*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ánh mắt của anh càng lạnh lùng, quay sang nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

Bạc Tuấn Phong dùng một tay vò nát tấm séc và tuỳ tiện ném vào trong thùng rác mà không thèm nhìn lấy.

“Tôi biết giá trị của ông chủ Bạc cao quý, chỉ với ba mươi tỷ chưa hẳn có thể vừa lòng với ông chủ Bạc.

Nhưng ông chủ Bạc đừng có nghĩ rằng, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì đó mà sau này muốn dây dưa không rõ với tôi.

.


Trước khi cô nói hết lời thì người đàn ông đã ôm lấy cô vào lòng.

“Vân Giai Kỳ, em lại muốn giở trò gì với anh nữa”
Vân Giai Kỳ không đồng ý nói: “Giở trò gì? Tôi không có giở trò”
Bạc Tuấn Phong đột nhiên nở nụ cười và hỏi ngược lại: “Ba mươi tỷ, không phải quá nhiều rồi sao?”
Vân Giai Kỳ sững sờ.

“Một đêm trị giá ba mươi tỷ, vậy cái nợ sau này lại nên tính như thế nào nhỉ?”
Vân Giai Kỳ mơ hồ: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Bạc Tuấn Phong đầy ẩn ý hỏi ngược lại: “Từ bỏ em? Hay là từ bỏ Mạn Nhi?”

Sắc mặt của Vân Giai Kỳ lập tức cứng đờ.

Mạn Nhi chính là điểm yếu của cô.

Vì vậy khi anh nhắc đến Mạn Nhi, Vân Giai Kỳ lập tức trở nên căng thẳng: “Anh muốn làm cái gì?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Giai Kỳ, miễn là anh muốn thì ngay cả quyền nuôi con của Vũ Minh và Mạn Nhi, em cũng sẽ không giành được”
Anh thừa nhận, lợi dụng quyền nuôi con của hai của hai đứa bé để uy hiếp cô gái này là không đủ quang minh lỗi lạc.

Nhưng anh trước giờ luôn là người đàn ông bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.

Bạc Tuấn Phong tự biết trong lòng của anh đang giam giữ một con mãnh thú.

Và người đã nhốt con mãnh thú này lại chính là cô.

Nhưng nếu cô không quan tâm và mặc kệ, con mãnh thú này lên cơn phá vỡ cái lồng, thì chỉ mình cô có thể khống chế được nó.

Chỉ có cô có thể tiêu diệt được anh.

Cũng chỉ có cô có thể cứu rỗi được anh.

Vân Giai Kỳ im lặng, cúi đầu xuống và không nhìn anh.


Bạc Tuấn Phong biết, chuyện về quyền nuôi con của Mạn Nhi đã làm cô bị thương.

Ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng của người đàn ông lại trở nên ấm áp.

Anh tiến lại gần cô, thì thầm vào tai cô: “Anh biết, Paragon là của em”
Vân Giai Kỳ nhìn anh, ánh mắt có phần lập loè.

“Vân Giai Kỳ, anh thừa nhận, năm năm không gặp, em đã khiến anh mở mang tầm mắt.

Anh biết, em của bây giờ sớm đã khác xưa, nhưng ngay cả như vậy, em muốn giành được quyền nuôi con của Vũ Minh từ trong tay anh, cũng quá viễn vông đấy”
Bạc Tuấn Phong nói xong thì nhẹ nhàng ôm lấy gáy cô và đặt một nụ hôn lên môi cô.

“Ông chủ Bạc”
Ngoài cửa, Tân Khải Trạch kính cẩn nói qua cánh cửa: “Cuộc.

họp cổ đông sẽ gọi video trực tuyến, đề nghị ngài tham gia cuộc họp video, chúng tôi đã sắp xếp sẵn ở phòng họp tren tầng ba”
“Biết rồi”
Bạc Tuấn Phong đi về phía cửa.

“Ầm” mộ tiếng.

Cánh cửa đã đóng sầm lại.

Vân Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm và nhìn về phía cửa, nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa đã đi xa, cô buông hai tay xuống và siết chặt thành nắm đấm.

“Mở mang tầm mắt?” Vân Giai Kỳ cười lạnh lùng: “Bạc Tuấn Phong, tôi vẫn còn rất nhiều sự thật khiến cho anh mở mang tầm mắt”
Điều anh biết chẳng qua chỉ là một trong số liên quan đến cô mà th Cô chân chính sẽ càng mở mang tầm mắt hơn so với anh tưởng tượng.

.