*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Khung thoại không ngừng nhảy ra thông báo....
"Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng bạn thành công giải khóa trạng thái [Lần đầu tiên bị bệnh nặng]!"
"Hiện tại nhân vật chính đang trong tình trạng nguy kịch! Sinh mệnh 30%, thể lực 0%! Nằm liệt giường không xuống được! Sau khi rơi xuống suối, ba ngày qua nhân vật chính không hề nghỉ ngơi, hiện tại đang ở trạng thái hôn mê sâu!"
"Chú ý! Hiện tại trong Ninh Vương phủ có vài hạ nhân nhiễm ôn dịch, lập tức bị đem về thôn trang cách ly! Nếu bạn không xử lý kịp thời, có khả năng nhân vật chính sẽ bị nhiễm dịch!"
"Hiện tại nhân vật chính vẫn đang ở trạng thái an toàn! Nhưng một khi cột sinh mệnh giảm xuống còn 5%, nhân vật chính sẽ rơi vào trạng thái nguy hiểm! Đến lúc đó muốn XOAY CHUYỂN CŨNG ĐÃ MUỘN!"
"Đúng rồi, bạn có biết tỷ lệ sống sót sau khi nhiễm ôn dịch ở thời cổ đại là bao nhiêu phần trăm không?"
"0%."
Hệ thống nhấn mạnh bôi đen mấy chữ 'xoay chuyển cũng đã muộn', Túc Khê nhìn mà đau mắt, vốn cô đang rất lo lắng, còn bị hệ thống quay như dế, liền càng thêm căng thẳng, trái tim đập thình thịch, chỉ sợ giây tiếp theo nhóc con sẽ lìa đời!
Ai chẳng biết cổ đại lạc hậu, đến cả cảm lạnh cũng có thể gây chết người!
Cô nhanh chóng di chuyển màn hình, tìm kiếm xung quanh phòng, nhưng tuyệt nhiên trong phòng không có thứ gì hữu ích.
Cô lại quay trở về giường, sau đó lấy tay chạm vào thân thể bé nhỏ kia.
Sắc mặt nhóc con tái nhợt, không còn chút ý thức, cả người mềm nhũn. Túc Khê định dém lại chăn cho hắn, nhưng mới chạm vào thắt lưng, hắn khó chịu 'ưm' một tiếng, hai mắt nhắm chặt, cả người đỏ bừng.
Cột sinh mệnh tựa như đồng hồ cát, từng giây từng phút giảm xuống, hiện tại chỉ còn 28%!
Túc Khê ngẩng đầu nhìn hắn, buộc mình phải bình tĩnh lại, nhanh chóng nghĩ cách cứu người. Cô nhặt chăn ở dưới đất lên, nhẹ nhàng đắp lên người hắn. Nhưng Lục Hoán đang sốt, cả người giống như lò sưởi, đột nhiên trên người có chăn, hắn cảm giác cực kỳ nóng, tuy hai mắt nhắm chặt, nhưng vẫn trở người động đậy.
Trên đỉnh đầu tỏa ra cột thoại màu trắng: "Nóng."
Túc Khê vừa định sang trù phòng, chỉ thấy chăn đã bị nhóc con đá xuống. Cô bất đắc dĩ quay trở về màn hình chính, dùng bốn ngón tay đè chặt.
Lục Hoán đang mơ màng say ngủ, chỉ cảm thấy có gì đó ở trên người, hắn căng thẳng nhíu mày, muốn đá chăn xuống, Túc Khê chỉ có thể trơ mắt nhìn nhóc con hung hăng đá loạn.
Trên đỉnh đầu hắn lại toát ra cột thoại trắng, "Không cần."
"..." Chỉ là một tiểu hoàng tử ốm yếu, sao hiện giờ lại khỏe như vậy?!
Túc Khê nhìn cột sinh mệnh giảm xuống còn 25%, tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng, không còn thời gian đấu đá với nhóc con nữa, trực tiếp lấy hai cái ghế đè lên hai góc chăn bên trên [1], lại lấy hai miếng độn dày đè lên hai góc chăn bên dưới.
Cứ như vậy, nhóc con ốm yếu muốn động đậy, nhưng làm cách nào cũng không lật chăn xuống được.
