Thật sự là chương này làm tui đau đầu lắm lắm. Có H mà cũng không hẳn là H nữa, để H thì thấy cấn cấn mà không để thì thấy thiếu thiếu. Không biết giải thích sao luôn;))) Nói chung là trong cuộc đời đọc truyện tui chưa từng gặp trường hợp nào như thế này cả=)))

- -------------------------------

Con thỏ lông xù mềm mại, bàn tay vuốt lên cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay tryền thẳng đến lồng ngực, sinh ra cảm giác khó nói.

Chử Thiếu Kiệt tẩy rửa từng sợi lông dính máu cho Bạch Tế, thật sự được ôm thỏ nhỏ trong ngực, hắn hoảng hốt giống như đang nằm mơ.

Hắn nghĩ có nằm mơ cũng không tốt đẹp như vậy đâu.

Con thỏ ngồi trên đùi hắn, bốn chân đều lộ móng vuốt câu lấy quần Chử Thiếu Kiệt, trừng mắt nhìn hắn, cào cào cào...

Chử Thiếu Kiệt cúi đầu, buồn cười nhìn hành động của thỏ nhỏ, móng vuốt xuyên qua vải cào mạnh lên chân làm hắn hơi đau.

Điểm này làm hắn ý thức được không phải nằm mơ, động tác nhẹ nhàng vuốt lông con thỏ. Bỗng nhiên nhớ tới một việc, hắn buông Bạch Tế ra, thần bí nói: “Chờ ta một lát.” Hắn lo lắng Bạch Tế sẽ trốn đi, lại nói “Bên ngoài đều là người, ngươi không được chạy lung tung để người khác nhìn thấy, nếu bị bắt được không chừng sẽ đưa ngươi đến nhà bếp làm thức ăn.”

Con thỏ bị Chử Thiếu Kiệt hù dọa không dám chạy trốn nữa.

Thật ra, Chử Thiếu Kiệt ngoài miệng hứa đưa Bạch Tế trở về nhưng đáy lòng vẫn có tâm tư riêng. Thời gian có thể cùng Bạch Tế ở chung đã thiếu lại càng thiếu, lúc này y đã bị hóa lại nguyên hình rơi vào tay hắn, nhỏ yếu mặc người vo tròn bóp dẹp, làm hắn nảy sinh ý muốn bảo hộ.

Cơ hội khó có được, Chử Thiếu Kiệt muốn giữ Bạch Tế ở lại lâu chút, mới cố tình kéo dài thời gian.

Một lúc sau hắn mang về một giỏ rau quả để trước mặt con thỏ, lại ôm nó lên vuốt lông, “Đều là mới hái xuống, ngươi nếm thử xem.”

Con thỏ thò ra móng vuốt không ngừng cào tay hắn, ý tứ thúc giục hắn nhanh lên.

Chử Thiếu Kiệt kéo móng nó ra, lại nghĩ tới một chuyện, “Chờ ta một chút.”

Rời đi để lại cho con thỏ một cái bóng, làm nó gấp gáp không ngừng cào vào gối.

Chử Thiếu Kiệt mang về chút hương liệu, xoa con thỏ đến thơm ngào ngạt. Hắn thật sự coi nó như bảo bối mà che chở, con thỏ lông xù xù ôm vào trong ngực, ấp ám như thấm vào người.

Hắn nhẹ nhàng sờ lỗ tai nó, không nghĩ trả thỏ lại cho Hoắc Tranh.

“Bạch Tế, ngươi đừng trở về nữa.”

Bạch Tế ngẩn đầu, mắt tròn xoe trừng hắn chằm chằm.

“Ngươi nhận ta làm ca ca đi, ngươi cũng thấy rồi, ta rất lợi hại đúng không, có thể luôn bảo vệ ngươi.”

Hắn nhặt lên một cây măng tre tươi đưa đến bên miệng con thỏ, dụ dỗ nó, “Còn mua cho ngươi đồ ăn ngon.”

Con thỏ không dao động mà dùng móng vuốt đẩy măng tre ra, há miệng lộ ra hai cái răng thỏ trắng, đe dọa đối phương mau đưa nó đi tìm Hoắc Tranh.

Cũng không hiểu tại sao, tuy là con thỏ nhưng Chử Thiếu Kiệt có thể thấy rõ thần sắc nghiêm túc trên mặt nó. Hắn lắc đầu bật cười ôm con thỏ lên, “Được rồi, lập tức đưa ngươi trở về.”

Ra khỏi phòng mới biết được bên ngoài đã nháo ra chuyện lớn.

