______________

Trong khi Victor giao chiến với nữ pháp sư hệ Phong, Kanna, thì Hjnyu đã đến được ngọn núi Hồ Ly. Một ngôi đền cổ nằm ẩn sâu bên trong hang động trải dài, hắn đã gặp được hỏa hồ ly Kyubi - người phụ nữ được biết đến là một bậc thầy về ma thuật lẫn yêu thuật và cũng là người duy nhất có thể giải quyết được mọi việc ngay lúc này.

Ánh mắt của nữ yêu hồ đó khẽ liếc qua gương mặt của Yeong tựa bên bờ vai hắn.

- Là cô gái đó?

Kyubi cất tiếng nói nhỏ. Sự im lặng cũng từ đó mà kéo dài trong khoảng không.

- Đúng vậy, tôi cần cô cứu sống Yeong.

- Thì ra đây là cô gái mà ngươi đã đích thân mang về tàu, cô gái có đôi mắt của nữ pháp sư hệ Hỏa, Kiyoko đó sao

Kyubi khẽ cười nhạt, cô quay gót lại bước vào bên trong ngôi đền, ra hiệu cho phép Hjnyu có thể cùng vào

- Lí do gì khiến ngươi muốn cứu sống cô ta đến thế? Không phải ngươi đã nói sẽ không để tâm đến bất kì đứa con gái loài người nào rồi sao? Trả lời được, ta hứa sẽ giúp ngươi.

- Đúng là tôi đã nói như thế

Hjnyu không chờ mà đích thân bế Yeong đi vào bên trong. Hắn tìm một nơi thích hợp rồi để cô nằm xuống một tấm đệm lớn, hắn đưa tay vuốt nhẹ những lọng tóc đen huyền, tay hắn chạm vào gương mặt cô có thể cảm nhận sự lạnh lẽo không còn một chút ấm áp. Chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ chết, hắn lại như muốn phát điên lên. Giọng hắn trầm xuống:

- Tôi không có lí do nào để cứu cô ấy nhưng cũng không có lí do nào để tôi đứng nhìn cô ấy chết

Nghe xong câu nói đó từ Hjnyu, Kyubi chỉ biết lẳng lặng mà mỉm cười có phần hài lòng

"Có lẽ cô gái này mang trong mình số mệnh đặc biệt đó. Fujta, đứa con gái ông cần tìm bấy lâu nay cuối cùng cũng đã xuất hiện bên thằng nhóc cứng đầu đó rồi"

Kyubi bước tới chỗ của Yeong, đưa mắt quan sát cũng như kiểm tra tình hình của nọc độc bên trong Yeong

- Ngươi ra ngoài đi, sẽ mất một lúc để ta chữa trị cho cô gái này.

Hjnyu nhìn Yeong rồi cũng ngoẳnh mặt quay đi bởi vì hắn hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của Kyubi, chuyện lần này thật ra không quá khó đối với một người như cô ta.

_______________

Trong khi đó ở ngoài biển khơi, nơi con tàu Lendary Black đang neo lại tại vị trí của đảo Hồ Ly. Đã qua một ngày, mọi người hoàn toàn không có một chút tin tức gì từ họ, ở phía sau tấm màn sương dày đặc kia, không biết có bao nhiêu mối nguy hiểm, thật khiến cho người ta đứng ngồi không yên

- Giờ này không biết mọi người sao rồi nhỉ? - Rei ngã dài trên boong tàu, trông anh có vẻ rất lo lắng - Không biết Yeong đã qua khỏi nguy hiểm chưa???

- Đừng tự ở đó mà suy đoán nữa - Azami liền xen vào khiển trách

- Tôi xin lỗi, tôi sẽ không nói những điều không hay nữa đâu

Bất chợt một luồng khí nặng nề từ đâu bỗng lan tỏa khắp mặt nước biển, kéo theo đó là một đám sương đen mù mịt phía xa. Điều này thật sự rất đáng nghi, trời đang trong xanh thoắt cái đã chìm vào u ám. Tất cả bọn hải tặc một giây trước cười nói vui vẻ, một giây sau ai nấy không còn cười nữa, gương mặt trở nên nghiêm túc một cách đáng sợ bởi vì họ biết rằng tình thế này không phải chuyện tầm thường. Tất cả ánh mắt đều hướng vào màn sương đen phía trước có vẻ cực kì cảnh giác

