Sau lưng có vô số những tiếng nghị luận.
Mấy đứa bé ấy tuổi còn nhỏ vốn không rõ cái tên “Bạc Tuấn Phong” tương đương với quyền thế như thế nào ở thủ đô, nhưng có thể hiểu được Bạc Tuấn Phong là người giàu có nhất cả cái thủ đô này.
Chỉ là không ngờ cái người “giàu nhất thủ đô” lại là người còn trẻ và đẹp trai đến thế.
Không chừng còn đẹp hơn cả mấy ngôi sao soái ca trong phim truyền hình.
Bạc Tuấn Phong ôm lấy Bạc Vũ Minh bằng một tay và đứng đậy, nói với Vân Ngọc Hân: “Cô về đi!”
“Anh Tuấn Phong…
“Từ nay về sau không cần phải tới đón Vũ Minh nữa”
Vân Ngọc Hân nghe thấy thế thì sững sốt: “Anh Tuấn Phong, sao vậy?”
“Cô thấy đấy” Bạc Tuấn Phong lạnh lùng buông ra năm chữ: “Thằng bé không thích cô.”
Sắc mặt Vân Ngọc Hân thoáng cái tụt xuống tới mức thấp nhất.

Bạc Vũ Minh chợt vùng vẫy trong vòng tay của Bạc Tuấn Phong.

Nhóc con này tự dưng ngọ ngoạy không yên, Bạc Tuấn Phong đành phải đặt cậu bé xuống đất.
Tiểu Vũ Minh sau khi đứng vững liền chạy tới cạnh Mạn Nhi, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé.
Cậu bé không muốn tách khỏi Mạn Nhi.
Cậu bé biết Mạn Nhi là em gái của mình, cậu bé rất thích em gái và muốn được ở cạnh em gái.
Ngày mai là thứ bảy, lại phải cách xa em gái hai ngày, đương nhiên Bạc Vũ Minh rất không nỡ.
Bạc Tuấn Phong có hơi bất ngờ, anh cảm thấy đứa con này của mình rất thân với mấy bé gái, nhất là cô bé Mạn Nhi này.
Mạn Nhi vừa thấy ánh mắt của Bạc Tuấn Phong nhắm tới mình, cô bé vô thức rúc người trốn sau Bạc Vũ Minh, chỉ để lộ một đôi mắt hiếu kỳ.
Tuy đây không phải lân đầu trông thấy Bạc Tuấn Phong, nhưng chú này lúc nào cũng ặt lạnh băng đó, cô bé thấy hơi trưng cái bộ SỢ.
Vân Ngọc Hân nói: “Anh Tuấn Phong, chúng ta đều tới đón Vũ Minh, vậy cùng nhau về đi”
Dường như Bạc Tuấn Phong không có kiên nhẫn: “Cô về trước đi”
Vân Ngọc Hân nghẹn lời.

Bị người ta thẳng thừng từ chối giữa đám đông, cô ta cảm thấy thể diện mình đều bị mất hết.
Mấy giáo viên đứng cạnh đó cũng thì thầm bàn tán.
“Chẳng phải nhà họ Vân và nhà họ Bạc đã có hôn ước với nhau sao? Nếu cô Vân Ngọc Hân là vợ sắp cưới của của Bạc gia, vậy tại sao Bạc gia lại lãnh đạm với cô ấy thế…”
“Tôi nghe đồn rằng, Vân Ngọc Hân vì gả cho Bạc gia mà không tiếc mạng, bất chấp nguy hiểm sinh cho Bạc gia một đứa con trai Nhưn mà… đến giờ hai người vẫn chưa kết hôn”
“Không chừng bị kẹt vậy luôn.


Dù gì nhà họ Vân cũng là gia đình có tiếng ở thủ đô, bộ làm dâu nhà họ Bạc tốt lắm?”
“Ngay cả chủ nhỏ Vũ Minh cũng không thân thiết với cô ấy, xem ra… cuộc hôn nhân này không có tương lai rồi”
Tân Khải Trạch nói với Vân Ngọc Hân: “Cô Anh ta nói vài ba câu đã hạ lệnh đuổi khách với Vân Ngọc Hân.
‘Vân Ngọc Hân căm phẫn nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta siết chặt hai nấm tay, sau đó nhanh chóng cười trừ rồi đi tới đối diện với Tiểu Vũ Minh: “Vũ Minh, vậy mẹ về nhà trước nha, Vũ Minh nhớ phải ngoan đó!”
Bạc Vũ Minh ngoảnh mặt sang một bên, không thèm nhìn cô ta Nụ cười đông cứng trên khóe môi Vân Ngọc Hân, cô tức tức tối đến nỗi xém đứng không vững.
Cô ta cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng và nói với Bạc Tuấn Phong: “Anh Tuấn Phong, em về nhà trước.”
Nói xong cô ta dẫn theo đám vệ sĩ và trợ lý của mình rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa cổng, Vân Ngọc Hân tức giận mà nghiến răng nói: “Đứa oắt con này! Sao nay lại trở nên vô học thế chứ? Tôi đích thân tới đón mà nó còn không chịu đi theo, cái thứ không biết điều!”
Cô ta luôn thật lòng cưng chiều Bạc Vũ Minh.

Tuy Tiểu Vũ Minh không phải được sinh ra từ bụng của cô ta khiến cô ta ít nhiều vẫn canh cánh trong lòng, nhưng suy cho cùng nó vẫn là máu mủ của cô ta, ấy thế mà thăng bé này từ nhỏ tới lớn vẫn không chịu thân thiết với cô ta.
Nhưng việc này cũng không vội, dù sao cô ta cũng chỉ mới đính hôn với Bạc Tuấn Phong, còn chưa gã đi nên chưa có nhiều thời gian sống cùng với Bạc Vũ Minh.


Đợi sau này kết hôn rồi, thắng bé tự nhiên sẽ thân thiết với cô ta.
Nhưng mà, oắt con này không chịu gần gũi với cô mà lại thân với người phụ nữ khác, hơn nữa còn thân luôn con gái của người đó!
Ở trong tiệc rượu của nhà họ Tống, hiểu lầm về thân thế của Mạn Nhi đã gây nên ồn ào khá lớn.
Vân Ngọc Hân có hơi nghỉ ngờ Mạn Nhi có phải là con gái của cô ta và Bạc Tuấn Phong hay không, nhưng mà không có khả năng.

Nếu như đó là con ruột của cô ta, mà Vân Giai Kỳ vốn hận cô ta như thế thì sẽ đối xử với con của cô ta như chính con ruột mình hay sao?
Chẳng lẽ? Mạn Nhi là con gái của Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ?
Tóm lại, đối với con bé đó, Vân Ngọc Hàn càng thấy chán ghét hơn!
Cô chỉ muốn sao con nhỏ đó chết quách mới tốt!