Giữa trưa, Vân Giai Kỳ ăn cơm trưa ở trong công ty với Tống Hạo Hiên xong, dự định rời đi Buổi chiều Tống Hạo Hiên còn có việc.

Bên cổ đông oán than dậy đất, anh ta phải đích thân ra mặt xử lý.

‘Vân Giai Kỳ ngồi ở văn phòng một lát, dự định về nhà.

Cô mới đi xuống dưới lầu, đang định đi về phía bãi đậu xe, lúc đi ngang qua suối phun, thì thấy bảo vệ vớt một cái di động từ trong suối phun ra.

‘Vân Giai Kỳ nhíu mày, đi tới, nói với bọn họ: “Đây là gì thế?”
“Cô Tống”
Bảo vệ cung kính chào hỏi, lập tức nói: “Lúc tôi đi tuần tra, phát hiện trong suối phun có một chiếc điện thoại, đang định tìm xem là ai mất ‘Vân Giai Kỳ nhớ tới Bạc Tuấn Phong từng xuống suối phun, trong lòng biết đại khái.

“Tôi biết di động này là của ai”

‘Vân Giai Kỳ nói: “Đưa điện thoại cho tôi đi”
“Dạ”
Bảo vệ lập tức đưa điện thoại di động cho cô.

Nước ở trên mặt di động được lau sạch sẽ, bởi vì từng ngâm trong nước, di động tự động tắt máy.

‘Vân Giai Kỳ vừa đi tới bãi đỗ xe, vừa khởi động di động, mới mở khóa ra, ngồi lên ghế lái, thì thấy di động mới mở máy, đã liên tục truyền ra âm thanh “tỉng ting ting” nhắc nhở có tin nhản.

Cô không có thói quen đọc tin nhắn của người khác, nhưng liếc thấy một tin nhắn, gương mặt cô lập tức ngớ ra “Tổng giám đốc Bạc, chào anh, mạo muội quấy rầy rồi, báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu chủ đã có, nhưng chúng tôi phát hiện một chuyện có vẻ khả nghị, hi vọng anh có thể tới trường một lát, để nói tình hình cụ thể với anh.

Trong quá trình kiểm tra sức khỏe chúng tôi phát hiện, cậu chủ Vũ Minh có quan hệ huyết thống với một bé gái cùng lớp tên là ‘Tống Mạn Nhĩ…”
Tin nhắn chỉ hiện thị một đoạn, nội dung phía sau còn cần mở khóa, Vân Giai Kỳ không có mật khẩu di động của Bạc Tuấn Phong Cô không nghĩ tới, một khoảng thời gian trước trường tiến hành kiểm tra sức khỏe, không nghĩ tới vậy mà điều tra quan hệ giữa Bạc Vũ Minh và Mạn Nhi!
Tuy Vũ Minh không phải con ruột của cô, nhưng cũng là con của Bạc Tuấn Phong, cho nên cậu bé và Mạn Nhi là anh em cùng cha khác mẹ.

Sắc mặt Vân Giai Kỳ thay đổi.

Không, tuyệt đối không thể để Bạc Tuấn Phong biết Mạn Nhi là con anh!
Mạn Nhi là điểm mấu chốt của cô, cô tuyệt đối không thể để bất cứ người nào cướp đi con bét ‘Vân Giai Kỳ không quan tâm nghĩ ngờ nhiều như vậy, khởi động xe, lái về phía Sao Mai Nhà trẻ Sao Mai.

Trong lớp, vị trí bên cạnh Bạc Vũ Minh trống không.

Mạn Nhi và Vũ Minh ngồi cùng bàn, nhưng mà hôm nay Mạn Nhỉ xin nghỉ, không tới lớp học.


Cả ngày Bạc Vũ Minh đều có chút không yên lòng, cậu bé mang bài tập về nhà tới lớp học.

Giáo viên còn chưa thu bài tập.

Cả một buổi sáng, cậu bé đều nhìn chăm chäm bức tranh tới mức ngẩn người Người phụ nữ xuất hiện ở nhà họ Bạc tối hôm qua, giống y hệt với người phụ nữ trong bức tranh.

Cậu bé biết, đó là mẹ của Mạn Nhi.

Lúc trước cậu bé có gặp ở văn phòng hiệu trưởng một lần, nhưng lúc ấy lực chú ý của cậu bé không dành trên người người phụ nữ đó.

Cậu bé sinh ra cảm giác khác thường với Vân Giai Kỳ lần đầu tiên, là khi thấy Bạc Tuấn Phong, vẽ tranh.

Từ nhỏ, cậu bé thường xuyên mơ một giấc mơ.

Ở trong mơ, một người phụ nữ quay lưng về phía cậu bé, cậu bé chưa từng thấy rõ gương mặt người phụ nữ này, cô luôn quay lưng về phía cậu bé, đi ở phía trước, cậu bé theo ở phía sau, làm thế nào cũng không đuổi kịp.


Nhưng cậu bé biết, người phụ nữ đó là mẹ cậu bé Từ nhỏ cậu bé đã biết rõ, Vân Ngọc Hân không phải là mẹ cậu bé.

Cho dù Bạc Ngạn Thiên bảo cậu bé gọi Vân Ngọc Hân là mẹ, nhưng trong lòng luôn có một giọng nói nói với cậu bé, cô ta không phải.

Nhưng mãi tới tối hôm đó, Bạc Tuấn Phong vẽ một người phụ nữ lên trên ảnh gia đình.

Lúc đó, vậy mà cậu bé lập tức nhận ra được, người phụ nữ này là “mẹ” xuất hiện trong giấc mơ của cậu bé!
Ngày hôm qua Vân Giai Kỳ vào nhà họ Bạc, lần đầu tiên Bạc Vũ Minh nhìn thấy gương mặt cô, gần như vô thức gọi một tiếng “mẹ” phát ra từ cố họng.

Lúc nghỉ trưa, cậu bé lại mơ một giấc mơ.