Bên kia, Tống Hạo Hiên dỗ Mạn Nhi lên giường.

Đêm đã khuya, cô bé nhanh chóng buồn ngủ.

Cô bé nằm ở trên giường, Tống Hạo Hiên đặt Anna mà cô bé thích nhất ở bên cạnh cô bé, rồi đắp kín chăn cho cô bé.

“Khi nào mẹ mới tới ạ…”
“Mẹ bận rộn nhiều việc, chú ở bên cháu có được không?”
Mạn Nhi ấm ức bĩu môi: “Không muốn, không muốn chú, cháu muốn mẹ…”
“Ngoan, chú không tốt sao?” Tống Hạo Hiên nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

Mạn Nhi ôm chặt lấy Anna, trên gương mặt mũm mĩm xuất hiện chút ấm ức.

Không phải chú không tốt.

Tống Hạo Hiên rất cao rất tuấn tú, đối với cô bé cũng rất cưng chiều, nhưng anh ta không phải cha của cô bé.

Không hiểu sao, trong lòng Mạn Nhi lại kháng cự đối với người đàn ông này.

Tống Hạo Hiên mở quyển truyện cổ tích ở tủ đầu giường, nói với Mạn Nhi: “Chú kể chuyện cổ tích cho Mạn Nhi nghe có được không?
Gương mặt nhỏ nhắn của Mạn Nhi vùi đầu vào phía sau Anna, chỉ lộ ra đôi mắt to như nai con.

Cô bé muốn nghe, nhưng cô bé muốn mẹ kể cho mình nghe.

Tống Hạo Hiên kể truyện cổ tích đầu tiên cho cô bé, mới đọc được nửa, Mạn Nhi đã ngủ thiếp đi.

Tống Hạo Hiên tắt đèn, rời khỏi phòng, chuông điện thoại vang lên.

Là Vân Giai Kỳ gọi tới, anh nghe máy.

“Alo?”
“Mạn Nhi đã ngủ chưa?”

“Mới ngủ xong”
Tống Hạo Hiên nói: “Khi nào em tới?”
“Em… Em đột nhiên quyết định không chuyển nữa”
Vân Giai Kỳ đứng ở phòng khách, nhìn hành lý được xếp chỉnh tề, thở dài một hơi: “Nếu anh ta biết chuyện của em, em trốn tránh cũng không có ý nghĩa.


“Ừm, tiệc rượu của nhà họ Tống vào cuối tuần, cũng mời nhà họ Bạc và nhà họ Vân, anh sẽ tuyên bố tiệc đính hôn của hai chúng ta, sớm muộn gì bọn họ cũng biết.


Nhắc tới chuyện đính hôn, bỗng nhiên Vân Giai Kỳ ngây ngẩn cả người, trong đầu là một vùng ánh sáng trắng.

Trước khi về nước, dưới tháp Eiffel, Tống Hạo Hiên đột nhiên cầu hôn cô.

Anh ta muốn đeo nhãn cho cô, nhưng cô từ chối.

Cô nói, không công không hưởng lộc.

Tống Hạo Hiên lại không cho là đúng.

Anh ta nói: Vân Giai Kỳ, em xuất hiện ở trong sinh mệnh của anh, tham dự hai mươi mấy năm thanh xuân của anh, chuyện này đối với anh, là “công” lớn nhất của em.

Anh ta còn nói: Đừng từ chối anh, trừ khi, em chuẩn bị cả đời từ chối anh.

Vân Giai Kỳ nhìn chiếc nhẫn trên bàn.

Cô nhẹ nhàng mở ra, đeo chiếc nhãn lên ngón áp út.

Không lâu trước, cũng từng có một người đàn ông, đeo một chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô Đó là một chiếc nhãn kim cương màu.

hồng nhạt hai cara, kiểu dáng rất được.

Bạc Tuấn Phong nâng ngón tay cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy chiếc nhẫn kim cương, đeo lên ngón tay cô.

Anh nói với cô: “Vân Giai Kỳ, gả cho anh nhé.

Được không?”
“Vân Giai Kỳ?”
Giọng nói ở đầu bên kia nhắc nhở cô thất thần.

Vân Giai Kỳ lấy lại tinh thần từ trong mạch suy nghĩ, cuống quít cởi nhẫn kim cương ra, lại phát hiện chiếc nhãn rất khít, cho nên cô không cởi ra được.

Côn: ng Hạo Hiên, sao chiếc nhãn này chật như vậy?”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của người đàn ông cưng chiều mà dịu dàng: “Nếu đeo, thì đừng tháo ra”
Anh ta biết kích cỡ nhẫn của cô, cố ý rút nhỏ hai đơn vị, coi như là chút tâm cơ của anh ta.

Vân Giai Kỳ dùng sức rất lâu, vẫn phí công như cũ.

Cô bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: “Anh cố ý có phải không?”
“Hôm nay MacQueen gọi điện thoại tới, nói lễ phục đã đến cửa hàng, ngày mai em nhớ đi thử một lát, có cần anh đi cùng em không?
“Không cần, anh hẹn mấy giờ?”
“Ba giờ chiều”
“Ba rưỡi phải đi đón Mạn Nhi…”
“Anh phụ trách đưa đón, đón Mạn Nhi xong, anh đi đón em, cùng dùng bữa tối”
“Được…”
MacQueen, là một hãng thời trang nổi tiếng ở thủ đô.

