Bạc Tuấn Phong khó khăn lắm khống chế được cảm xúc của mình, nhịn không được mổ một cái lên môi cô.

Vân Giai Kỳ cũng không trốn tránh, bởi vì cô biết trốn cũng không được, chỉ nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Cô giận dỗi sai khiến anh chỉ vào một con bồ câu khác trong đĩa, nói: “Tôi muốn ăn món này”
“Được”
Bạc Tuấn Phong đem bồ câu cắt thành nhiều miếng nhỏ, đút cho cô.

Nhai được một nửa, Vân Giai Kỳ lúc này mới ảo não nhớ ra cô quên đánh răng rồi.

Mà thôi!
Ăn xong rồi đánh cũng không muộn.

Sức ăn của Vân Giai Kỳ cũng không lớn, ăn một chút đã cảm thấy no rồi.

Thông thường lúc này cô sẽ không ăn nữa.

Người đàn ông nhìn cô hỏi: “No rồi?”
*Ừ, tôi muốn đi đánh răng, buông tôi ra”
Người đàn ông ngoan ngoãn buông lỏng cánh tay, Vân Giai Kỳ thoát khỏi anh liền đi vào phòng tắm.

Cô xả nước ấm ra, đánh răng, lấy kem dưỡng da trên bồn rửa mặt, đang dưỡng da thì cửa bỗng nhiên bị mở ra.

Bạc Tuấn Phong cũng vào đánh răng.


Trên bồn rửa mặt đã chuẩn bị sẵn hai chiếc bàn chải đánh răng, anh cầm lấy một cái, đứng đánh răng cạnh cô.

Thân hình cao lớn của anh chặn hết cả cửa, cô muốn đi ra ngoài.

Cô vỗ vỗ anh, thế nhưng anh lại không có ý định tránh ra.

Vân Giai Kỳ cứng họng: “Anh đừng cản đường”
Bạc Tuấn Phong đang súc miệng, xoay người lại nhướng mày nói: “Làm sao?”
“Tôi muốn đi ra ngoài “Em ăn no rồi còn tôi thì chưa no” Bạc Tuấn Phong ý vị sâu xa nói ra một câu.

Vân Giai Kỳ dở khóc dở cười: “Vậy anh chạy đi đánh răng để làm gì? Ăn răng?”
Giây tiếp theo, người đàn ông bỗng nhiên cúi người xuống.

Cùng thời điểm với cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cằm dưới của cô, ôn nhu hỏi: “Ăn gì cơ?”
“.

.

” Vân Giai Kỳ cuối cùng cũng hiểu ra, mặt lập tức đỏ lên: “Bạc.

Tuấn Phong! Anh có bệnh có phải không?”
Nói xong cô có chút hối hận.


Hối hận vì đã khiêu khích anh bằng câu nói đó.

Kết quả, rõ ràng đã kích thích phải người đàn ông này.

“Em không phải là nghi ngờ anh chứ?” Bạc Tuấn Phong từng bước ép sát cô.

“Lẽ nào anh chưa chứng minh đủ cho em thấy?”
“Anh đã chứng minh đủ rồi, được chưa?”
Bạc Tuấn Phong nhàn nhạt nói một câu: “Thế nhưng anh thấy em có vẻ không hài lòng lắm”
Lời này chẳng khác nào đào cho cô một cái bẫy!
Vân Giai Kỳ nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho tốt!
Nếu nói hài lòng, vậy chẳng phải đúng ý anh sao?
Nếu nói không hài lòng, chẳng phải sẽ cho tên đàn ông này cơ à?
Vân Giai Kỳ cười lạnh một tiếng, nhưng tên đàn ông này là ông chủ của Thiên Ngạo.

Trên thương trường danh lợi và thủ đoạn của anh ta hơn người, anh một tay che trời, ở trước mặt cô cũng không chừa cho cô nửa đường sống.

Cô không muốn nghĩ lời anh nói, lại càng không muốn theo ý muốn của anh, lạnh lùng giễu cợt nói: “Ngoài cái này ra trong đầu anh còn cái gì nữa không?”
“Muốn làm một việc, mà còn phải làm cho thật hoàn hảo”
Bạc Tuấn Phong nói xong, dừng một chút, ánh mắt thâm thúy dừng trên thân thể cô, nhếch khóe môi bạc: “Với em cũng như vậy”
Thấy đề tài này lại quay lại rồi, Vân Giai Kỳ ngay cả hộc máu cũng muốn luôn.

Cô đẩy mạnh anh ra: “Cút ngay!”
Cô hiếm khi thô bạo như vậy, nhưng cô thực sự không biết nên đối phó người đàn ông này thế nào!
Giống như mềm cứng đều không ăn!
Rượu mời đã không uống thì cô cũng không ngại để anh nếm rượu phạt!
Nhưng người đàn ông lại bắt được tay của cô, cánh tay nắm lấy, trực tiếp đem toàn bộ cơ thể cô ôm vào trong ngực mình.

Vân Giai Kỳ định thần lại, nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, hai cánh tay của người đàn ông đã khống chế cô trong không gian nhỏ hẹp.