Anh Vũ Minh, anh cùng Em gái đi đâu, cậu bé sẽ đi theo đó.

Bạc Tuấn Phong chợt hỏi: ‘Muốn đi nhà Mạn Nhĩ?”
Bạc Vũ Minh gật đầu.

Bạc Tuấn Phong nhìn sang Doãn Lâm như thể đang chất vấn anh ta.

Doãn Lâm nói: ‘Việc này, tôi cần phải hỏi xin ý kiến của cô Vân trước đã”
Mạn Nhi hỏi: “Anh Vũ Minh, cha anh có phải đi cùng luôn không?”
Bạc Vũ Minh nói: “Nếu em không thích thì khỏi phải dẫn theo.


Lần này, đến phiên Mạn Nhi lúng túng Cô bé cũng chưa từng nói mình chán ghét người đàn ông này, chỉ là…
“Cha của anh dữ quá, trước nay chưa từng cười, cảm giác rất đáng sợ.


Nếu như chú ấy cười một chút, em sẽ đế cho chú ấy đến nhà em chơi.


Bạc Vũ Minh nghe vậy lập tức nhìn sang Bạc Tuấn Phong, giở giọng ra lệnh: “Cha, cười một cái.


Cậu bé cũng rất ít khi thấy cha mình cười Nhưng bởi vì Mạn Nhi nói ông ấy chưa từng cười, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của ông ấy sẽ hù em gái sợ mất.

Chuyện này, Bạc Tuấn Phong rơi vào thế khó xử, kể từ bé thì anh rất hiếm khi cười với người khác.

Tân Khải Trạch đứng cạnh, che miệng cười trộm.

Bạc gia cũng quá thảm.

Ở tập đoàn Thiên Ngạo, lúc nào anh cũng tỏ ra lạnh lùng như vậy, ngay cả Bạc Vũ Minh anh cũng ít khi cười v‹ u bé.

Tự dưng bảo anh cười, đây chính là một vấn đề khó khăn đối với anh Nhưng không ngờ, Bạc Tuấn Phong thật sự ngồi xổm xuống trước mặt Mạn Nhi, anh vươn tay ra nảm lấy bàn tay nhỏ bé của Mạn Nhi Khuôn mặt tuấn tú, trắng trẻo góc cạnh ấy đã rút bớt đi một ít lạnh lùng, trong ánh mắt có ý cười lẫn lộn, khóe môi anh khẽ nhếch lên.

Một nụ cười hòa cùng chất giọng dịu dàng, dỗ dành Mạn Nhi: “Cho chú tới nhà cháu chơi với có được không?”
Thà là không cười, một khi cười rộ lên rồi, quả thật hấp dẫn chết người!
Anh hạ mình trước mặt Mạn Nhi, lúc này Mạn Nhi tựa như một công chúa nhỏ được anh nâng níu trong lòng bàn tay.

Mạn Nhi không ngờ người đàn ông này chịu cười, đúng là đẹp trai thần thái ngút trời.

Bọn trẻ phía sau cũng bị nụ cười này của Bạc Tuấn Phong mê hoặc điên đảo!
“Wao wao wao! Cha của Vũ Minh cười lên nhìn rất rất đẹp luôn!”

“Quá đẹp trai quá soái ca! Cười lên càng đẹp trai hơn nhiều so với lúc không cười.


“Lớn lên mình muốn gả cho Vũ Minh, như vậy mình cũng sẽ có được một người cha đẹp trai!”
“Hừ, Vũ Minh người ta thích Mạn Nhi, cậu không có cơ hội đâu!”
Mạn Nhi cũng ngây ngẩn.

Ngón tay của người này lạnh lạnh, nhưng lúc nằm lấy bàn tay của cô bé thì rất dịu dàng.

Bàn tay của chú ấy thật lớn, so với tay chú ấy thì tay của cô bé quá nhỏ.

Bạc Tuấn Phong nhìn cô bé, hỏi: “Có được không?”
Mạn Nhi bị âm thanh đó câu mất nửa hồn, cô bé vô thức gật đầu: “Dạ được”
Doãn Lâm nói: “Vậy để chú ôm cháu được không?”
Mạn Nhi lắc đầu, sau đó nằm lấy tay Tiểu Vũ Minh: “Cháu muốn ngồi chung xe với anh Vũ Minh”
Những giáo viên đứng cạnh đó cũng chậc chậc tấm tắc: “Hại bạn nhỏ này quá đáng yêu!”
“Đúng vậy, hình như Vũ Minh rất cưng chiều săn sóc cho Mạn Nhi”
“Nếu không biết còn tưởng rằng anh em với nhau đó chứt”
Bạc Vũ Minh nắm tay Mạn Nhi đi ra cổng, tài xế của nhà họ Bạc vừa thấy Tiểu Vũ Minh liền cung kính mở sẵn cửa sau xe.


Bên cạnh đó có rất nhiều người vây xem.

Chiếc xe của Bạc Tuấn Phong là chiếc Cullinan phiên bản mới nhất của Rolls-Royce, là bản đặc chế độc nhất trên toàn cầu, có giá hơn ba mươi sáu tỷ.

Toàn bộ thủ đô chỉ có một chiếc, đại diện trên danh nghĩa của anh.

Mặc dù nhà trẻ Sao Mai thuộc dạng quý tộc, đại đa số những đứa trẻ ở đây đều có hoàn cảnh gia đình giàu có, nhưng sở hữu được xe sang thế này thì đó là lần đầu tiên bắt gặp.

“Nghe nói chiếc xe này hơn ba mươi tỷ đó!
Cả thủ đô chỉ có một chiếc này thôi.


“Là Bạc Tuấn Phong, tôi nghe nói cậu chủ nhỏ nhà họ Bạc cũng học ở nhà trẻ Sao Mai này!”