Trước khi ra cửa, bỗng nhiên cô nghĩ tới chuyện gì đó, đi tới phòng làm việc, lấy một cái hộp nhãn trong ngăn kéo ra.

Vân Giai Kỳ đi ô tô tới dưới lầu tập đoàn nhà họ Tống, tiện tay ném chìa khóa xe cho nhân viên công tác, đi tới phòng họp.

Trong phòng họp, bầu không khí vô cùng ảm đạm Có người vui mừng có người ưu sầu Bạc Tuấn Phong và Tống Hạo Hiên ngồi đối diện nhau.

Giám đốc tài vụ nơm nớp lo sợ báo tình hình tài chính ba tháng gần đây.

Thiên Ngạo cho ra bảng giá rất cao, tất nhiên là một số cổ đông dao động, cho dù bọn họ biết, bọn họ đồng ý thu mua, sẽ bất lợi với nhà họ Tống.

Nếu tập đoàn nhà họ Tống rơi vào tay Thiên Ngạo, đơn giản là mặc người ta ức hi Nhưng lợi ích lớn ở ngay trước mặt, sao bọn họ không vươn tay lấy.


Công thêm Thiên Ngạo quá cường đại, bọn họ không dám là địch với Thiên Ngạo.

Người phụ trách của Thiên Ngạo đại diện lên tiếng: “Cho dù tập đoàn nhà họ Tống đã kiếm được lợi nhuận đáng kể trong thời kỳ khủng hoảng tài chính, nhưng tỷ lệ nợ cũng đã đạt tới mức cao nhất trong mười năm, các cổ đông có thể tùy ý xem xét”
Tống Hạo Hiên nhìn về phía Bạc Tuấn Phong Người đàn ông ngồi đối diện, toàn bộ hành trình đều lạnh lùng, ngón tay trắng nõn thon dài, không chút để ý thưởng thức bật lửa Zippo trong tây.

Thân bật lửa làm bằng hợp kim titanium, không ngừng lượn vòng lưu luyến trên đầu ngón tay, bỗng nhiên “tách” một tiếng, cái bật lửa dấy lửa, ánh lửa mỏng manh chiếu lên u ám trong mắt anh Bạc Tuấn Phong châm một điếu thuốc, đốm lửa mê mẩn, làm nổi bật lên đôi mắt lạnh lùng của anh Sương khói thật dày, từ chóp mũi bay xung quanh gương mặt tuấn mỹ, ở trong sương khói làm nổi bật ánh sáng lạnh khiếp người.

‘Vân Giai Kỳ là điểm mấu chốt của anh.

Tống Hạo Hiên muốn điểm mấu chốt của anh, thì anh càng muốn mệnh của nhà họ Tống Tống Hạo Hiên nắm chặt tay, nhìn chằm chăm Bạc Tuấn Phong, đôi mắt sắc bén như dao.

Biết rõ anh muốn nhà họ Tống sụp đổ, nhưng đối mặt với trùm buôn bán Thiên Ngạo cường đại, cho dù là ai, đều bó tay chịu thua.

Tống Hạo Hiên không cam lòng.

Anh ta không muốn nhận thua.

Ngoài cửa sổ, bóng dáng Vân Giai Kỳ lướt qua.

Giày cao gót giãm lên mặt đá cẩm thạch phát ra âm thanh, lưu loát rõ ràng.

Cửa phòng họp bị người ta đẩy ra.


Mọi người bị động tĩnh đột ngột làm cho kinh hãi nhảy dựng lên, nhao nhao theo tiếng nhìn lại Vân Giai Kỳ mặc âu phục màu đỏ sậm, làm nổi bật lên làn da trắng như ngọc, bóng dáng cao gầy đi tới trước mặt màn hình chiếu, chỉ trong nháy mắt chắn ánh sáng, gương mặt tinh xảo ở dưới ánh đèn, quý khí bức người Ánh mắt cô nhanh chóng nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, lạnh lùng nhếch miệng, tiện tay đóng máy chiếu lại.

Vân Giai Kỳ nói: “Bật đèn.


Trợ lý bật đèn lên.

‘Vân Giai Kỳ hơi nâng căm dưới lên, ánh mắt nhìn một vòng xung quanh, vẻ mặt không chút: thay đổi nói: “Tập đoàn Thiên Ngạo cho rằng lắm tiền nhiều của thì có thể lôi ân oán cá nhân lên trên mặt bàn, lấy chuyện này ra áp chế, nhằm vào.

nhà họ Tống sao?”
Sau khi cô nói xong, giọng nói đột nhiên trầm xuống: “Thiên Ngạo thực sự cho rắng, nhà họ Bạc là trời à?”
Một câu ít ỏi, nhưng lộ ra cao quý không thể xâm phạm, khí thế kinh người.

Vân Giai Kỳ nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, cười lạnh lùng: “Anh, ra đây”
Bạc Tuấn Phong dụi tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn, chậm rãi hỏi lại: “Lý do?”

“Trước khi Thiên Ngạo quyết định thu mua tập đoàn nhà họ Tống, chúng ta nói chuyện hẳn hoi”
‘Vân Giai Kỳ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một lát, nói với Bạc Tuấn Phong: “Thời gian của mọi người đều vô cùng quý giá, tổng giám đốc Bạc, đừng lãng phí thời gian nữa, tôi cho anh một phút, tôi ở dưới lầu đợi anh”
Sau khi nói xong, cô không quay đầu lại rời khỏi phòng họp.

Mọi người kinh hãi không nói nên lời.

Bọn họ đều nhận ra, đây là vợ sắp cưới của Tống Hạo Hiên, Tống Giai Kỳ, Người nào cũng không thể ngờ tới, Tống Giai Kỳ thậm chí có bản lĩnh lớn như vậy, lại dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Bạc Tuấn Phong.

Thân thể Bạc Tuấn Phong cứng đờ, xương ngón tay vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch.