Hoắc Tranh đối với Bạch Tế càng ngày càng dung túng. Chỉ cần y cao hứng, hắn cũng vui vẻ theo.

Hai người ở sương phòng đợi ước chừng một canh giờ, thời gian vừa đến, gió lạnh ngoài phòng thổi vào, lá trúc theo gió xào xạt đung đưa, nghe tiếng bước chân tới gần, có người đang đến.

Một vị lão nhân tóc nửa bạc ngừng ở ngoài cửa, Bạch Tế cùng Hoắc Tranh đồng thời quay đầu nhìn, thần sắc hơi kinh ngạc.

Lão nhân trước mắt không phải ai khác, là người bọn họ gặp được khi vào thành lúc trước. Hoắc Tranh giúp y đoạt lại đồ bị trộm, đối phương muốn tìm cơ hội báo đáp lại bị Hoắc Tranh làm ngơ.

Mấy đôi mắt nhìn nhau không nói gì, lão nhân nhìn hai người, vẻ mặt hiền lành mỉm cười, “Không nghĩ ra người tới tìm ta là các ngươi, đây là ý trời nha.”

Hoắc Tranh đứng dậy hỏi: “Người là Trường Trinh tiên sinh?”

Thư sinh mặt trắng bưng trà mới pha đến, đối với lão nhân kính trọng khom người, ngữ khí cung kính, “Phu tử, ta mang trà đến.”

Trường Trinh tiên sinh đối hắn vẫy vẫy tay, “Ngươi đi xuống trước, không được ta phân phó không cần đến đây.”

Thư sinh cẩn thận khép cửa lại, ba người trong phòng bất động, Trường Trinh tiên sinh cười nói: “Đều ngồi đều ngồi, không cần giữ lễ tiết.”

Dứt lời, nhìn về phía Hoắc Tranh, “Lần trước thấy ngươi hăng hái làm việc nghĩa, lão phu còn chưa nói lời cảm tạ.”

Hoắc Tranh thận trọng, “Lần này đến tìm tiên sinh là có một chuyện muốn nhờ.”

“Hửm?”

Trường Trinh tiên sinh vuốt râu dài bạc trắng, tầm mắt chuyển qua Bạch Tế, “Ngươi muốn nhờ, là chuyện của tiểu huynh đệ này đi.”

Bạch Tế liên tục gật đầu, đáp: “Rùa thần y nói tiên sinh có thể hiểu thú ngữ, ta... ta là muốn tới đây học thú ngữ của tiên sinh.”

Y đặt hai tay lên đầu gối, tư thái ngoan ngoãn khẩn cầu, ánh mắt chân thành, “Tiên sinh, người có thể dạy thú ngữ cho ta không?”

Trường Trinh vuốt chòm râu không buôn tay, đôi mắt híp lại.

Y tuy đã qua hoa giáp chi niên* nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, ngược dòng hồi ức, nhớ lại một số chuyện đối với người bình thường mà nói thập phần kì quái.

*60 tuổi, có thể hiểu là 1 vòng tuần hoàn của 12 con giáp (Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi) và 10 thiên can (Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý), bắt đầu từ Giáp Tý đến Qúy Hợi. Đúng 60 năm sẽ lặp lại một lần.

Y nói: “Rùa? Ngươi nói có phải con rùa mà bốn mươi hai năm trước ta mua lại của ngư dân, con rùa ta cứu.”

Bạch Tế đáp: “Đúng là nó!”

“Ha hả...” Trường Trinh tiên sinh cười nhìn y, “Tiểu huynh đệ có thể nghe hiểu được thú ngữ?”

Hoắc Tranh từng dặn dò Bạch Tế không thể đem việc này nói với bất kì ai, ánh mắt y cùng HoắcTranh ngắn ngủi giao nhau, thấy đối phương gật đầu, mới nói với Trường Trinh tiên sinh.

“Vạn vật trong tự nhiên thật kỳ diệu, có thể cùng chúng nó giao tiếp, rất là thú vị.”

