Lan bà nghĩ nát óc cũng không hiểu nguyên nhân, sống hơn nửa đời người chỉ thấy nam nhân cùng nữ nhân một chỗ, chưa bao giờ gặp qua nam nhân cùng nam nhân bên nhau cả đời. Nhưng xem thái độ hai đứa nhỏ kiên định, bà chỉ có thể thở dài, xem thời gian không còn sớm liền vẫy tay cho bọn họ đi thư quán.

Người lớn tuổi thường bị gọi là lão hồ đồ, hồ đồ hơn nửa đời người, đến khi một chân đã bước vào quan tài lúc này rất nhiều suy nghĩ so với người thường đều thấu đáo. Lan bà chỉ cần chút thời gian, có thể mười ngày nửa tháng hoặc chỉ đến giờ ngọ liền tiếp nhận bọn họ.

Bà quay đầu nhìn về phía Hắc Trân Châu, cảm thấy hiếm lạ. Chó cùng mèo ở cùng nhau liền thôi, hai nam chủ nhân cũng ở bên nhau, thề son sắt nói muốn cùng nhau vượt qua quãng đời còn lại.

Ngoài viện mùa xuân đã qua, góc tường mọc đầy hoa cỏ, xe ngựa chạy qua ngõ hẻm đến Hoằng Dương Quán. Hoắc Tranh dừng xe ngoài cửa, Bạch Tế quải theo túi vải nhỏ nhảy xuống, tạm biệt với hắn.

Môn sinh đang vào thư quán đột nhiên dừng chân, có người trong đội đá cầu nhìn về phía Hoắc Tranh, “Này không phải võ giáo mới đến ở Hưng Võ Viện sao?”

Bọn môn sinh sôi nổi nhìn, ánh mắt nhìn Bạch Tế đều khác hẳn.

Hoắc Tranh đánh xe ngựa vòng đến cửa sau Hưng Võ Viện, Bạch Tế trên đường vào thư quán có không ít người đến hỏi y, “Ngươi như thế nào cùng người của võ viện giao hảo, ta nhớ rõ lúc trước hắn đưa đón ngươi còn không phải người bên đó.”

Bạch Tế nói cho bọn họ, “Hắn đến võ viện làm võ giáo, bên kia có nhiều tiền.”

Môn sinh nghẹn lại, “Hắn là đại ca ngươi?”

“Không phải đại ca, chúng ta tuy rằng không phải huynh đệ, quan hệ so với huynh đệ còn thân hơn.” Y lắc đầu trả lời.

Bọn môn sinh lẩm bẩm, “Quan hệ gì so với huynh đệ còn thân?”

Bạch Tế tự nhiên không ngốc mà nói ra cho bọn họ, “Các ngươi tự mình đoán đi.”

Ở học đường phu tử cho bọn họ một đề khảo nghiệm, Bạch Tế thi từ vẫn như cũ thường thường, không xuất sắc cũng không quá tệ. Phương Tử Trần tiến bộ chút, vị trí lên trước hai bàn, lần nữa ngồi cách xa Bạch Tế. Để cho toàn bộ môn sinh kinh ngạc chính là Yến Tuyết Sùng từ trước đến nay ngu dốt bỗng được điểm cao, so với mấy lần khảo trước là điểm tốt nhất. Phu tử thấy hắn có chí tiến thủ, vì khích lệ hắn, đem vị trí hắn chuyển lên phía trên song song với Bạch Tế.

Yến Tuyết Sùng ánh mắt tràn ngập khiêu khích nhìn Bạch Tế, giống như ngồi ngang Bạch Tế là chuyện cỡ nào ghê gớm, hắn tựa hồ dốc hết sức muốn cùng Bạch Tế tranh. Không sợ ăn mấy lần mất mặt, nghiêm trọng nhất lần đó hắn phải làm trò quỳ xuống trước mặt mọi người. Hiện giờ xem ra cũng không tổn hại kiêu ngạo trong lòng hắn, da mặt thật sự dày vô cùng.

“Bạch Tế, hôm nay đá cầu không?”

Y quay sang, Yến Tuyết Sùng đuổi theo y không ngừng hỏi, trên lớp học ném giấy nhỏ hỏi, sau giờ học lại chạy theo làm trò, tùy tùng đi theo cảnh cáo Bạch Tế đừng không biết điều, y bị hắn quấy rầy đến bực, “Ngươi cùng Chử Thiếu Kiệt so đi thôi.”

Yến Tuyết Sùng thần sắc khẽ biến, “Ngươi biết hắn? Ngày hôm qua hắn cố ý đụng ta, muốn giáo huấn ta để xả giận cho ngươi?!”

Bạch Tế phồng má không lên tiếng, trong mắt Yến Tuyết Sùng đồng nghĩ với thừa nhận.

Hắn nổi nóng, nắm cổ áo Bạch Tế kéo tới. Đột nhiên bị kéo không kịp phòng bị làm Bạch Tế lảo đảo, suýt chút nữa đụng vào mặt Yến Tuyết Sùng.

Nháo ra động tĩnh, mấy môn sinh còn lại ở học đường đều quay lại nhìn hai người chằm chằm, có người sợ bọn họ đánh nhau thật liền chạy đi tìm phu tử đến đây khuyên giải.

Đang lúc mọi người cho rằng Bạch Tế và Yến Tuyết Sùng sẽ cãi nhau, Yến Tuyết Sùng thẳng tắp nhìn Bạch Tế, tròng mắt sắp chuyển thành mắt gà chọi, tay hắn bỗng buông cổ áo hướng lên trên, nhéo má Bạch Tế.

Người khác sửng sốt, hắn lại nhéo nhéo, Bạch Tế giận đến đỏ mắt đem tay hắn đánh bay.

Phu tử đuổi đến nơi, tiến vào vừa lúc nhìn thấy Bạch Tế đánh tay Yến Tuyết Sùng.

Tách hai người ra, phu tử dùng vài câu cổ nhân răn dạy, muốn phạt bọn họ đi diện bích tư quá*.

*úp mặt dô tường:)))))

Bạch Tế vô tội bị liên lụy, ủy khuất đi đằng trước. Tới sương phòng diện bích, y tự tìm vị trí đứng thẳng người, Yến Tuyết Sùng theo y vào, so với keo chó còn muốn dính người hơn.

“Bạch Tế!”

Y quay đầu, Yến Tuyết Sùng nhìn theo, đôi mắt đảo quanh còn liếm liếm môi.

Hắn suy nghĩ một phen, lấy giọng điệu bố thí nói: “Bạch Tế, ngươi đã là cái con thỏ, không bằng cũng cho ta.....làm thử xem? Ta vừa nắn mặt ngươi, cảm thấy hảo mềm.”

Yến gia nghiêm cấm tùy ý bên ngoài, Yến Tuyết Sùng chưa từng sờ qua bất luận tay hay mặt nữ nhân, nhưng hắn mới vừa chạm mặt mềm của Bạch Tế, thầm nghĩ chạm vào nữ nhân cũng là cảm giác này.

Yến gia không cho hắn gần nữ sắc, kia hắn sờ sờ Bạch Tế chắc là không sao?

Càng nghĩ càng hăng say, Yến Tuyết Sùng nhịn không được xoa xoa tay, “Bạch Tế, ta nói thật, ngươi đã là con thỏ, cho ta sờ một cái cũng không có việc gì, ta có rất nhiều tiền, sờ một chút liền cho ngươi một lượng bạc, thế nào?”

Hết chương 64