Hoắc Tranh ngữ khí lạnh lùng, Bạch Tế chưa kịp phản ứng lại, một lần nữa suy nghĩ rõ ràng ý tứ trong lời nói, “Đi? Muốn ta đi đâu?”

Lần này rối rắm hết nửa ngày, mắt thấy trời sắp chạng vạng, chiều tối rất nhanh, ban đêm thôn làng thổi lửa tắt đèn, Hoắc Tranh nếu cưỡng ép Bạch Tế rời đi, y một mình một người còn có thể đi đâu được?

Hoắc Tranh đóng chặt cửa lớn, Bạch Tế vẫn cố bám ở ngoài không chịu rời đi, dùng cả tay chân đập cửa gọi người bên trong, cũng không nghe người trong nhà đáp lại một tiếng.

Y cắn răng kìm nước mắt, đặt mông ngồi xuống cạnh cửa, mặc kệ Hoắc Tranh đuổi thế nào cũng không chịu đi.

Bạch Tế hay ngượng ngùng còn nhút nhát, cả khi còn là thỏ hay thành người cũng vậy, khi bị khi dễ quá mức, con thỏ khác nóng nảy lên sẽ đỏ mắt cắn người, y không biết cắn lại, cùng lắm là rầu rĩ nằm trong ổ ngủ một giấc, khi tỉnh dậy bất luận cái gì cùng đều bỏ qua.

Đây là lần đầu tiên y làm ra hành vi như thế, Hoắc Tranh muốn y đi, y biết mình không nên mè nheo quấn lấy đối phương, trong lòng mỗi lúc nghĩ đến khi nghe được Hoắc Tranh đuổi mình đi, vẫn luôn cực kì khổ sở, y không muốn đi!

Chẳng lẽ bởi vì mình là nam hài, Hoắc Tranh liền không cần mình sao?

Bóng đêm như mực, trăng núp bóng cây. Bạch Tế ôm đầu gối nhìn về ánh trăng xa xa trên bầu trời, mới đầu hôm thôn còn náo nhiệt, tiếng côn trùng ẩn nấp trong bụi cỏ kêu vang, đêm dài sau đó chúng nó cũng muốn nghĩ ngơi. Dần khuya, thôn dân cũng tắt đèn, a miêu a cẩu nằm im lặng, Bạch Tế vẫn còn ăn vạ ngoài cửa lớn Hoắc gia không đi, vô cùng cố chấp.

Ngay lúc này, y nghe được có tiếng bước chân tới gần, cửa đang dựa phía sau lưng bị người mở ra, Bạch Tế liền ngã lên chân người nọ, ngẩn đầu chớp chớp mắt nhìn cho rõ người xuất hiện phía sau.

“Tranh Tranh!”

Hoắc Tranh tay xách đèn lồng, ánh nến mỏng manh, nhìn không rõ trên mặt hắn là biểu tình gì.

Hắn biết Bạch Tế đã ngồi ngoài cửa thật lâu không chịu rời đi, thấy y đáng thương, nói không mềm lòng là không có khả năng, dù cho ngoài phòng là một con cún con đi lạc, hắn cũng sẽ cho nó một ít thức ăn.

Vì thế, Bạch Tế nghe được Hoắc Tranh nói, “Vào nhà đi.”

Bạch Tế cười tươi, nhanh nhẹn đứng dậy, bỗng hai chân run run, ngồi xổm xuống ánh mắt đáng thương hề hề mà nhìn Hoắc Tranh.

“Tranh Tranh, chân ta tê, hông đứng dậy nổi.”

Y nói vừa dứt, Hoắc Tranh khom lưng, nâng cánh tay Bạch Tế, chậm rãi mang vào trong nhà.

Trên bếp còn dư lại chút thức ăn, Hoắc Tranh hâm nóng mang ra đưa Bạch Tế, Bạch Tế nhai nhai nếm nếm trong miệng, nửa câu oán hận cũng không có. Hoắc Tranh cho y ăn cái gì y liền ăn cái đó, vốn dĩ Bạch Tế là một con thỏ tai cụp không có lòng tham, có thể ở lại bên cạnh đối phương liền cảm thấy cuộc sống này thật mỹ mãn.