Sân huấn luyện tập trung một đám đông võ sinh, Hoắc Tranh tuy là võ giáo trong viện nhưng cũng không thể xét người võ sinh để tìm con thỏ. Hỏa khí tích tụ trong người nên càng huấn luyện nghiêm khắc hơn rất nhiều.

Hắn không giống Thạch võ giáo tuy bắt võ sinh tập luyện nhiều nhưng vẫn cho bọn họ cơ hội thở dốc, bây giờ không thấy con thỏ, Hoắc Tranh không có biện pháp khác, hắn thầm nghĩ trong số này chắc chắn có người trộm thỏ của hắn nên đem bọn họ thao luyện tàn nhẫn. Sân tập rộng lớn bao trùm một bầu không khí trầm thấp.

Chử Thiếu Kiệt ôm con thỏ để lên vai, “Đại ca ngươi chỉnh người thật là đủ tàn nhẫn.”

Bạch Tế sớm đã không bình tĩnh nổi, vừa nhìn thấy Hoắc Tranh đã muốn nhảy tới phía trước. Chử Thiếu Kiệt bắt nó trở về, mặc cho trên tay bị cào thêm vài đường máu cũng không để ý, “Ngươi mới vừa rửa lông sạch sẽ, dưới đất toàn là bụi đất, chờ ngươi chạy đến Hoắc võ giáo lại cọ cho hắn một thân bùn sao?”

Bạch Tế vẫn hung hăn cào loạn trên người Chử Thiếu Kiệt, ý bảo hắn đi nhanh lên.

“Võ, võ giáo!”

Trước mặt Hoắc Tranh, võ sinh lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển, “Ngươi mau nhìn phía sau, là con thỏ...”

Hoắc Tranh quay đầu lại, Bạch Tế đã từ trên vai Chử Thiếu Kiệt nhảy xuống, chạy thẳng đến chỗ Hoắc Tranh.

Khoảng cách không dài nhưng giống như đã trải qua sinh tử.

Hoắc Tranh ôm thỏ nhỏ vào lòng, không ngừng vuốt ve lông tơ sau lưng nó, hắn quay lưng về phía võ sinh, cúi đầu hôn lên trán Bạch Tế, chỉ hận không thể nuốt y vào bụng. Tuy rất giận nhưng vẫn không đành lòng trách cứ y, cuối cùng chỉ nói một câu, “Ngươi chạy tới nơi nào vậy.”

Bạch Tế quay đầu lại, Chử Thiếu Kiệt vừa rồi con đứng đó đã không thấy bóng dáng.

Bạch Tế dùng móng nhỏ nhẹ nhàng sờ bên mặt Hoắc Tranh, ý bảo hắn không cần lo lắng. Hoắc Tranh làm sao có thể không lo lắng, hắn cho đám võ sinh đang luyện tập đến thở không ra hơi nghỉ một lát, ôm chặt con thỏ trở lại lều trại, đem cửa lều kéo kín mít. Sau đó lăn lộn xoa nắn Bạch Tế xem xét một lần, xác định y không bị thương mới an tâm.

Hắn cố ý lạnh mặt, “Sau này không được chạy lung tung, ta sẽ lo lắng.”

Bạch Tế không nói chuyện được, không thể nói chân tướng cho hắn.

Hoắc Tranh bỗng nhiên rũ mắt cười nhẹ, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một tia quỷ dị.

Hắn lật ngửa Bạch Tế lại đồng thời giữ chặt bốn chân y, đem mặt vùi vào cái bụng lông xù mềm mại, đầu lưỡi nóng ấm liếm bụng của nó, còn ngậm vào mầm thịt nhỏ. Bạch Tế cả người run rẩy, Hoắc Tranh buông Bạch Tế ra dùng tay xoa tiểu chít chít của y, con thỏ chỉ có thể ôm chặt tay Hoắc Tranh, hai lỗ tai xù run run che mặt. Thực nhanh lòng bàn tay Hoắc Tranh liền có chút ướt.

Con thỏ mềm nhũn nằm trên tay hắn, lông tơ trên bụng đều rối tung xù lên.

Hoắc Tranh trầm giọng hù dọa, “Lần sau còn chạy đi như vậy nữa....” Hắn nhéo nhéo cái bụng mềm của Bạch Tế, “Ta liền phạt ngươi.”

Thỏ nhỏ dùng hai móng vuốt che mặt, chân sau co lại ngắn ngủn dụi vào tay Hoắc Tranh không chịu ra.

Không xong rồi, y... y thật muốn chạy đi, bởi vì Tranh Tranh trừng phạt thật sự rất thoải mái.

Hết chương 71