Trường Trinh tiên sinh thở dài cảm khái, y nhìn Bạch Tế, “Ngươi và ta cũng coi như có duyên, nếu ngươi có tâm cũng có thiên phú, lão phu nguyện ý dạy cho ngươi.”

Bạch Tế vui mừng, miệng cười tươi hiện ra hai lúm đồng tiền đáng yêu bên má.

Trường Trinh tiện đà nói: “Sáng sớm ngày mai ngươi đến đây, lão phu xem ngươi tuổi thiếu niên, ta dạy ngươi thú ngữ đồng thời ngươi cũng theo học sinh nơi này, cùng nhau học tập, như thế nào?”

Mấy năm qua, Trường Trinh tiên sinh dạy rất nhiều học sinh, Bạch Tế lần này gặp may, lần trước giúp đỡ Trường Trinh tiên sinh mang lòng cảm kích, hiện giờ Bạch Tế muốn học thú ngữ, y quyết định dốc lòng truyền dạy, thu nhận Bạch Tế làm học sinh.

Hoắc Tranh trầm giọng cảm ơn, Trường Trinh tùy ý xua tay, “Các ngươi đã có chỗ ở trong thành chưa?”

Hoắc Tranh nói: “Chổ đặt chân đã an trí tốt.”

“Vậy cũng tốt, nếu có chuyện cần lão phu hỗ trợ, các ngươi không cần khách khí, cứ nói với ta.”

Nói xong chuyện, sau giờ ngọ một canh giờ Trường Trinh tiên sinh còn có lớp học, hai người không tiện ở lâu.

Hoắc Tranh mang theo Bạch Tế từ biệt lão sư, chờ thư sinh mặt trắng cách đó không xa tới dẫn đường, thư sinh liên tục quay đầu nhìn Bạch Tế, tràn ngập tò mò hỏi: “Ngươi là học sinh mới được tiên sinh thu nhận sao? Ngươi là người ở đâu? Bao tuổi rồi? Ta như thế nào không có nghe tiên sinh nhắc tới?”

Bạch Tế rối rắm không hiểu hắn hỏi gì, thư sinh lại nói: “Ta kêu Phương Tử Trần, ngươi tên gì? Còn nữa, hai người là huynh đệ sao? A, thực xin lỗi, các ngươi có thấy hình như ta hỏi quá nhiều?”

Bạch Tế “.....” Ychọn vấn đề đơn giản nhất, “Ta tên Bạch Tế.”

Đưa đến ngoài cửa Hoằng Dương Quán, Phương Tử Trần từ biệt hai người, Bạch Tế ngồi trong thùng xe, Hoắc Tranh đánh xe rời đi.

Bạch Tế muốn đi thư viện học tập, Hoắc Tranh tìm một cửa hàng có bán văn phòng tứ bảo, mua cho y chút đồ cần thiết.

Dọc theo Hoằng Dương Quán chạy tới ngoài phố hẻm nhỏ, hai bên đường san sát cửa hàng, Hoắc Tranh dừng xe trước một cửa hàng tên Hiên Nhã Các.

Hai người trước đi vào, mùa đông mưa phùn rét lạnh, trên đường ít ỏi không có mấy người qua lại.

Bên trong một cổ hương thơm giấy mực tỏa ra khắp nơi, chưởng quản gương mặt tươi cười nghênh đón bọn họ, “Nhị vị công tử muốn mua văn phòng tứ bảo sao?”

Hoắc Tranh thân hình cao lớn, không giống như là người đọc sách, chương quản liếc mắt một cái, thực mau liền đem ánh mắt dán lên người Bạch Tế, nhìn trên người y quần áo chất vải không tồi, bộ dạng văn nhã, tuổi cũng còn trẻ, một phong thái người đọc sách, chưởng quản càng thêm ra sức giới thiệu sản phẩm cho y, bỏ qua sự tồn tại của Hoắc Tranh.