Hoắc Tranh nãy giờ vẫn luôn chú ý Bạch Tế, trong lòng hắn thật không thoải mái, hắn bắt buộc chính mình phải quyết định, “Sáng sớm ngày mai, sau khi ngươi ăn xong cơm sáng, liền nhanh chóng rời đi đi.”

Hoắc Tranh trở về phòng, để lại Bạch Tế vẻ mặt kinh ngạc, Bạch Tế ngậm thức ăn trong miệng, hốc mắt đỏ bừng thiếu chút nữa liền khóc ra.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Tế đã trắng đêm không có chợp mắt đứng chờ Hoắc Tranh, Hoắc Tranh từ trong phòng ra tới nhìn thấy y vẫn còn mặc váy áo nữ nhân, liền hỏi: “Tại sao không đổi quần áo lại?”

Thấy Bạch Tế tùy tiện lôi kéo làn váy, Hoắc Tranh nói: “Đổi nam trang đi, xong rồi rời khỏi nơi này.” Một nam hài mặc quần áo nữ nhân, chẳng ra thể thống gì cả. Mà hoan đường nhất là, hắn lại thật sự mờ mắt đến nỗi nhìn Bạch Tế thành tẩu tử mình.

Hoắc Tranh tâm ý đã quyết, Bạch Tế rũ mắt, giấu đi mất mát, “Ta không có quần áo nam nhân.” Dứt lời, y cầu xin nói: “Tranh Tranh, ngươi đừng đuổi ta đi nữa, ta sẽ nghe lời mà.”

Thanh âm mềm mại khẩn cầu, nội tâm Hoắc Tranh dao động không ngừng, tự ép buộc mình không thể mềm lòng. Hắn không thể lưu Bạch Tế lại, Bạch Tế cùng với Hoắc gia không liên quan gì, huống hồ, Bạch Tế vẫn luôn lừa gạt hắn chuyện gì đó, nếu Bạch Tế thật là một ngốc tử, thì hắn ngày cả một ngốc tử cũng không bằng.

Nghĩ xong, Hoắc Tranh tìm một bộ quần áo nam nhân đưa cho Bạch Tế, cũng chẳng quay đầu lại mà đi lấy nông cụ, hắn dừng ở ngoài cửa, nhịn không được ngoái đầu nhìn Bạch Tế một cái, khuyên hắn sau khi ăn xong thì nhanh chóng rời đi.

Phía sau thôn có mấy mảnh đất hoang có thể dùng trồng trọt, thôn trưởng dựa theo bình quân đầu người mà phân chia cho mỗi nông hộ, nhưng phải đến quan phủ báo lại, đợi sau khi quan phủ xác nhận xong đất mới đến tay thôn dân. Hoắc Tranh và ‘tẩu tử’ được chia một mảnh đất, hiện giờ biết được tẩu tử là giả, đã bị đuổi ra khỏi cửa Hoắc gia, sau khi nhận đất Hoắc Tranh liền cắm cụi làm việc, để bản thân không có thời gian nghĩ đến Bạch Tế.

Đến giữa trưa, Bạch Tế lén lút bám theo sau Hoắc Tranh tới mảnh đất. Nam nhân trong thôn cầm dao khai khẩn đất hoang, Bạch Tế trốn phía sau cây lấy lá cỏ che lại, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, nhìn thấy Hoắc Tranh đang cẩm cuốc đào đất phía xa.

“Tranh Tranh...” Bạch Tế nỉ non nói nhỏ với không khí, Hoắc Tranh phía trước dường như cảm nhận được, quay người, tầm mắt rơi xuống trên người Bạch Tế, ngay sau đó liền chuyển đến nơi khác làm việc, mặc cho Bạch Tế nhìn hắn như thế nào, hắn dường như chưa từng phát hiện.

Màn đêm buông xuống Bạch Tế vẫn lén lút cách một khoảng đi theo phía sau Hoắc Tranh, trở lại Hoắc gia, thấy Hoắc Tranh mở cửa y liền chạy nhanh tới, Bạch Tế chật vật cực kì, phơi nắng một ngày, môi bị khô đến tróc da, ánh mắt thất thần, cả người đều mệt lả, y phá lệ cẩn thận nhìn Hoắc Tranh.