Vân Giai Kỳ lái xe ô tô đi tới cửa hàng Cô mới đẩy cửa ra, cửa hàng trưởng tự.


mình tiếp đón Cô ta ân cần nói: “Cô Tống, cô tới rồi!”
“Ừm.

Tôi tới thử mặc lễ phục.


“Dạ, mời cô đi tới phòng thử đồ.

Vân Giai Kỳ đi theo cô ta đi tới phòng thử “Anh Tống thật có lòng! Bộ bóng đêm Milan này, là kiệt tác của nhà thiết kế hàng Ashley.

iết kế này vừa mới hoàn thành, đã giành được giải nhất trong các tuần lễ thời trang lớn và các buổi trình diễn ngay lập.

tức”
“Có lời đồn, Ashley là nhân vật rất thân bí, theo lời đồn cô ấy rất trẻ tuổi, tài hoa hơn người, lễ phục mà cô ấy thiết kế, được các nhân sĩ và danh viện quyền quý ở các quốc.

gia theo đuổi, thiết kế của cô ấy, vô cùng quý.

giá trong giới thời thượng! Nhưng mà tính tình cô ấy kỳ lạ, từng có người tốn ba mươi tỷ muốn lấy được tác phẩm này, cuối cùng đều bị từ chối.

Anh Tống đúng là thần thông, vậy mà lấy được bộ lễ phục này”
Ngay sau đó, cửa hàng trưởng lại nói: “Nghe nói cô và anh Tống sắp kết hôn, chúc mừng cô nhé!”
“Cảm ơn” Vân Giai Kỳ vào phòng thay đồ, bắt đầu thay lễ phục.

Ở cửa, Vân Ngọc Hân và Lâm Tĩnh Anh cùng đẩy cửa đi vào.

Nhân viên cửa hàng tiến lên nghênh đón: “Bà Vân, cô Vân, hai người tới rồi!”
Vân Ngọc Hân nói: “Lễ phục chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi ạ, mời đi theo tôi”
Cuối tuần có tiệc rượu của nhà họ Tống, nhà họ Vân cũng được mời.

Vân Ngọc Hân chọn một bộ lễ phục tham dự, cô ta là khách quen của MacQueen.

Vân Ngọc Hân là ngôi sao debut từ nhỏ.

Lúc mười tuổi, là diễn viên độc tấu đàn violon, ở sân khấu kịch Sydney, lấy ca khúc.

“Giai Điệu” làm kinh diễm thế giới Gương mặt xuất chúng, khí chất phi phàm, khiến cô ta nhanh chóng gặp may.

Thuận theo tự nhiên, cô ta bước vào giới giải trí, đóng mấy bộ phim điện ảnh và truyền hình, nhận được tiếng vang chưa từng có, nhanh chóng nhảy lên thành nữ diễn viên trẻ được yêu thích nhất.

‘Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh lấy chuyện này làm vinh hạnh.


Trái ngược lại.

.

Vân Giai Kỳ mới trở về nhà họ Vân, đối với nhà họ Vân mà nói, không thể nghỉ ngờ là một cô nhóc từ nông thôn tới.

Ăn mặc cũ nát, quần áo giặt tới mức trằng bệch, lúng túng, nhút nhát.

Tuy cô là con ruột của Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh, nhưng cho tới nay là do gái nhảy nuôi lớn.

Cộng thêm tình cảm giữa Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh đối với Vân Ngọc Hân thâm sâu, Vân Giai Kỳ vì lấy lòng bọn họ mà tốn hết sức lực.

Bọn họ thích nghe đàn violon, Vân Giai Kỳ nghiêm túc học, thậm chí tự học biên soạn ca khúc.

Ông cụ Vân thích tranh, Vân Giai Kỳ nghiêm túc học vẽ tranh Bà cụ Vân thích xem ca kịch, Vân Giai Kỳ sẽ học thanh nhạc, thậm chí tự học biên kịch.

Nhưng cho dù cô làm ưu tú tới mức nào, cho dù dựa vào đàn violon lấy được giải thưởng quốc tế lớn, lấy được nhiều giải thanh nhạc, còn trẻ tuổi, bức tranh đã năm trong sáu tranh được triển lãm, nhưng ở trong mắt nhà họ Vân, chỉ có Vân Ngọc Hân mới chân chính là công chúa.

Vân Ngọc Hân thử lễ phục xong đi ra.

Cô ta mới đẩy cửa ra, thì loáng thoáng nghe thấy trong phòng thay đồ ở bên cạnh truyền tới tiếng ca ngợi của cửa hàng trưởng.

“Cô Tống, cô mặc bộ lễ phục này thật sự quá đẹp! Chỉ có cô, mới xứng với bộ “bóng đêm Milan” này.


“Cảm ơn”
Bóng đêm Milan?
Đó không phải là kiệt tác của Ashley sao?
Nghe nói lúc trước Ashley dạo chơi ở Milan, tràn ngập linh cảm đã thiết kế ra bộ “bóng đêm Milan” này, ở tuần lễ thời trang, siêu mẫu đứng đầu quốc tế mặc nó vào, lập tức giành được giải thưởng lớn.