỗi một động tác của hắn, mỗi một thủ thế, phục chế hoàn mỹ lại động tác của hắn, có thể tiết kiệm thời gian suy nghĩ, cũng đủ cho anh thắng hắn!"

Tạ Lê Thần sau khi nghe xong, một lúc lâu mới cười, "Cậu không phải nói tôi đáng ghét hơn so với hắn sao?"

Vinh Kính sờ sờ mũi, "Tôi cũng chưa nói không ghét anh a."

Tạ Lê Thần có chút bất mãn nhìn anh.

Vinh Kính nhìn trời.

Lúc này, một tiếng súng lệnh vang lên, Phùng Kiêu Viễn đã nhanh chóng leo lên trên, dùng thời gian 59 giây, thành công lên đến đỉnh, rất lưu loát, vì vậy... Tất cả mọi người chờ xem biểu hiện của Tạ Lê Thần.

Tạ Lê Thần ưu nhã cởi âu phục, tháo cà- vạt ra giao cho Vinh Kính, thấp giọng nói, "Tôi nếu thắng, hôn tôi một cái chúc mừng nhé?"

Vinh Kính lườm y một cái, "Nằm mơ!"

"Tốt." Tạ Lê Thần cười, "Coi như đã định, tôi đêm nay khi nằm mơ sẽ hôn." Nói xong, bước nhanh đi qua, đeo đồ phòng hộ... Súng lệnh vang lên.

Đương Tạ Lê Thần chạm đến đỉnh, trong tài tính thời gian hưng phấn báo kết quả 56 giây, toàn hội trường ngây dại, sau đó là tiếng vỗ tay , Phùng Kiêu Viễn nếu không phải bị người đại diện đè lại, cũng sớm không bảo trì được phong độ, xoay người rời đi.

Vì vậy, buổi quay từ thiện vô cùng thành công, danh tiếng Tạ Lê Thần, lại một lần nữa leo lên toàn bộ trang nhất tạp chí ngày hôm sau, chỉ là... Đêm đó lúc "nằm mơ", Tạ Lê Thần suốt đêm đánh lén Vinh Kính, vẫn như cũ không có kết quả.

Sáng sớm hôm sau, hai người tỉnh lại trong loạt tiếng "chuông cửa" gấp gáp.

Vinh Kính xoay người ngồi dậy, nói với Tạ Lê Thần, "Có thể là người kia tới!"