Bạch Tế liếm liếm môi khô khốc, “Tranh Tranh.”

“Tranh Tranh, ngươi trả lời ta đi.”

Để lại cho y, chỉ là bóng dáng Hoắc Tranh vô tình đóng cửa. Buổi tối ngày hôm qua Hoắc Tranh thấy y đáng thương mới cho y lưu lại một đêm, hôm nay bất luận Bạch Tế khẩn cầu thế nào, Hoắc Tranh đều không nói với y nửa lời.

Bạch Tế trong lòng khổ sở, liên tục đập cửa thùng thùng, không có phản ứng, Hoắc Tranh không còn ra mở cửa cho y, đến việc đuổi y đi cũng không thèm. Để y ở ngoài cửa, co cụm lại như động vật nhỏ, gió đêm hè thổi đến mát mẻ, thổi đên lông mi Bạch Tế dính một mảnh ướt át.

Một ánh chiều tà cuối cùng hoàn toàn khuất vào núi, cả thôn đều bị bóng đêm bao phủ. Các thôn dân dắt trâu bò nhà mình vào chuồng, khói bếp bốc cao, từ nông hộ không ngừng bay ra mùi thơm, nhà nhà náo nhiệt, trái ngược với đại viện Hoắc gia có vẻ lạnh lẽo yên tĩnh.

Bạch Tế đáng thương ôm hai đầu gối dựa vào cửa, lỗ tai dán sát vào, cẩn thận nghe động tĩnh trong sân. Nhưng Hoắc Tranh lần này vì muốn làm y hết hy vọng rời đi, cố ý tắt hết đèn trong viện, cả nhà tối đen, mặc cho Bạch Tế cẩn thận nghe ngóng thế nào, một tiếng động nhỏ cũng không nghe được.

Bạch Tế không còn sức, chống đỡ không được liền nhắm mắt ngủ gật, khóe mắt thoáng thấy nước mắt trong suốt.

Bạch Tế ngủ rồi, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm.

“Tranh Tranh.”

“Tranh Tranh mở cửa đi.”

“Tranh Tranh.....”

Đến cuối cùng vẫn không có người đáp lại.

Hừng đông hôm sau Hoắc Tranh ra mở cửa, ngoài cửa trống không, hắn theo bản năng tìm xung quanh một vòng, không thấy có bóng người quen thuộc kia nữa.

Hoắc Tranh đứng ngoài cửa bất động, mày nhíu chặt.

Bạch Tế như ý hắn rời đi, hắn đáng lẽ nên nhẹ nhàng thở ra, nhưng từ đêm qua đến nay trong lòng vẫn không yên, sau khi đại ca qua đời hắn cũng chưa từng như vậy, trên ngực giống như có một tảng đá đè nặng, ép tới hắn thở không nổi.

(Chúc mừng, bạn đã cong ròi đó:))))

_______

Còn Bạch Tế, khi trời chưa sáng có thiếu niên A Lang dậy sớm chăn trâu đi ngang qua Hoắc gia, A Lang nhìn thấy có người cuộn tròn ngủ ngoài cửa, trong lòng thương cảm, thuận tay lấy bánh bao trong túi mang theo ăn sáng cho đối phương.

Bạch Tế đang ngủ say vô tình được người cho bánh bao, y cầm bánh bao nóng hầm hập nghĩ chính mình vẫn còn đang nằm mơ, nhìn thấy A Lang dắt trâu đi xa, mới giật mình hồi thần, cầm theo bánh bao đuổi theo, y chạy theo A Lang một quãng, hướng đối phương nói lời cảm ơn.

Bạch Tế vẫn biết cái tri ân báo đáp, y đuổi theo A Lang một đoạn đường xa, đến lúc quay đầu lại, quên đường về Hoắc gia rồi.

A Lang thả cho trâu ăn cỏ trên núi, nhìn Bạch Tế thấp thỏm đứng một bên cầm bánh bao bất động, hắn gãi gãi đầu đi qua, “Ngươi tại sao còn không trở về nhà? Ngươi tên gì, là... là bằng hữu của Hoắc gia nhị ca?”

