Chương 1525

Cô sợ.

‘Muốn gặp con bé thì chỉ cần em ngoan ngoãn, thì tôi sẽ đưa em đi gặp”

‘Vân Giai Kỳ căng thẳng, thật cẩn thận đi đến gần anh ta.

Đi đến khoáng cách cách anh ta một mét, người đàn ông đột nhiên duỗi tay kéo lấy cánh tay cô, cô không kịp trốn tránh, lập tức ngã vào trong lòng ngực anh ta Ngay sau đó, eo của cô bị một tay Kỳ Thiên Nam ôm lấy.

“Anh là ai?”

Kỳ Thiên Nam nhìn chảm chãm vào mắt cô: “Còn nhận ra tôi sao?”

Vân Giai Kỳ trốn tránh ánh mắt của anh ta theo bản năng, anh ta lại quay mặt cô sang: “Nhìn anh nói chuyệ!

“Tôi… tôi không nhớ rõ… Cô nhớ rõ, nhưng lại giả vờ không nhớ rõ.

Kỳ Thiên Nam bóp lấy câm cô, cần một cái vào trên mặt như khiển trách, Vân Giai Kỳ bị đau nên cô kêu “A’ một tiếng, hít vào một hơi lạnh.

Giọng Kỳ Thiên Nam lạnh lùng: “Kỳ Thiên Nam.”

Nói xong, anh ta nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp như mặc ngọc, lúc cười mắt cong lại như vầng trăng lưỡi liềm, thậm chí mang theo vài phần yêu chiều: “Nhớ kỹ tên của tôi, không được quên đâu đấy”

Vân Giai Kỳ gật đầu.

“Nhớ kỹ sao?”

“Nhớ…

“Tôi tên gì?”

Vân Giai Kỳ ngập ngừng nói: “Kỳ… Thiên Nam”

“Em có thế gọi tôi là Nam”. Người đàn ông lại nói: “Đây là đặc quyền tôi cho em”

Chân mày Vân Giai Kỳ nhãn lại, căn bản cô không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này rất nguy hiểm.

“Có đói bụng không?” Kỳ Thiên Nam lại dịu dàng hỏi.

Vân Giai Kỳ không trả lời vấn đề của anh ta, cô lo lắng hỏi: “Mạn Nhi đâu?”

“Đói hay không đói “Mạn Nhi ở đâu, không phải anh đồng ý cho tôi gặp con bé sao?”

Lần thứ hai Kỳ Thiên Nam lại bóp lấy căm cô, hơi giận cô không trả lời câu hỏi của anh: “Đói hay là không đói bụng”

Giống như cô không trả lời vấn đề này sẽ làm anh ta tức giận vậy.

Vân Giai Kỳ nhắm mắt lại, lúc sau cô lại mở mắt ra, nói: “Hơi đói.”

Kỳ Thiên Nam không hiề chớp mắt nhìn cô chẩm chấm, đột nhiên nói “Người đâu.”

Ngoài cửa rất nhanh truyền đến tiếng bước chân âu chủ”

‘Đưa cơm đến đây”

“Vâng ạ”

Chỉ một lúc sau cửa bị đấy ra, mấy người nữ giúp việc đẩy một chiếc xe đồ ăn vào, đem các loại đồ ăn phong phú đặt lên trên bàn.

Mùi thơm bay vào mũi, nhưng cô không muốn ăn, nghĩ thầm rốt cuộc.