Sắc mặt Hoắc Tranh tối sầm, còn Yến Tuyết Sùng thì cắn răng đỏ mắt.

Hắn tức giận muốn chạy tới tách Bạch Tế và Hồ Nghiễm ra, nhưng Hồ Nghiễm vốn tính chiếm hữu liếc hắn một cái, “Hôm đó ta ngửi được mùi của Tiểu Bạch trên người ngươi, quả nhiên không sai.”

Hoắc Tranh tới gần, cách Hồ Nghiễm khoảng ba bước, gọi: “Tiểu Bạch.”

“Ah!” Bạch Tế như trong mộng mới tỉnh, mắt hạnh to tròn ngập nước như sáng ngời, y vui sướng nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mặt, nhẹ nhàng kéo ra một chút khoảng cách rồi lại bị đối phương trở tay ôm lấy. Y cười ha hả mà ôm lại Hồ Nghiễm, “Tiểu Điệp, Tiểu Điệp, thật là ngươi rồi, ta không phải đang nằm mơ!”

Hồ Nghiễm cười cười, duỗi tay nhéo má đầy thịt của Bạch Tế, “Không phải nằm mơ.”

Bạch Tế: “Ha ha ha ha...”

Hoắc Tranh: “.....”

Yến Tuyết Sùng tức đỏ mắt, đêm đó hắn mặt dày vô sỉ bám Hồ Nghiễm hồi lâu mới hỏi được tên đối phương. Nay lại tỉ mỉ trang điểm một phen, nhưng người nọ đều không nhìn một cái, chỉ lo đi ôm Bạch Tế.

Mũi hắn cảm thấy chua xót, hàm răng nghiến qua nghiến lại mấy cái, “Ta nói... Các ngươi ôm đủ chưa hả?”

Bạch Tế lui ra từ lòng ngực Hồ Nghiễm, xấu hổ tươi cười ngọt ngào, “Tiểu Điệp, ngươi thật anh tuấn.” Y quay sang Hoắc Tranh bên cạnh, “Tranh Tranh, đây là Tiểu Điệp, cũng coi như là người thân của ta. Tiểu Điệp, đây là Hoắc Tranh, ừm... là, là người quan trọng nhất của ta.”

Lúc này Hồ Nghiễm mới chuyển ánh mắt nhìn Hoắc Tranh, nghiền ngẫm lời Bạch Tế nói, “Người quan trọng nhất?”

Hắn tới gần kéo Bạch Tế ra sau lưng che chở, đôi mắt ánh kim trừng trừng đối mắt với Hoắc Tranh.

Ở đây Yến Tuyết Sùng đã biết quan hệ của hai người, Hoắc Tranh thấy nam nhân trước mắt này rất thân thiết với Bạch Tế, không giấu giếm hắn nữa, “Ta và Tiểu Bạch đã ở bên nhau.”

“Tiểu Bạch!”

Hồ Nghiễm nghiến răng nhả ra từng chữ, chất vấn Bạch Tế, “Đây là xảy ra chuyện gì? Ta cùng ngươi tách ra mới bao lâu, ngươi đã chạy đi tìm nam nhân?”

Hắn nói chuyện không chút khách khí, ánh mắt rà quét từ đầu tới chân Hoắc Tranh, “Tiểu Bạch tâm tư đơn thuần dễ dàng mắc mưu của người ta, ngươi xem y dễ dụ nên lừa gạt y đúng không?”

Yến Tuyết Sùng nhìn Bạch Tế, lại quay sang nhìn Hồ Nghiễm, cực kì không cam lòng xen vào giữa bọn họ, “Hồ Nghiễm, ngươi quen biết Bạch Tế?”

Hồ Nghiễm quét tới một ánh mắt lạnh, “Còn hơn thế nữa.”

Mặt Yến Tuyết Sùng càng lúc càng trắng, hôm đó mặc hắn quấn lấy Hồ Nghiễm thế nào, đối phương cũng không để ý đến. Sau đó không biết vì sao lại nói tên cho hắn biết, còn chủ động muốn qua đón hắn...

