Kể từ ngày hôm đó , Mihawk không hề nhìn thấy hai người ở bất cứ nơi nào trên con thuyền . Hắn tìm kiếm khắp nơi , phòng bếp , phòng khách nhưng hắn không hề thấy bất cứ bóng dáng nào . Hắn từng cố gắng tìm đến chỗ phòng của hai người nhưng ngay khi hắn vừa bước đến gần căn phòng thì hắn liền hộc ra một ngụm máu . Hắn không hề bị bất cứ ai tấn công , không hề cảm nhận được một thế lực đáng sợ nào , mọi thứ đều bình thường và chỉ khi hắn bước đến gần căn phòng của hai người thì mới đột nhiên bị như vậy .

Mihawk từ đó rất ít rời khỏi phòng , phần lớn thời gian hắn đều ở bên trong phòng , nhìn chằm chằm vào bức tường hoặc lau thanh kiếm của mình . Còn lại thì hắn chỉ đi ra khỏi phòng của hắn khi hắn cảm thấy đói hoặc ngột ngạt bên trong phòng . Mihawk thường xuyên đưa tay lên chạm mặt hắn như muốn xem thử có màu đỏ tươi mà hắn đã từng có hay không .

" Ta đã làm gì sai ? Tên đó là ai ? Kể từ khi hắn xuất hiện thì .... " Mihawk nhớ lại ngày đầu tiên hắn rời khỏi hòn đảo với hai người . Tính cách quá bảo vệ của hai người vẫn như thường nhưng cho đến khi hắn thấy Haruto giết con Hải Vương và đem nó cho một con Hải Vương khác ăn thì lúc đó mọi thứ bị đảo ngược hoàn toàn .

Haruto và Haruki cách hành xử trở nên tàn nhẫn và xa lánh với hắn hơn ...

Cả hai người cũng đột nhiên biến mất và trở về khi cả người đầy máu ....

Cơn ác mộng đã tra tấn hắn không ngừng kia ....

Khi cả hai nói bằng những thứ tiếng kì lạ mà hắn chưa từng nghe đến bao giờ ...

Mihawk thở dài rồi nhìn lên cánh cửa phòng . Hắn nhớ nụ cười cùng giọng nói ngọt ngào của Haruki , nhớ cử chỉ ân cần cùng ấm áp của Haruto và rồi đột nhiên Mihawk căng thẳng cả người khi hắn nhớ lại câu nói của người nam nhân kia.

' Ta thật mong chờ đến ngày bọn hắn rời bỏ ngươi .'

Mihawk nấc lên một tiếng , nước mắt lại bắt đầu rơi xuống . Thật sự rằng hai mắt của hắn thật sự rất đau vì thường xuyên khóc , nhưng dù vậy hắn vẫn không thể ngừng được khi nhớ lại vô số những sự kiện kia .

' Người nam nhân đó là ai ? '

' Vì sao hắn lại cố gắng chia cách bọn họ với ta ? '

' Hắn có mối liên hệ gì với bọn họ ? '

' Vì sao ta lại có cảm giác rằng hắn đã làm việc này nhiều lần ? '

Mihawk sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng sàn gỗ kêu lên . Thông qua vô số những lần luyện tập cùng với sự mệt mỏi tột cùng hiện giờ , một tiếng động nhỏ nhất hắn cũng có thể nghe thấy được . Nhưng rồi khi hắn nhớ lại những ngày trước , hắn chửi thầm một tiếng .

Tại sao lúc đó hắn lại không nghe thấy tiếng tên hải tặc đó tiến lại gần cơ chứ ?

Nếu như lúc đó hắn nhận ra thì Haruki tỷ đã không phải bị thương ...

Và có lẽ ... hắn cũng đã có cơ hội để giải đáp những thắc mắc mà hắn đang không ngừng phân vân ...

Lại một lần nữa dòng suy nghĩ của hắn lại bị cắt đứt khi tiếng cửa mở ra với tiếng bước chân nhẹ nhàng bước vao trong .

" Mihawk ... " Giọng nói mềm nhẹ của cô vang lên bên tai hắn .

" Haruki tỷ ... " Mihawk ngẩng đầu lên , nhìn thấy cô đang đứng ở chỗ cửa với nụ cười nhẹ đầy mệt mỏi . Quầng thâm dưới mắt cô rất đậm , ngay cả tiếng nói cũng khàn khàn khác với bình thường . Cô vận bộ yukata màu đen đỏ đơn giản không họa tiết , mái tóc dài màu đỏ cũng được búi lên đơn giản .

" Ngươi chắc đã không ăn gì nhiều ngày liền rồi đúng không ? Anh hai đang nấu bữa trưa , ngươi nên tới ăn một bữa đí ." Haruki nói , đôi huyết mâu dường như đang nhìn vào khoảng không nào đó . Gương mặt tái nhợt của cô dưới ánh đèn càng trở nên trắng bệch hơn khiến cho hắn lo lắng .

" Ngươi có sao không ?... Nhìn ngươi không được- "

" Không sao Mihawk ... Chỉ là khá mệt thôi ... Ngươi không cần phải lo ." Cô lắc đầu , hai tay đan vào nhau trước người một cánh gượng gạo rồi sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn hắn .

" Vậy ta đi đây ... anh hai có lẽ đang cần ta giúp gì đó .." Cô mỉm cười rồi chậm chạp quay người rời đi . Hắn nhìn thấy từng bước chân nặng nhọc của cô , nghe thấy tiếng hít thở nặng nề ...

Trong những ngày qua đã xảy ra chuyện gì ? Vì sao cô lại trông thật mệt mỏi đến như vậy ? Những ngày qua cô có ngủ hay không ?