Đương triều tôn sùng văn võ như nhau, văn có thể trị quốc, võ có thể bình ổn an dân, cứ mỗi năm năm, sau mùa thu đều sẽ cửa hành khảo thí văn võ, chọn ra những người ưu tú nhất cả nước, gia phong chức quan.

Bởi vậy có không ít thiếu niên chí hướng lớn, từ nhỏ đã bắt đầu gian khổ học tập kinh thư luyện võ.

Nhưng vốn không thể đồng thời dự thi cả văn võ, lâu dần, những người thân mình yếu ớt, tay trói gà không chặt đành phải đến thư viện học văn thư, mà những người cậy mạnh, đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, đương nhiên sẽ đến võ quán luyện võ.

Năm này sang năm nọ, cũng không biết ai khơi mào, văn nhân cũng võ nhân vô cớ nhìn nhau không vừa mắt, văn nhân tự cho mình thanh cao, ghét bỏ võ nhân thô mãng. Võ nhân ngay thẳng, chỉ thấy văn nhân đang cố làm ra vẻ, không sảng khoái như mình.

Thường xuyên qua lại, chỉ cần không ảnh hưởng đến bá tánh bình thường, khi nào bọn họ gần nhau, cũng đều nhìn đối phương không vừa mắt.

Chưởng quản Hiên Nhã Các nhìn không thích Hoắc Tranh, hắn kéo Bạch Tế đến chỗ bình phong, “Tiểu công tử, ngươi tại sao lại đi chung với tên thô mãng kia.”

Bạch Tế quay đầu lại nhìn Hoắc Tranh, thấy hắn đang chuyên chú chọn bút cho mình.

“Tranh Tranh thực tốt nha.” Bạch Tế nói với chưởng quản, y cười đến nheo mắt, “Hắn mới không phải cái gì người thô mãng.”

Chưởng quản lải nhải nói lung tung, Hoắc Tranh đang chọn giấy bút ngẩn đầu lên, phát hiện người bên cạnh đi đâu không thấy.

Hắn nhìn quanh cửa hàng, vòng qua bình phong, thấy chưởng quản dựa vào trên người Bạch Tế không biết đang nói cái gì, trong lòng nặng như chứa một tảng đá, đi qua kéo Bạch Tế lại bên cạnh, sắc mặt không tốt nhìn thẳng chưởng quản, “Ngươi đang làm cái gì?”

“Thô lỗ, thô lỗ!”

Chương quầy cực kì khó chịu, Hoắc Tranh dắt Bạch Tế ra ngoài, “Chúng ta lại đến nơi khác nhìn xem.”

Đi dọc hết phố hẻm nhỏ, cuối cùng cũng mua được bút viết cho Bạch Tế, mà trên đường, có rất nhiều chưởng quản xem thường Hoắc Tranh, làm Bạch Tế trăm lần nghĩ không ra tại sao.

Trời vẫn còn sớm, xe ngựa dừng ở hậu viện, Bạch Tế ôm giấy bút xuống xe chạy về sương phòng.

Trong đại viện có một hoa viên trồng thật nhiều cây cổ thụ, cành lá che trời, đi trong viện chỉ có mưa bụi li ti rơi xuống. Nếu không có sân viện lớn, tiểu viện của nhà bình thường căn bản không trồng được nhiều cây cối lớn như vậy.

Bà lão là một nữ nhân giàu có, sau khi một đôi nhi nữ qua đời bà vẫn luôn ở trong đại viện, cô đơn tịch mịch không dám cùng người khác lui tới.

Bạch Tế cùng Hoắc Tranh đến sống làm bà vô cùng vui vẻ, khi hai người ra ngoài, bà dọn dẹp lại sương phòng âm u, ra chợ mua chút thức ăn tươi ngon, người ngoài quỷ dị nhìn lão phụ nhân khắc chết con kia, hôm nay đột nhiên ‘sống’ lại.

