Tiểu Phàm không ngờ lời cô nói đã nhanh như vậy ứng nghiệm —— vì cảm tạ tập đoàn khách sạn Quân Viên đã đầu tư xây dựng phòng thí nghiệm G, hiệu trưởng quyết định mời Mạc tổng bữa cơm. Vốn Tiểu Phàm không cần nhúng tay vào chuyện này nhưng là gần đây cô thật sự nhàn rỗi đến phát ngán, vì để mình không phụ lòng chức vị kia cùng với mức lương hiện giờ, cô chủ động trình bày cùng hiệu trưởng, nguyện cùng hiệu trưởng “phân ưu giải nạn”. ( chia sẻ, giúp đỡ)

Hiệu trưởng là người thông minh, dễ dàng hiểu được ý tứ trong lời cô nói. Cũng đúng, cấp trên chi bảo không cho giáo sư An đi đến những nơi nguy hiểm, kì này địa điểm dùng cơm là do nhà trường chọn, tham gia cũng không chỉ có hai người, tương đối an toàn.

Vì vậy Tiểu Phàm và Quân Kha sẽ dùng chung bàn cơm.

Hiệu trưởng và bọn Tiểu Phàm đứng chờ trước cửa, lúc Quân Kha xuống xe, còn dẫn theo vài hộ vệ bên cạnh, hộ vệ cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, sau mới yên tâm mở đường cho ông chủ.

Tiểu Phàm có chút buồn cười, sao trông giống ngôi sao nổi tiếng thế, hộ vệ bên cạnh cứ như phụ trách đề phòng người hâm mộ điên cuồng.

Phía bên khách sạn Quân Viên, ngoài Quân Kha còn có thêm vài nhân viên quản lí, nữ có nam có, diện mạo những người đó cũng chỉ bình thường , nhưng trên người phát ra khí thế của những người làm việc lớn

Quân Kha bắt tay với hiệu trưởng, ánh mắt cũng rơi vào trên người Tiểu Phàm, cười nói: "Tiểu Phàm cũng ở đây!"

Tiểu Phàm sửng sốt, đồng thời thấy ánh mắt hiệu trường như có ý cười nhìn cô, mà nhưng người bên khách sạn Quân Viên lập tức quan sát cô. Cô lúc này cảm thấy mình giống như dấu hồng tâm trên tấm bia, lời nói của Quân Kha chính là nhắm ngay dấu hồng tâm.

Vị trí chủ khách trên bàn tiệc đều đã an bày kĩ, kết quả khi ngồi xuống, hiểu trưởng cố ý để Tiểu Phàm ngồi cạnh Quân Kha, thấy biểu tình vui vẻ trên mặt Quân Kha, hiểu trưởng cảm thấy đây là một chuyện tốt đẹp nha: Mạch Quân Kha là thanh niên tài gỏi tuấn tú, nếu như anh ta cùng Tiểu Phàm có quen biết từ lâu, ngẫu nhiên đoạn nhân duyên này có thể thành, đối với mọi người mà nói đều là chuyện tốt lành.

Quân kha cúi đầu mà nói: "Lại gặp mặt."

Tiểu Phàm cười với anh ta: "Tôi đã nói mời anh ăn cơm mà, anh xem, tôi rất coi trọng chữ tín ."

Quân Kha lúc này không vui: "Vậy không được, bữa cơm này là do hiệu trưởng mời, cô không được chống chế."

Hai người bên này lặng lẽ trao đổi, bên kia hiệu trưởng cùng các vị khác cơ hồ hét lên, cũng không biết là hàn huyên cái gì, bộ dáng của mọi người thật hăng say.

Lúc này điện thoại của Tiểu Phàm vang lên rồi, cô lên tiếng xin lỗi rồi đi ra ngoài nghe điện.

Lý Phỉ ở đầu bên kia kích động: "Cậu, cậu trước nên giữ bình tĩnh, nghe tớ nói một chuyện."

Tiểu Phàm cười: "Lời này phải là tớ nói với cậu mới đúng” Không biết Phỉ nhi gặp chuyện gì, nghe giọng rất khẩn trương.

"Yêu nữ không biết từ đâu dò ra chỗ của mấy người, cô ta đang chạy tới, tớ không ngăn cản được, cậu biết ngươi phụ nữ đó mà, thói quyến rũ đã ngấm vào máu. . . . . ."

Thì ra là chuyện này, Tiểu Phàm bình tĩnh nói: "Cô ta mốn tới thì cứ để cô ta tới, dù sao bên này cũng không có ai muốn quyến rũ Mạc tổng."

Phỉ nhi bên kia cười hai tiếng: "Nghe chị nói nè cưng, cậu thật không biết hay giả hồ đồ, cậu bữa giờ đều sống thanh nhàn, hôm nay lại đột nhiên chủ động hướng hiệu trưởng cùng đi dự tiệc, yêu nữ đó sẽ nghĩ ra sao? Vì sao cô ta lại khẩn trương cong đuôi chạy tới, còn không phải lo cậu có ý đồ bất chính hay sao."