- Chúng tới rồi - Chin đứng trên boong tàu ra lệnh như hễ biết trước được điều gì đó sắp xảy đến

- Chúng là ai? - Gin đưa mắt khó hiểu

- Chắc nhóc đây không biết rồi nhỉ - Rei phì cười nhẹ rồi cũng dần trở nên nghiêm túc hơn hẳn - Bọn hải tặc tàu Red Despair luôn là kẻ thù không đội trời chung của tàu chúng ta và lí do để chúng tới đây đúng thật là không bình thường

Từ phía màn sương đen như được vén ra, khuất sau đó là con tàu hải tặc dần xuất hiện

- Màn xuất hiện đặc sắc quá nhỉ - Rei cười mỉa mai

- Quá khen rồi! Có lẽ ngay từ đầu ta nên tặng cho lũ các ngươi thêm vài món quà gặp mặt

Trên boong tàu của chiếc Red Despair, người con gái với chiếc mũ lông chim trên đầu che đi phần tóc bạch kim dài lấp ló, cô ta bước ra mũi tàu mang theo một sát khí hùng hồ, phía sau là một cô gái với tóc ngắn che đi con mắt trái, có lẽ là thân cận của nữ thuyền trưởng kia

- Renna, thuyền trưởng của Red Despair. Ta đến đây để muốn chào hỏi một chút, không cần phải nhìn ta bằng con mắt đầy phẫn nộ đó đâu

Luật hải tặc có điều lệ, khi thuyền trưởng một con tàu đích thân ra mặt cho một việc gì đó mà không gây ra sự nguy hại thì phải chấp thuận, nếu muốn từ chối thì phải có một lí do chính đáng hơn. Bởi vì việc từ chối không chỉ gây mất hòa khí giữa hai bên mà còn có thể gây ra một trận chiến thật sự.

Chin biết rõ điều này nhưng hiện tại Hjnyu không có trên tàu, mọi việc anh đều có quyền quyết định với tư cách là thuyền phó. Nếu như anh từ chối bây giờ thì Renna sẽ có cái cớ để ra tay trước

Hai con tàu được neo lại gần nhau, tấm cầu ván được bắt ngang dẫn lối đi giữa hai tàu. Bên phía Despair Red chỉ có Renna và hầu cận của cô ta đi sang, bọn hải tặc vẫn phải ở lại trên tàu của chúng. Có khá nhiều tên hải tặc tập trung trên boong tàu cả hai bên. Nhưng hải tặc tàu Lendary Black vẫn hầm hực lâm le kiếm trên tay, phòng thủ chặt chẽ, chỉ cần một cái ra lệnh của Chin, bọn chúng có thể xông lên chém giết ngay lập tức.

- Nói đi, ngươi đến đây vì việc gì? - Chin cất giọng lãnh đạm

- Ta đến đây cần phải nói rõ cho ngươi biết ư? Vậy thì ta đến đây, là vì ngươi

Renna bất ngờ bước sát vào người anh, nở một nụ cười thích thú, có thể nói khuôn mặt hai người chỉ còn vài xen-ti-mét là chạm nhau.

- Tránh xa anh ấy ra ngay

Azami rút thanh kiếm từ một tên hải tặc đứng gần đấy, chĩa thẳng về phía Renna và đương nhiên cô gái với mái tóc ngắn kia cũng lập tức rút kiếm.

- Chiko, thu kiếm vào, như thế là hàng động rất không lịch sự  - Renna khẽ nhếch môi

- Vâng

Chiko chấp lệnh bèn rút kiếm trở về. Azami cũng nhận được khẩu hiệu lệnh của Chin nên cũng không đôi co nữa. Renna lùi ra phía sau, vẫn là nét mặt đầy sự nguy hiểm đáng ngờ

- Ta nghe nói Lendary Black của các ngươi vừa có hải tặc mới. Không biết ta có thể chiếu cố cô ta không?