“Vậy, vậy ngươi đến đây...”

Hồ Nghiễm vần tiếp tục đối mắt với Hoắc Tranh, “Đương nhiên là đi tìm Tiểu Bạch.”

Yến Tuyết Sùng ấp úng, “Được, được rồi.” Hắn cảm thấy tay chân hơi lạnh, trong lòng cũng ủy khuất, nhưng mà Hồ Nghiễm đều không nhìn hắn. Hắn chỉ có thể mếu máo tự an ủi mình: Thôi thôi, bị Hồ Nghiễm lừa cũng không sao, dù sao cũng chả mất cọng lông nào.

Hắn nhìn Bạch Tế, nghĩ thầm mình và y là bằng hữu, Hồ Nghiễm lại là người thân của Bạch Tế, đổi góc độ khác nghĩ, Hồ Nghiễm không phải cũng thành người thân của hắn sao. Nghĩ xong, Yến Tuyết Sùng lại cười lên, nếu là Hồ Nghiễm thì hắn chịu thiệt chút cũng không sao.

Bạch Tế gặp lại được Hồ Nghiễm nên rất vui vẻ, một tay nắm tay Hoắc Tranh, tay kia kéo tay áo Hồ Nghiễm, phía sau còn có một Yến Tuyết Sùng ngóng mắt nhìn theo, “Tiểu Điệp, ngươi có chỗ ở chưa?”

Hồ Nghiễm nhiều ngày đều ở tạm tại khách điếm, “Không có.”

Khóe mắt Hoắc Tranh giật giật, quả nhiên nghe được Bạch Tế nói: “Vậy ngươi tới ở cùng chúng ta đi, trong viện có hai gian sương phòng, ta trở về nói với Lan bà, người rất hiền, sẽ không đuổi ngươi đi đâu.”

Hồ Nghiễm hỏi: “Lan bà là ai?”

“Người là mẹ nuôi của ta và Hoắc Tranh, nhà ta còn có con chó đen tên là Hắc Trân Châu, còn nương tử của nó là Miêu Nhi.”

Hai người ta một câu ngươi một câu, Hoắc Tranh không thể chen vào được. hắn nghĩ khi chỉ có hai người với nhau mới có thể nói nhiều chút, bây giờ Hồ Nghiễm và Yến Tuyết Sùng đều ở đây, tận mắt nhìn thấy Bạch Tế vui vẻ đi cạnh nam nhân tuấn mỹ, hắn không rõ trong lòng là tư vị gì.

Nghe Hồ Nghiễm nói muốn đến nhà Bạch Tế ở, Yến Tuyết Sùng cũng động tâm tư, nhưng hắn vừa nghĩ ra ý tưởng, gia nhân Yến gia đã đến đón hắn về

Đầu hẻm yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gia nhân nói: “Tiểu thiếu gia, trời gần tối rồi, lão gia phân phó chúng ta đón người về.”

Hồ Nghiễm lúc này mới nhìn sang hắn, “Thì ra là tiểu thiếu gia nhà giàu.”

“Đúng đúng đúng!” Yến Tuyết Sùng ngây ngô cười, “Yến gia ta còn rất nhiều phòng, còn có người hầu hạ, ngươi có muốn ở lại hay...”

Hồ Nghiễm cười nhạo, “Ta và Tiểu Bạch đã lâu không gặp, đương nhiên phải ở cùng với y.”

Yến Tuyết Sùng không giấu nổi cảm giác mất mát, “À, vậy ta về trước, nếu không phụ thân sẽ phạt ta.”

Còn lại ba người sóng vai đi qua ngõ nhỏ. Đến trước cửa nhà có trồng đầy hoa, Hồ Nghiễm hái một bông cài lên tóc Bạch Tế là y xấu hổ cười cười. Hoắc Tranh nhìn qua bình tĩnh, kỳ thật đang ngầm bực mình chính bản thân, hắn tại sao không nghĩ đến cách dùng hoa dỗ Tiểu Bạch chứ.

.....

Hết chương 81