A Lang chớp chớp mắt, trên mặt mang theo chút ngượng ngùng. Mới vừa rồi ở ngoài cửa Hoắc gia A Lang không nhìn thấy rõ Bạch Tế, lúc này đến gần xem, Bạch Tế tuy rằng khôi phục thân nam nhân, tóc cũng lộn xộn, nhưng y trời sinh da trắng nõn, khí chất so với người trong thôn bất đồng, nhìn như công tử nhà giàu trong thành, Bạch Tế tính tình hiền lành không kiêu căng ương ngạnh, rất dễ gần, thật là đáng yêu.

Nhà A Lang cách Hoắc gia không xa, Bạch Tế trong ấn tượng có gặp qua A Lang vài lần nhưng chưa từng nói chuyện. Trừ bỏ phụ nhân cạnh nhà, Hoắc Tranh cũng không để Bạch Tế tiếp xúc với người khác, đặc biệt là nam nhân, hiện tại Bạch Tế đã không phải là ‘tiểu nương tử’ Hoắc gia, ra ngoài cũng không mang theo khăn che mặt, ăn mặc như nam hài làm tất cả mọi người đều không nhìn ra hắn từng là quả phụ Hoắc gia.

Bạch Tế cắn một ngụm bánh bao không nói chuyện, đôi mắt hồng hồng, y ngượng ngùng mở miệng nói nhỏ chính mình bị Hoắc Tranh đuổi khỏi nhà rồi.

A Lang nói: “Nếu ngươi gặp chuyện gì khó xử, có thể nói nói với ta, nếu được ta sẽ giúp.”

Dung mạo xinh đẹp có thể dễ như trở bàn tay giành được đồng tình của người khác, Bạch Tế cự tuyệt ý tốt của A Lang, cúi đầu đỏ mặt hỏi A Lang có thể hay không cho mình thêm hai cái bánh bao. A Lang hào phóng nhiệt tình, bảo Bạch Tế ở lại chờ, chạy về nhà, không để Bạch Tế chờ lâu, trở lại đưa cho hắn, một túi giấy, bên trong có ba cái bánh bao lớn nóng hổi, lại lấy xuống túi nước bên hông cho Bạch Tế.

“Nương kêu ta trở về làm việc, ngươi nếu có việc có thể đến tìm ta, nhà ta là căn nhà ba gian ở hẻm thứ tư bên phải trong thôn.”

Bạch Tế gọi A Lang lại, trong ngực ôm chặt bánh bao cùng nước, hỏi hắn: “Ngươi... vì cái gì phải đối tốt với ta?”

A Lang sờ sờ đầu, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, rất dễ động lòng, lúc này nhìn đến người đáng yêu như vậy, tuy là nam hài, nhưng khiến hắn chỉ mới nhìn thấy một lần liền không rời mắt được.

Thiếu niên trong lòng xao động đột nhiên bị hỏi không kịp phòng ngừa, A Lang trên mặt ngăm đem hiện lên một mảng ửng hồng, lắp bắp nói: “Ta, ta cảm thấy ngươi so với các cô nương trong thôn đều đẹp hơn.” Khen xong liền bỏ chạy, hắn sợ sẽ bị Bạch Tế chê cười.

(Tiểu Bạch, cưng đã vô tình bẻ cong một mầm non ròi đó:))))

Người qua đường tốt bụng làm Bạch Tế trong lòng dễ chịu hơn, có đồ ăn, y có thể ở lại chờ lâu một chút. Hoắc Tranh quyết tâm đuổi y đi, trước mắt không có chỗ đặt chân, có lẽ là quá nhớ Hoắc Tranh, Bạch Tế bất tri bất giác đi một vòng lại trở về cửa lớn Hoắc gia. Hoắc Tranh một canh giờ trước đã ra cửa, Bạch Tế tất nhiên không đợi được hắn, nên đành đứng ngốc ngoài cửa, không lâu sau có mấy thôn dân liền chú ý tới, vài ba người đi ngang qua nhìn y chỉ chỉ trỏ trỏ, cứ tưởng là tiểu công tử nhà ai đến đây du ngoạn bị lạc đường.

Hết chương 18