- Chuyện này thì liên quan gì đến các ngươi - Gin liền nói

- Oắt con như ngươi không có quyền lên tiếng ở đây. Thật không ngờ thuyền trưởng của các ngươi lại đi tuyển hải tặc như thế, một thằng oắt con và một đứa có đôi mắt khác người

- Ngươi

Chin giơ tay cản cậu nhóc lại trước khi cậu ta kịp xông đến phía trước, trong trường hợp này tránh xảy ra xung đột thì tốt hơn. Trong đám đông hải tặc đó, một bóng dáng nhỏ len lỏi qua từng lớp người một, mái tóc vàng khẽ nhẹ nhàng lọt qua đám đông và biến mất bên dưới boong tàu. Cánh cửa phòng bậc ra, Rei bước vào với vẻ mặt không mấy vui vẻ hiện rõ. Ánh mặt của cậu hướng về bức vẽ một con đại bàng trên tường rồi dừng lại

- Master, tôi xin lỗi vì đã làm phiền ông nhưng chúng ta có một ca khẩn cấp đây

Cậu lập một ma pháp nhanh gọn rồi đưa bàn tay xuyên vào sâu trong bức tranh như một ma thuật đang diễn ra. Một chú chim đại bàng oai hùng hệt như trong bức tranh xuất hiện trên cánh tay cậu, đôi cánh nó dang rộng như vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài

- Ta biết tình hình rồi

- Vậy mọi chuyện trông cậy vào ông hết, bảo trọng nhé.

Nói rồi Master vung cánh luồng qua khung cửa sổ rồi bay thẳng hướng về phía của đảo Hồ Ly

_______________

Tiếng bước chân chậm rãi bước ra từ sau tấm màn trắng buông xuống. Kyubi chợt nhìn vào người con trai đứng trước mắt mình, mỉm cười:

- Ngươi đừng lo nữa, cô gái ấy không sao rồi

Câu nói vừa rồi chợt khiến lòng Hjnyu bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn trước, cảm giác khó chịu đè nặng trong lòng lập tức biến mất. Thật khó hiểu không lẽ chỉ vì một đứa con gái sắp chết mà lòng hắn lại nặng nề thế sao? Đây có phải là nỗi lo lắng hay chỉ là sự thương cảm mà hắn dành cho cô.

- Ta có thứ này muốn cho ngươi xem

Kyubi giơ lên, trong tay cô ta là một sợi dây chuyền có hình dạng chìa khoá đầu lâu và nó là vật mà Yeong đã đeo bên người suốt. Điều này không mấy quá bất ngờ với Hjnyu vì trước đây hắn cũng đã trông thấy Yeong đeo nó một lần. Và vẫn câu hỏi đó, làm thế nào mà Yeong lại có chiếc chìa khoá đó trong tay?

- Chắc ngươi cũng biết rồi nhỉ, nó chính là vật bất li thân của Fujta

"Fujta"

Hjnyu không ngạc nhiên khi nghe đến cái tên đó. Đã lâu lắm rồi hắn không gặp lại ông, lần cuối cùng hắn gặp ông là vào 100 năm về trước. Kể từ hôm đó, Fujta dường như biệt vô âm tín, không ai còn nhìn thấy ông ta. Hjnyu cũng khẽ nhếch miệng

- Vậy là ông già đó vẫn chưa chết?

- Ông ta đã gặp được Yeong và đưa cô bé đến đây

- Tại sao lại là Yeong?

Kyubi đưa ánh mắt phức tạp hướng nhìn về phía tấm màng trắng được xoã xuống. Cô ta bước tới chỗ Hjnyu, đặt sợi dây chuyền vào lòng bàn tay của hắn.

- Có điều này ngươi cần được biết - Ánh mắt của Kyubi khẽ liếc nhẹ - Cô nhóc đó chính là hậu duệ của Kiyoko.

- Cô vừa nói gì?

Hjnyu đột nhiên trở nên hung dữ. Hắn không thể nghe lầm được, Yeong chính là hậu duệ của Kiyoko ư? Những lúc ở gần cô ta hắn lại có cảm giác như đang gần bên Kiyoko đến như vậy, không lẽ mọi chuyện lại là thật.

- Yeong chính là hậu duệ của Kiyoko, điều đó là không sai, bằng chứng là mảnh ngọc nằm trong người cô bé đó.