Tiểu Phàm hô to oan uổng, chuyện này đơn thuần là trùng hợp, hôm nay coi như mời cơm người khác, cô cũng xung phong muốn đi.

Chỉ trách suy nghĩ của yêu nữ thật quá khác người , nói thí dụ như đối với yêu nữ thích quyến rũ người, torng mắt của cô ta những người phụ nữ dịu dàng đều là đang ngầm ngụy trang phóng điện với những anh chàng đẹp trai. Tiểu Phàm nghĩ như vậy liền bình tĩnh rất nhiều.

Phỉ nhi cuối cùng đùa giỡn nói một câu: "Tốt nhất cậu làm cho Mạc tổng thần điên bát đảo vì cậu đi, để cho yêu nữ nếm phải mùi vị bị vứt bỏ”.

Trên đường về chỗ ngồi, Tiểu Phàm đi ngang một căn phòng riêng, nghe được bên trong có rất nhiều âm thanh, thời điểm một âm thanh quen thuộc vang lên, cô cực kì sửng sốt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà nghĩ: thế giới này thật con mẹ nó nhỏ, ở nhà đã đụng mặt, ra cửa cũng không tránh khỏi.

Ánh mắt cô vô thức liếc qua khe hẹp của cánh cửa, lúc này trái phải của Dịch Đông Thần có hai cô em tươi đẹp, dáng người nóng bỏng, vừa nhìn động tác tiếp rượu chuyên nghiệp cũng đoán được bọn họ làm nghề gì. Tiểu Phàm trong lòng cười lạnh, cách vài mét, ném cho Dịch Đông Thần cái lườm sắc bén: quả thật rất có diễm phúc đó, phó thị trưởng Dịch.

Nhưng rất rõ ràng, khi cô quay lại bữa tiệc với sắc mặt không tốt, Mạc Quân Kha tinh ý nhận ra, âm thầm hỏi thăm cô, cô nâng cao giọng nói: "Tôi có thể có chuyện gì chứ, nào uống rượu đi."

Lúc này hiệu trưởng đã là đà say, nghe uống rượu thì theo phản xạ liền cầm lên ly rượu, cụng ly cùng Tiểu Phàm, những nhân viên của khách sạn Quân Viên cười như không cười nhìn hai vị chủ nhà, sau đó hỏi ý Quân Kha như thế nào.

Quân Kha cầm ly rượu lên, cùng Tiểu Phàm cụng một cái: "Được, cô đã muốn uống, tôi uống cùng cô."

Mấy người xung quanh khó hiểu trước tình huống này, chỉ cảm thấy càng ngày càng kì lạ.

Chờ Tiểu Phàm uống xong ly thứ ba, một người vọt vào, cô ta nhìn thấy Tiểu Phàm đang lờ đờ say ngồi bên cạnh Quân Kha, mà tay Quân Kha đang đỡ phía sau cô, nếu như Tiểu Phàm ngã xuống lúc nào thì đều có thể đỡ được. Chỉ một cử động nhỏ đã làm cho Vu Phương Phương ghen tị và tức hận.

Cô nàng Vu Phương Phương dùng tất cả vốn liếng để quyến rũ Quân Kha hơn mấy tháng nay, nhưng ngay cả tay anh ta còn chưa nắm lấy, không ngờ An Tiểu Phàm chỉ mới gặp vài lần đã khiến Mạc Quân Kha chú ý.

Thật ra lần trước ở lễ chúc mừng, cô ta xác định ánh mắt của Mạc Quân Kha luôn nghiêng về phía An Tiểu Phàm, sau còn thấy anh ta lái xe chở người phụ nữ đó về. Chuyện hôm đó đã quá đả kích cô ta, hôm nay thêm chuyện này. . . . . . lửa hận đối với An Tiểu Phàm ngày càng khó khống chế, dám cùng cô ta tranh đàn ông, không muốn sống nữa hả.

Vẫn là câu nói cũ, đã liều mạng thì không sợ xấu hổ. Vu Phương Phương nở nụ cười, giày cao gót hướng phía Tiểu Phàm, sau đó vờ không cẩn thận đụng phài cô. Thấy toàn bộ rượu trên tay Tiểu Phàm đều bị đổ xuống người, trong lòng Vu Phương Phương sảng khoái, kích động gào to.

Nhưng chưa được bao lâu cô ta phải hét lên: "A ——"

Sắc mặt Quân Kha rét lạnh quét qua, liếc mắt khinh thường với cô ta: "Cô quỷ rống cái gì." Sau đó anh ta lấy khăn trên người lau giúp Tiểu Phàm.

Bởi vì rượu trút sạch xuống váy, cho nên khi Quân Kha lau xuống, Tiểu Phàm lập tức cả kinh đứng lên. Cô lo lắng lòng tốt của Quân Kha sẽ bị mọi người vặn vẹo thành loại đàn ông vô sỉ, bỉ ổi và hình ảnh này sẽ kích thích bao nhiêu trí tưởng phong phú nữa đây.

Mà sự thật được xác minh thật sinh động, lo lắng của cô thật quá cẩu huyết rồi!

