Vài vị đại phu nhìn sang phía Bạch Tế, vuốt râu dài, cười nói: “Là thú y nha, mấy năm nay hiếm khi thấy được thú y, bộ dáng còn trẻ như vậy, tiền đồ vô lượng, tiền đồ vô lượng.”

Tư Đồ tiểu công tử bế Tiểu Bảo lên, đối với Bạch Tế cũng có chút hiếu kỳ, “Ngươi thật sự là thú y?”

Bạch Tế lắc đầu, “Bây giờ còn chưa phải.”

Y ngẩn đầu nhìn xung quanh hiệu thuốc một vòng, đem hình ảnh khắc sâu trong đầu, âm thầm hạ quyết tâm, lúc cùng Hoắc Tranh rời khỏi hiệu thuốc thì nhỏ giọng nói: “Tranh Tranh, sau này ta cũng muốn mở một y quán.”

Y nhìn bóng đêm mông lung, “Chuyên môn chữa bệnh cho động vật.”

Trên đời này không riêng con người sinh bệnh mới được đại phu trị liệu, động vật cũng giống nhau, nên đối xử bình đẳng, mạng người là mạng, động vật cũng là mạng. Nhưng trong thành chỉ có đại phu xem bệnh cho người, Bạch Tế quyết định phải làm đại phu đầu tiên xem bệnh cho động ở Vũ Thành.

Hoắc Tranh rũ mắt, dắt tay Bạch Tế bế y lên xe ngựa, “Được, sau này liền mở y quán.”

Xe ngựa rời khỏi hẻm, hôm nay hai người trở về muộn, Lan bà lo lắng nên đã bung dù chờ ngoài cửa lớn, thẳng đến khi trông thấy xe ngựa từ xa tiến vào. Bà vỗ vỗ đại gia hỏa cùng tiểu gia hỏa đang ngồi xổm chờ một bên, mở cửa đón Bạch Tế và Hoắc Tranh vào.

Lan bà tuổi đã cao, mỗi khi trời ẩm ướt xương khớp sẽ đau nhức, Bạch Tế đã hỏi qua phu tử, đặc biệt mua thuốc dán cho bà, Lan bà khen y hiếu thuận, nói y về sau nhất định có thể trở thành một đại phu giỏi.

Người già rồi không ngồi được lâu, Lan bà chờ hai người ăn cơm xong liền trở về phòng nằm nghỉ.

Hắc Trân Châu ăn no nghĩ dâm dục bèn tha mèo đen nhỏ đi. Bên tai đang náo nhiệt nháy mắt yên tĩnh lại, Bạch Tế cười cười sáp tới gần Hoắc Tranh, Hoắc Tranh duỗi tay ôm eo y bế lên đùi mình, một ngụm tiếp một ngụm mà đút y ăn canh.

Bạch Tế vừa uống canh vừa dính lấy Hoắc Tranh, tay gác trên bả vai hắn không thành thật, lúc thì sờ cổ Hoắc Tranh, lúc lại xốc lên vạt áo, yên lặng tìm kiếm, đảo đôi mắt đen nhìn kĩ.

Hoắc Tranh cười nhẹ, dùng miệng đút cho Bạch Tế một ngụm canh, môi lưỡi quấn quýt lẫn nhau, môi Bạch Tế bị hôn đến ướt át, mới nghe Hoắc Tranh lên tiếng, “Trở về phòng cho ngươi xem.”

Mặt Bạch Tế lập tức đỏ bừng được Hoắc Tranh đặt trên ghế, còn hắn thu dọn chén đũa.

Bạch Tế kỳ thật không phải muốn ăn đậu hủ của Hoắc Tranh, y chỉ muốn kiểm tra xem hắn có bị thương hay không thôi, nhưng ai biết Hoắc Tranh hình như đang hiểu lầm ý mình.

Y che miệng cười trộm, biết được thì ra Hoắc Tranh cũng có suy nghĩ muốn “sắc” y.

Thực mau, Bạch Tế liền cười không nổi.