Hai người mua đồ xong trở về, tiền viện bay tới từng trận hương thơm, dẫn dụ làm người đói bụng. Bà lão đem cơm nấu xong bưng lên bàn, nhìn thấy hai người ra tới, tiếp đón nói: “Lại đây, lại đây, hảo hài tử, tới ăn cơm.”

Hoắc Tranh trịnh trọng nói cảm ơn, Bạch Tế cũng ngọt ngào phụ họa, đôi tay bà lão bị đông lạnh thẹn thùng chà xát vào vạt áo, “Hài tử ngoan, các ngươi gọi ta một tiếng Lan bà là được.”

Bạch Tế cùng Hoắc Tranh song song kêu nàng Lan bà, Lan bà lau lau nếp nhăn trên khóe mắt, con ngươi so với ngày thường sáng bừng, “Các ngươi mau ngồi, một mình lão bà tử ta đã thật lâu không có xuống bếp.”

Sau khi con mất Lan bà cũng không cần người hầu hạ, một mình sống trong đại viện lớn, vốn dĩ tưởng cuộc đời này chỉ còn thê lương chờ chết, không ngờ Bạch Tế lại đến.

Lão bà đã rất nhiều năm không ăn cơm cùng người khác, Bạch Tế so với con nàng trước khi mất tuổi cũng xấp xỉ, giống nhau trắng nõn đáng yêu, nhìn thấy y nháy mắt như làm sống lại tâm đã chết của chính mình.

Ba người vây quanh bên bàn gỗ dùng cơm, Lan bà vẫn luôn yên lặng lau nước mắt, Bạch Tế buông chén đũa, cùng Hoắc Tranh im lặng nhìn.

Bạch Tế nhỏ giọng hỏi: “Lan bà, người không vui sao?”

“Không, không có.” Lan bà khóe mắt ngấn lệ bình thản nhìn y, “Ta rất là cao hứng, ngươi, ngươi cùng tiểu nhi tử ta có vài phần tương tự, hắn rất sớm đã đi rồi, lão bà tử ta cho rằng đời này cứ như vậy, không nghĩ tới đêm nay ta cùng các ngươi ngồi ở đây, tựa như các con đã trở về với ta.”

“Ngại quá, để hai ngươi chê cười, ta một cái lão bà tử, một bó tuổi rồi còn...”

Hoắc Tranh lắc đầu, ánh mắt dừng ở đôi bàn tay lão bà bị đông lạnh đến đỏ lên, “Về sau công việc trong viện cứ để ta làm.”

Để một lão nhân phải chiếu cố bọn họ, Hoắc Tranh làm không được.

Sau khi ăn xong tâm trạng Bạch Tế có chút buồn, Hoắc Tranh giúp y thêm nước nóng vào thùng tắm, hắn không tiếng động tới gần, từ phía sau ôm chặt Bạch Tế, hôn hôn lỗ tai hồng nộn, “Làm sao vậy?”

Gió lạnh ẩm ướt từ cửa sổ thổi vào, Hoắc Tranh đem cửa đóng kín mít mới bế Bạch Tế lên, giúp y cởi bỏ quần áo, ôm vào thùng tắm.

“Tranh Tranh, chúng ta sẽ tách ra sao?”

Bạch Tế vươn cánh tay ướt đẫm nước vòng qua cổ Hoắc Tranh, trên cổ cùng trước ngực y còn có rất nhiều đóa hồng mai, Hoắc Tranh cúi đầu nhìn y, xoa xoa má, đảm bảo, “Sẽ không.”

Bạch Tế nhỏ giọng, “Nhưng nếu là ta chết trước...”

Hoắc Tranh ôm chặt y, trên một đóa hồng mai mút thêm một ngụm, hồng mai chưa kịp biến mất nháy mắt càng trở nên diễm lệ, đến khi Bạch không chịu nổi mềm nhũn trong ngực hắn, Hoắc Tranh mới mở miệng, “Dù có chết cũng không thể đem chúng ta tách ra.”

Hết chương 37