Chỉ thấy Dịch Đông Thần cùng nhóm người của cục trưởng Trần vừa vặn xuất hiện, hai mắt chăm chú thưởng thức hình ảnh mập mờ sống động.

Tiểu Phàm đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông bên cạnh Dịch Đông Thần vẫn luôn giữ nụ cười khéo léo ở trên môi, trong lòng bất ổn. Thậm chí khi ánh mắt anh liếc sang, thì cô theo bản năng cúi đầu xuống.

Sau khi cúi đầu mới phản ứng được: mình không làm gì sai, làm sao lại hành động y như bị bắt gian tại trận.

Hiệu trưởng thấy bọn người cục trưởng Trần, cuối cùng cũng tỉnh táo, ông ta kích động tiến lên bắt tay cục trưởng, nói cảm tạ cục trưởng đã chú ý tới trường G.

Cục trưởng Trần lúng túng, khoát khoát tay nói "Đừng nói vậy, đây đều là việc chúng tôi nên làm, những người lãnh đạo phải có những chính sách tốt, mới giúp cho nền giáo dục phát triển." Lúc nói lời này, Trần cục cung kính hướng về phía Dịch Đông Thần.

Hiệu trưởng lúc này mới phản ứng lại, sợ rằng người bên cạnh, chức vụ còn cao hơn cục trưởng, ông ta luôn miệng tiếp chuyện cục trưởng, sau khi biết được nười đàn ông bên cạnh là phó thị trưởng Dịch Đông Thần, ông ta quả thực trợn tròn mắt —— ai lại không biết phó thị trưởng Dịch là ứng cử viên cho chức thị trưởng kì tới.

Chỉ là không nghĩ cục trưởng Trần bất ngờ hướng tới Tiểu Phàm, vẻ mặt tươi cười hỏi: "Công việc của giáo sư Tiểu Phàm vẫn tốt chứ?"

Men say vừa rồi của Tiểu Phàm hoàn toàn bay sạch, những người này đều đã thành thục chiêu “ tiểu lý tàng đạo” , cô thật không biết Trần cục nói như vậy là có ý gì, nhìn Dịch Đông Thần bên cạnh một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt của anh, con mẹ nó tưởng mình là Như Lai Phật Tổ đang nhìn chúng sinh sao —— uy nghiêm cùng từ ái, nhưng nói cho cùng nhìn ai cũng giống như nhìn khỉ, tự nhận là năm ngón tay của anh thật sự rất cố chấp.

Tiểu Phàm ứng phó trả lời một câu: "Cảm tạ lãnh đạo quan tâm, công việc cuộc sống của tôi tất cả đều thuận lợi." Nói xong cô lễ phép nói với mọi người mình đã hơi say, xin phép về trước.

Vu Phương Phương hoàn toàn ngu muội, không biết dùng lời nào để diễn tả tình cảnh này đây, cô ta chỉ muốn bêu xấu Tiểu Phàm, thế nào cuối cùng cục diện lại hướng về bên Tiểu Phàm rồi.

Quân Kha cũng đứng dậy nói muốn đưa Tiểu Phàm trở về.

Hai người cùng rời khỏi chỗ này, Tiểu Phàm lúc này mới có thể lấy lại hô hấp bình thường, Dịch Đông Thần thì không cần nói, cục trưởng Trần cũng biết cô, Tiểu Phàm tiếp tục xấu hổ, cô biết cục trưởng Trần dĩ nhiên không phải bởi vì biểu hiện kiệt xuất của giáo sư trẻ tuổi cô làm trong thời kỳ mới, mà bởi vì là cô bám váy quan hệ của mẹ.

Những đây không phải là vấn đề trọng điểm, trọng điểm là hôm nay sao giống như mấy tình tiết cầu huyết trên phim, một màn nối tiếp một màn làm người ta không kịp trở tay, nhưng điều bất hạnh là, Tiểu Phàm toàn đóng vai nạn nhân, bất lực bị người ta nhét vào bao bố, hành hạ cho bầm dập, lại không thể hướng ai đòi nợ.

Quân Kha đi phía sau cô, để cô tùy phát tiết một lát, sau đó mới nhẹ nói: "Trong lòng không thoải mái? Tôi dẫn cô đi đến một nơi nhé."

Tiểu Phàm nghĩ cô nam quả nữ thì không nên như thế, nhưng nghĩ lại, cô nam quả nữ thì sao, cô đã ly hôn, hoàn toàn có tự do, muốn đi với ai thì đi, nghĩ đến xung quanh Dịch Đông Thần luôn xuất hiện yêu nữ, cô nhất quyết nói chữ: "Tốt!"

Vu Phương Phương nhìn hai người rời đi, hung tợn nhổ một ngụm nước bọt, sau đó xoay người trở lại —— bởi vì cô ta phát hiện bên trong có một người đàn ông có tiền đồ hơn so với Mạc Quân Kha.

Từ xưa, dân đã đấu không lại quan, Mạc Quân Kha dù nhiều tiền nhưng cũng chỉ là dân thường, so với thị trưởng tương lai thì còn kém xa rất nhiều . .