- Ý cô là những ma lực cũng đang ở trong người cô ấy?

- Không sai - Kyubi cười nhạt - Yeong chính là người được chọn. Tất cả những gì của Kiyoko đều được truyền sang cho Yeong, ngoại trừ kí ức.

Kyubi lập tức thay đổi sắc mặt trở nên nghiêm trọng, bởi vì những chuyện cô vừa tìm hiểu được thậm chí còn nằm ngoài dự tính của Fujta và cả cô

- Các pháp sư sau khi chết đều được quyền lựa chọn hậu duệ đời kế tiếp của mình. Ngươi nghĩ tại sao 200 năm qua lại không có dấu hiệu gì của người kế thừa của pháp sư hệ hoả ư? Đó là vì Kiyoko đang đợi một người có đủ khả năng và sở hữu thân xác tương đồng với mình, chính vì thế, Yeong trở thành người được chọn đó. Thời khắc Yeong trở thành hậu duệ của Kiyoko, thiên mệnh của cô ta đã gắn liền với thân phận "vật chứa".

- Vật chứa?

- "Vật chứa" là mặt tối ít ai biết đến của cái tên hậu duệ pháp sư, được sử dụng với mục đích duy nhất là cất giữ ma lực. Nếu một trong những pháp sư tiền nhiệm của họ được hồi sinh, họ sẽ phải trả lại những thứ vốn không thuộc về họ, không chỉ có ma lực mà còn cả thân xác. Pháp sư đó sẽ sống dậy nhưng sống trên chính cơ thể của hậu duệ với nguồn ma lực đã được cất giữ và trao dồi sẵn từ trước.

- Thế còn các hậu duệ?

- Đương nhiên là chết - Kyubi nhếch môi nhẹ, ánh mắt hướng về phía tấm màn trắng được buông xuống che đi người con gái đang hôn mê ấy - Cũng không hẳn, chẳng qua chỉ là linh hồn bị đẩy ra. Nhưng linh hồn con người sẽ không thể tồn tại ở nhân thế quá lâu, sau thời gian giới hạn đó, họ sẽ bị tan biến

- Không còn cách nào khác để hai người họ đều được sống?- Hjnyu chau mày như không tin vào những lời hắn vừa nghe

- Không. Một thể xác không thể có hai linh hồn. Nếu như ngươi vẫn quyết định hồi sinh cô ta thì việc Yeong không tồn tại trên thế giới này nữa là một điều khó tránh khỏi. Số phận của cả hai đều do ngươi tự quyết. Hãy quyết định cho đúng đắn. Ta chỉ khuyên ngươi hãy giữ lấy người đang sống và đừng dính líu đến người đã chết. Đừng phạm sai lầm như lúc đầu bởi ngươi không còn cơ hội thứ hai nữa đâu.

Hjnyu chỉ im lặng không nó gì hơn. Nếu ngày đó xảy ra, liệu hắn có vui không khi người hắn quan trọng đối với hắn sẽ sống dậy nhưng một người khác khiến hắn có cảm giác thân thuộc khi ở cạnh lại phải biến mất.

______________

"Gì vậy, mình, chết rồi sao?"

Đôi mắt nhắm lịm dần mở ra. Yeong cố gắng gượng người dậy. Những gì cô cảm thấy hiện giờ khá là uể oải nhưng thật mừng là vết độc đã hoàn toàn không còn. Cô dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh và đôi mắt vàng kim ấy chợt dừng lại tại bóng dáng người con trai ngồi ở bên cạnh mình

- Là Hjnyu?

Sau một hồi không chút động tĩnh, Yeong rút ra được kết luận là hắn đang ngủ, hắn đã ở bên cạnh cô suốt như thế sao? Cô nhóm người tới gần hơn để quan sát, khẽ xuýt xoa. Thú thật là trông hắn lúc ngủ đẹp đến hút hồn. Nó khiến cho ánh mắt của cô không thể nào rời khỏi hắn. Có thật là hắn tốt bụng như thế không mặc dù trước đây hắn đã có phần không tốt với cô, nhưng không hiểu sao trông thấy hắn ở cạnh mình như lúc này, lòng cô có chút rung động. Đôi tay cô dần đưa lên về phía mái tóc của hắn, như một thói quen cô chạm nhẹ vào những lọng tóc nâu ấy

"Mình, đang làm gì vậy nè?"

