Vân Giai Kỳ tức giận lật nhào ông ta xuống đất, chạy vào phòng khách.

Lúc này cô mới phát hiện ra rằng, hóa ra người nhà họ Vân đều ở đây, cũng đều nghe thấy tiếng hét của cô.

Họ cũng đều biết rõ Lý Khải Luân xông vào phòng cô rốt cuộc là muốn làm gì!
Chỉ là, chẳng có ai quan tâm đến cô mà thôi.

Hoặc là, Lý Khải Luân nghĩ về cô thế nào, nhà họ Vân cũng nghĩ về cô như thết Lý Khải Luân đuổi theo, thấy tất cả mọi người đều ở đây ngược lại càng như mình có lý, ám chỉ Vân Giai Kỳ không hiểu chuyện.

‘Vân Lập Tân chỉ đứng dậy và úp mở một câu: “Được rồi Khải Luân, tối nay cậu uống nhiều rồi, đừng làm loạn nữa”
Lý Khải Luân chửi hờ vài câu rồi trở về phòng mình.


‘Vân Giai Kỳ bó chặt bộ đồ ngủ, chưa hết hoảng hồn.

Mặc dù Lý Khải Luân chưa đạt được ý đồ, nhưng cô vô cùng sợ hãi và thất vọng.

Dường như không có ai trong nhà họ Vân quan tâm đến sự sống chết của cô Cho dù đêm đó, trong căn phòng đó, nếu Lý Khải Luân thực sự dạt dược ý đồ xấu của mình thì người nhà họ Vân cũng sẽ làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không và nhằm mắt làm ngơ để cho qua.

Trong mắt của tất cả mọi người, cô chẳng khác gì người mẹ nuôi lắng lơ của mình, đơn giản là vi cô được một vũ nữ nuôi lớn!
Cũng ngày hôm đó, Vân Giai Kỳ cảm thấy lòng nguội lạnh đối với tất cả mọi người trong nhà họ Vân!
Từ đó, cô hình thành thói quen khóa trái cửa phòng, đồng thời cũng khóa chặt cảnh cửa trái tìm mình.

Mãi cho tới sau này, Bạc Tuấn Phong đã mở khóa trái tim cô và bước vào thế giớ của cô.

Vân Giai Kỳ lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, cười khuẩy nói: “Tại sao không thể là tôi?”
Lý Khải Luân kinh ngạc không thôi: “Cô thật sự chưa chết?”
“Ông rất muốn tôi chết sao?”
Lý Khải Luân cười xấu xa, nói lời sâu xa: “Sao tôi nỡ muốn cô chết được? Một người đáng yêu xinh đẹp thế này, chết rồi thì đáng tiếc lắm!”
Ông ta bình tĩnh ngồi xuống trước bàn, đặt cược đuổi theo: “Cô làm nhà cái?”
Lời còn chưa dứt lời, ánh mắt ông ta đã rơi vào một tỷ chip bên phía Vân Giai Kỳ, ánh mắt nhìn đăm đăm.

Nó lấy đâu ra nhiều chip như vậy?

Lý Khải Luân đảo mắt, thầm nghĩ, hóa ra năm năm qua người phụ nữ này chẳng những không chết, ngược lại còn leo lên kim chủ và phất nhanh như diều gặp gió?
Nếu không thì nó lấy đâu ra bản lĩnh lớn đó, có nhiều chip như vậy để làm nhà cái.

Xem ra, ông ta đã không nhìn nhầm người.

Thì ra Vân Giai Kỳ đơn thuần dễ làm người ta động lòng của năm đó, trong cốt tủy cũng hèn mạt như Lý Uyển Đồng, ai cũng có thể, dâng.

Lúc trước là ông ta không để ý đến, đúng vậy, khi đó ném cho cô mấy chục triệu hay mấy trăm triệu, không chừng cô đã bãng lòng đi theo ông ta.

Mặc dù trên danh nghĩa ông ta là dượng cô, nhưng họ cũng không có quan hệ huyết thống.

Hơn nữa, vui đùa một chút mà thôi, cũng không phải chơi không nổi Lý Khải Luân biết địa vị của Vân Giai Kỳ trong nhà họ Vân, còn thấp hơn cả một người giúp việc.

‘Vân Lập Tân nuôi cô như nuôi một con chó.


Hồi đó, Lý Khải Luân và Vân Lập Tân đã nhắc tới cô.

Vân Lập Tân nói gì nào?
Vân Lập Tân nói: “Đức Lập, tôi không quan tâm cậu làm gì Vân Giai Kỳ, nhưng đùa với lửa thì đừng đùa quá trớn”
Đây là một lời nhäc nhở ngụy biện rằng chỉ cần thủ đoạn của ông ta sạch sẽ, cho dù ông ta thực sự có ý đồ với Vân Giai Kỳ, chỉ cần không truyền ra ngoài để người ngoài biết được thì sẽ không có vấn đề gì đáng ngại.

Lý Khải Luân vẫn luôn rục rịch ham muốn Vân Giai Kỳ, nhưng sau này cô kề cận bên cạnh cậu chủ nhà họ Bạc nên ông ta vẫn luôn không có cơ hội giở thủ đoạn.

Nghe người ta nói Vân Giai Kỳ chưa chết, Vân Lập Tân còn nói, cô còn dẫn theo một đứa con của chồng trước về.

Nhà họ Bạc sao có thể nhìn nhận một người phụ nữ với một đứa con hoang bên mình, Bạc Tuấn Phong chắc chắn sẽ không cần cô!