Vô số những suy nghĩ đầy lo lắng chạy qua não của Mihawk . Và cuối cùng thì hắn cũng thở dài và đứng dậy , đi ra khỏi phòng rồi tiến đến nhà bếp . Khi hắn vừa đứng trước cửa nhà bếp thì một mùi hương nhẹ nhàng truyền đến mũi của hắn . Mihawk đưa tay lên đẩy cánh cửa ra , đưa mắt nhìn vào bên trong .

Haruki đang ngồi ở chỗ bàn ăn , im lặng chậm rãi ăn phần ăn của cô . Ở chỗ khác của bàn ăn là một chỗ trống cùng một phần ăn có vẻ dành cho Mihawk . Mihawk nhìn xung quanh căn bếp , nhìn thấy anh đang đứng ở chỗ bồn rửa chén , tiếng nước chảy chảy nhè nhẹ .

" Mihawk ? Ngươi đến rồi thì vào ăn đi đi . Đừng để đồ ăn nguội ." Haruki ngẩng đầu lên thấy hắn đứng ở chỗ cửa bếp thì nhẹ nhàng nói rồi tiếp tục phần ăn của mình .

" Vâng " Mihawk gật đầu nhìn cô , chậm rãi tiến vào rồi nhẹ nhàng hết sức có thể để đóng cánh cửa đằng sau . Hắn tiến đến chỗ ngồi của hắn rồi ngồi xuống , nhìn phần ăn của mình rồi quay sang nhìn cô . Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của hắn mà cô nhìn lên , mỉm cười yếu ớt rồi tiếp tục phần ăn của mình .

Bầu không khí cứ im lặng một cách kì lạ , chưa bao giờ mà hắn thấy cả hai im lặng đến thế này . Hắn không hề quen thuộc với sự lạnh lẽo này của hai người . Mihawk quay lại chỗ của Haruto thì nhìn thấy anh đã rời khỏi chỗ buồng rửa chén và đang chuẩn bỉ rời đi .

" Haruto ca ? " Haruto khựng người lại rồi quay sang nhìn hắn . Anh vẫn nở nụ cười như thường nhưng có gì đó không đúng ...

" Có chuyện gì không Mihawk ? "

" Ngươi có sao không ? " Anh nghiêng đầu nhìn hắn , không trả lời .

" Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy ? " Sau một lúc anh mới trả lời và điều này càng khiến cho hắn cảm thấy chắc chắn là đang có chuyện gì đó đang xảy ra .

" Ngươi đang cư xử khác với mọi ngày .... kể cả Haruki tỷ cũng như vậy ." Haruki ngẩng đầu lên nhìn hắn khi nghe thấy được nhắc đến .

" Có chuyện gì sao Mihawk ? " Cô đứng dậy , cầm phần ăn của mình rồi tiến đến buồng rửa chén đặt vào .

" Các ngươi có phải là đang giấu ta chuyện gì không ? " Mihawk nhìn chằm chằm vào Haruto .

" Bọn ta tại sao phải giấu ngươi chuyện gì chứ ? " Anh nói nhưng điều này khiến cho Mihawk tức điên lên sau bao nhiêu ngày phải chịu đựng sự áp lực .

" CÁC NGƯƠI CÓ CÒN COI TA LÀ NGƯỜI THÂN CỦA CÁC NGƯƠI NỮA KHÔNG ?! TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ TA NHẬN ĐƯỢC NHỮNG NGÀY QUA CHỈ LÀ SỰ LẠNH LÙNG CỦA CÁC NGƯƠI ! " Mihawk gào lên khiến cho cả hai giật nảy người .

" Mihawk ... "

" CÁC NGƯƠI KHÔNG HỀ NÓI CHO TA BIẾT BẤT CỨ CHUYỆN QUÁI QUỶ GÌ ĐANG XẢY RA KỂ TỪ KHI RỜI KHỎI HÒN ĐẢO ! NHỮNG GÌ CÁC NGƯƠI LÀM ĐỀU CÓ CÙNG MỤC ĐÍCH LÀ GIẤU TẤT CẢ KHỎI TA ! "

" Mihawk ... " Haruto chậm rãi tiếp cận Mihawk , cố gắng giúp Mihawk bình tĩnh lại nhưng hắn lại không hề chấp nhận sự giúp đỡ đó mà hắn cầm cái dĩa bên cạnh lên rồi quăng về phía của anh . Chiếc dĩa đập vào trán anh và cắt thành một đường dài và màu đỏ chói mắt đó chính là thứ khiến cho Mihawk giật tỉnh từ cơn giận .

Bầu không khí im lặng ngay lúc đó . Chiếc dĩa đã rơi xuống đất và vỡ toang thành nhiều mảnh , văng tung tóe khắp căn phòng bếp . Haruto đưa tay lên chạm vào vết thương rồi khẽ nhíu mày . Haruki nhanh chóng chạy đến cạnh anh , nhìn vết thương trên trán rồi nhìn xuống những mảnh vỡ .

" Mihawk , ngươi đi ra ngoài với ta . " Haruki lạnh nhạt nói rồi rời đi mà không nhìn Mihawk .

" Haizz .. " Haruto chỉ có thể thở dài rồi đưa tay lên .

Tách

Những mảnh vỡ sau đó khẽ run rẩy rồi dần biến thành những hạt bụi nhỏ trước khi tất cả tan biến trong không khí .

" Ngươi nên nghe lời con bé đi . Đừng có làm gì ngu ngốc nữa để khiến cho con bé nổi giận ." Anh nói rồi quay người rời đi , để lại Mihawk đứng như pho tượng nhìn chằm chằm vào sàn nhà và vết máu nhỏ còn đọng lại bên trên .