Yeong hét lên trong tâm trí của mình, mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên

BỘP!!!_Một bàn tay cứng cáp mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay, kéo cả cơ thể nhỏ bé của Yeong xuống tấm đệm lớn. Yeong mở to mắt. Cô cố chống cự lại nhưng chẳng thể thoát khỏi đôi tay đó. Mái tóc rũ xuống che đi ánh mắt hắn, nhưng cũng đủ khiến cô ngạc nhiên. Ánh mắt hắn nhìn cô hoàn toàn khác với những lúc trước đây. Khoé miệng hắn kề sát bên tai khiến cô có thể cảm nhận rõ từng hơi thở ấm phà vào cổ mình

- Em, sao em lại ở đây?

Yeong càng khó hiểu hơn sau khi nghe lời nói của hắn. Cả người cô nằm trọn trong vòng tay của hắn. Siết mạnh đến không thể nhúc nhích. Cho đến khi Hjnyu sựt tỉnh lại, hắn nhận ra mình đã hành động không đúng trong lúc đầu óc có chút không tỉnh táo

- Chậc, thật khó nhìn

Câu nói cụt lủn vang lên, Hjnyu liền đẩy ngã cô xuống tấm đệm rồi vờ như bản thân không hề làm gì sai. Mặc dù cú ngã không hề đau nhưng khiến Yeong như phát điên lên và không cầm được sự phẫn nộ của mình

- Khó nhìn? Anh nói ai khó nhìn hả? Tôi là quá hoàn hảo trong mắt bọn con trai các người rồi nhé

- Thật thế ư?

Hjnyu đứng dậy hầm hè tiếng sát về phía cô, khoé miệng khẽ cong lên nhè ngẹ nhưng nụ cười này không thể không khiến cho con người ta cảm thấy nguy hiểm. Từng bước tiếng lại gần hơn cho đến khi hắn dồn cô vào đường cùng. Yeong toát cả mồ hôi cùng đôi gò má hơi ửng đỏ, cô có thể cảm thấy sự nguy hiểm đang cận kề trước mặt mình nhưng lại không hề lảng tránh nó. Lạ thật, nếu là trước đây, Yeong sẽ vùng vẫy thoát khỏi hắn ngay lập tức. Yeong không hiểu những gì mình đang làm, cô chỉ biết nó xuất phát từ bên trong lồng ngực, nơi trái tim đang đập mạnh từng hồi một. Có lẽ con người cô đã thay đổi rồi

- Xin lỗi đã làm phiền

Giọng nói vang lên đột ngột khiến Yeong giật mình vội đẩy bật người hắn ra xa, gương mặt có lẽ hơi lúng túng. Nhận ra người phụ nữ đứng trước mặt không phải là một con người, Yeong có hơi bất ngờ. Cô ta có đuôi? Còn có tận chín cái? Nhưng dù người phụ nữ ấy có là ai thì cũng không thể phủ nhận sự quyến rũ, yêu kiều toả ra từ cô ta. Nhận thấy ánh mắt đầy thắc mắc phức tạp của Yeong về mình, nữ yêu hồ đó mỉm cười tự giới thiệu

- Ta là Kyubi, chủ nhân của nơi này, ngươi không cần phải sợ ta đâu, Yeong

Yeong giật bắn người khi nghe cô ta nhắc đến tên mình, nếu không phải người phụ nữ kia có quen biết với Hjnyu thì không thể nào biết tên cô được, với lại Hjnyu cũng không chút đề phòng với người tên Kyubi ấy

- Tôi không có sợ, chẳng qua là cô thật sự rất đẹp khiến tôi không rời mắt được.

- Thế sao? - Kyubi tỏ vẻ thích thú với những lời nói của Yeong, những chiếc đuôi khẽ đun đưa theo - Cô nhóc nhà ngươi vừa mới tỉnh dậy đã khiến ta yêu chết đi được, hay là ngươi trở thành hầu cận của ta đi, làm hải tặc thì quá khó với