Trong phòng hơi nước lượn lờ, lúc hai người tắm gội, Bạch Tế nằm dựa trên sống lưng Hoắc Tranh, ngón tay nhẹ nhàn ấn ấn trên da thịt đối phương, đếm từng vết bầm do hôm nay đánh nhau gây ra.

Y đếm thực chậm, giống như đếm chậm một chút thì vết thương liền ít đi, mà khi Bạch Tế chậm rì rì đếm xong, vẫn phát hiện trước ngực cùng sau lưng Hoắc Tranh đều có vết bầm, sâu cạn không đồng nhất, y vẫn biết trên người hắn sẽ có vết thương nhưng không ngờ lại nhiều như vậy.

Bạch Tế buồn bực, há miệng cắn lên bả vai đối phương, ánh mắt nhìn chằm vết bầm không bỏ, lại sợ cắn đau Hoắc Tranh, tròng mắt ướt át chớp động, đầu lưỡi dọc theo một vết bầm khẽ liếm.

Y ở trong nước nắm chặt tay Hoắc Tranh, rất không cao hứng nói: “Tranh Tranh ngươi gạt ta.”

“Ngươi nói sẽ không bị thương.”

Hoắc Tranh ôm chặt y trong lòng, “Hôm nay trên lôi đài tiếp hai mươi tám võ sinh, đều bị ta đánh bại, này không coi là bị thương.”

Bạch Tế xoay mặt, “Giảo biện.”

Dỗ y không được, Hoắc Tranh cúi đầu hôn hôn thịt mềm bên gáy y, nhẹ nhàng gặm cắn, thường lúc trước khi hắn làm như vậy, Bạch Tế đã sớm thẹn thùng mà dụi vào người hắn, bây giờ mặt nhỏ tròn vo vẫn lạnh lùng không dao động.

“Tiểu Bạch, đừng giận.”

Trở lại trên giường, Bạch Tế im lặng bôi thuốc cho Hoắc Tranh.

Y ngồi quỳ phía trước Hoắc Tranh, đầu ngón tay chấm thuốc bôi lên vết bầm trên bụng hắn, lưng quần Hoắc Tranh còn chưa buộc chặt, Bạch Tế nhìn thấy một vài sợi lông, y bỗng nhiên nắm lấy nhẹ kéo.

Hoắc Tranh cúi đầu nhìn, lòng bàn tay gác trên eo Bạch Tế thong thả xoa nắn, ngữ khí thêm vài phần cảnh cáo, “Tiểu Bạch.”

Bạch Tế vẫn nắm không buông tay, Hoắc Tranh đành ôm lấy y ngã xuống giường.

Y vẫn không chịu buông, thậm chí tăng thêm lực đạo, cánh tay đặt trên bụng Hoắc Tranh rõ ràng cảm nhận được cơ bắp hắn căng chặt lên.

Bạch Tế nằm trong lòng ngực Hoắc Tranh nghịch ngợm, hoắc Tranh chỉ an tĩnh ôm y, tùy y làm bậy, cách một chút lại gọi “Tiểu Bạch.”

Bạch Tế nghịch đến mệt mỏi, ngẩn đầu trông thấy nét dung túng trên mặt Hoắc Tranh, xẩu hổ buồn bực lại cắn hắn. Y nghe được Hoắc Tranh thở dài, cánh tay rắn chắc vòng ra phía sau nhẹ nhàng vỗ mông y. Không lâu sau nghe Hoắc Tranh trầm giọng nói: “Tiểu Bạch, lộ cái đuôi ra đi.”

Ngay sau đó, Bạch Tế rùng mình, bởi vì cái đuôi tròn bị nắm trong tay mà xoa, y ôm chặt đối phương mẫn cảm kêu ra tiếng, ngao một ngụm cắn lên người Hoắc Tranh. Đuôi xù của y bị xoa niết, không chịu nổi cắn vào bên cổ Hoắc Tranh lực đạo dần mạnh thêm, cuối cùng gặm ra một mảng đỏ hồng.

Dấu vết cắn ra này, quần áo che không được rồi.

Hết chương 56