Bạc Tuấn Phong hỏi: “Chơi mấy vòng?”
“Ba vòng…”
Anh cười, trong đáy mắt chất chứa một tia cưng chiều: “Được.


Cô muốn chơi, anh sẽ chơi với cô.

Cho dù cô có muốn mạng của anh, cho dù có như thế anh cũng nguyện ý.

Bạc Tuấn Phong nói: “Trong ba vòng, nếu anh không trúng đạn thì xem như chúng ta thanh toán xong.


Nếu như trong ba vòng mà bị trúng đạn, người cũng đã chết, thế cũng xem như là anh đã trả mạng lại cho cô.

‘Vân Giai Kỳ không tin anh thực sự dám chơi thật.

Cô lấy ra một viên đạn và nhét vào khe đạn, giao cho chia bài, tiếp đó lại nói với Bạc.


Tuấn Phong: “Bây giờ anh đổi ý vẫn còn kịp”
Chia bài tuyên bố đã có thể đặt cược.

Những người này chưa từng gặp phải trường hợp nào kích thích như vậy, cho nên đều sôi nổi đặt cược.

Cò quay Nga! Mặc dù ở Las Vegas sử dụng súng ống là hợp pháp, nhưng cũng không có người dám chơi như thế.

Hôm nay có người dám chơi trò này, mấy con bạc kia đương nhiên rất hưng phẩn!
Rất nhanh, số tiền đặt cược đã lên tới hàng trăm triệu đô la trong tích tắc.

Đầu tiên người chia bài cho mọi người xem khe nạp đạn của súng ổ quay để mọi người xác thực bên trong súng đã có đạn, sau đó chia bài tùy tiện xoay và rồi đóng chốt, nhảm nòng súng vào Bạc Tuấn Phong.

Tất cả mọi người đều nín thở tập trung nhìn khẩu súng trong tay chia bài Tay cầm súng của người chia bài đã hơi run run, nhưng vẻ mặt của Bạc Tuấn Phong vẫn không có biến hóa gì.

Anh vẫn bình tĩnh nhìn Vân Giai Kỳ, mặc cho tử thần có đến trước mắt vẫn xem như không có chuyện gì có thể làm anh biến đổi.

Vân Giai Kỳ cảm thấy được một trận rùng mình khó hiểu, thoáng cái đã bao trùm toàn thân!
Cô đang chờ Bạc Tuấn Phong hô dừng.

Nhưng mãi cho đến khi ngón tay của chia bài sắp bóp vào cò súng, anh vẫn không có ý định muốn kêu dừng, anh thực sự muốn chơi?
Anh ta thật sự dám chơi?
Anh ta điên rồi!
Chia bài đếm ngược ba giây, ngay sau đó bóp mạnh vào cò súng.

Vân Giai Kỳ đứng bật dậy, cô hồi hộp nhìn Bạc Tuấn Phong.

Một tiếng “phặc” vang lên, không có viên đạn nào bắn ra.

Bạc Tuấn Phong không hề chớp mắt, khi biết được đó là khoảng rỗng thì chỉ nhẹ nhàng giơ lên một ngón tay: “Một vòng.


€òn có hai vòng nữa.


Vân Giai Kỳ không hiểu lại trở nên sốt ruột khó ta.

Cô mất kiên nhẫn nói: “Đừng đùa!”
Cô không muốn chơi nữa Cô chỉ là nhất thời nóng giận nói ra, bởi vì cô nghĩ chắc chẳn người này không dám đánh cược.

Người đàn ông này là chí tôn cao thượng.

của Quốc Hoa, sao có thể lấy mạnh mình ra để đánh bạc được, sao có thể cùng chơi trò này với cô?
Nhưng cô không ngờ, Bạc Tuấn Phong thật sự sẽ chơi, như thể anh ta không muốn sống nữa.

Vân Giai Kỳ không thể không thừa nhận rằng, khoảnh khắc chia bài bóp cò súng đó đã dọa cô sợ rồi.

Thậm chí cô đã liên tưởng đến cảnh khẩu súng trong tay người chia bài lúc ấy bắn ra một viên đạn thật, xuyên thủng qua đầu người đàn ông này.

Cô không chơi nổi nữa.

“Thế nào? Em sợ sao?” Bạc Tuấn Phong thấy cô nôn nóng thì lên tiếng hỏi.

Cô đang sợ hãi Sợ anh sẽ chết.

Vân Giai Kỳ lạnh lùng thốt lên: “Bạc Tuấn Phong, anh không cần phải tự mình đa tình.

Chỉ là tôi cảm thấy trò chơi này rất nhàm chán mà thôi!”
“Không phải em nói, anh thiếu em một mạng sao?”

Bạc Tuấn Phong lại nói tiếp: “Bây giờ, anh liền trả lại cho em một mạng này-”
Dứt lời, anh lại quay sang nói với người chia bài: “Đợt thứ hai”
Vân ban đầu bị anh kích thích đến run rẩy.

Chia bài mở chốt, lại xoay một vòng.

Viên đạn kia vẫn còn nằm trong khe đạn, ai cũng không dám chắc rãng xác suất một phần sáu này sẽ hủy diệt một sinh mệnh vào.

lần thứ mấy.

Đây cũng là điểm thú vị nhất của trò cò quay Nga.

Vân ban đầu ngồi trở lại vị trí, thế nhưng lúc này có một dự cảm bất thường vọt qua trong đầu cô.

Mí mắt cô chợt nhảy lên kịch liệt.