Túc Khê chưa bao giờ chăm sóc người bệnh, lập tức lên Baidu search "Nên chăm sóc trẻ em sốt 39 độ như thế nào?", tìm kiếm tin tức xong, cô nhanh chóng cầm lấy hai mảnh vải khô, chạy như bay ra ngoài.
Ngoài viện có một núi tuyết đọng, cô lấy khăn bọc lại, sau đó quay trở về phòng, đặt lên trên trán nhóc con. Cảm giác mát lạnh xâm nhập vào cơ thể, dường như cái nóng đã giảm bớt, lông mi nhóc con hơi run rẩy, nhẹ nhàng mở mắt ra.
Túc Khê lại chạy ra ngoài gom tuyết, nhét vào lòng bàn tay nhóc con.
Cô cứ liên tục lặp lại như vậy, quả nhiên có kết quả, cột sinh mệnh tăng lên 1%.
Vẫn chưa đủ.
Ốm nặng như vậy, chắc chắn phải mời thầy thuốc.
Túc Khê mở bản đồ ra, thầm nghĩ muốn tới khu chợ gần Ninh Vương phủ, nhưng vừa click vào, cô mới chợt nhớ ra, bây giờ mới tích được 11 điểm, chưa thể mở khóa chợ, sao có thể mời được thầy thuốc?!
Hệ thống: "Hiện tại chưa giải khóa được chợ, vậy nên không thể mời thầy thuốc, muốn giải khóa địa điểm này, cần tích đủ 15 điểm."
Con mẹ nó, thật đáng ghét!
Túc Khê thở sâu một hơi, mở siêu thị ra, nhanh chóng click vào mục "Y dược".
Thật may mắn, trong siêu thị cái gì cũng có.
Tất cả thuốc thang trị phong hàn ở thời cổ đại đều dùng thảo dược, ngoài ra còn tặng kèm vài món tiên dược gì gì đó, nhưng mà.... Túc Khê có hơi chần chờ, hỏi: "Muốn sắc thuốc cũng cần ít nhất một tiếng, liệu hắn có chịu được không?! Ở đây không có Panadol hay Vitamin C à?!"
Hệ thống: "Cổ đại làm gì có mấy thứ này?!"
Túc Khê không nhịn được phun nước miếng, chỉ có thể nhanh chóng mua thuốc, nhanh chóng đi vào trù phòng, nhanh chóng đun nước nhóm lửa, sau đó nhanh chóng bỏ thảo dược vào, từng động tác nhịp nhàng nước chảy mây trôi!
Trong lúc sắc thuốc, cô lại quay trở về chính viện, đổi mảnh vải mới, giúp nhóc con hạ sốt.
Thuốc nhanh chóng được sắc xong, cô lục tung cả trù phòng lên tìm bát và thìa, sau đó đổ dung dịch màu đen đặc vào trong bát.
Tuy cách một cái màn hình, nhưng nhìn thứ nước đen xì kia, cô cảm giác có gì đó lợm lợm trong họng.
Túc Khê sợ nhất là uống thuốc, không nhịn được cau mày.
Nhưng quá trình gian khổ nhất vẫn là... rốt cuộc nên làm thế nào để mớm thuốc cho nhóc con đang bất tỉnh.
. . .
Túc Khê vừa mới bưng chén thuốc vào phòng, hệ thống đã thông báo cột sinh mệnh của nhóc con chỉ còn 15%.
Ngón tay cầm điện thoại của Túc Khê ướt đẫm mồ hôi, cô nhanh chóng nâng nửa người trên của Lục Hoán dậy, lắc qua lắc lại.
Lục Hoán đang tạm thời mất ý thức: "..."
Thấy sắc mặt nhóc con trắng bệch, môi khô nứt, nghiêng trái ngã phải, bởi vì Túc Khê làm quá mức thô lỗ, suýt chút nữa thì ngã lăn xuống đất.
Túc Khê để bàn tay trái cong thành hình cánh cung, sau đó chạm vào màn hình, nhẹ nhàng kéo nhóc con dựa vào bàn tay cô. Mái tóc đen dài của hắn xõa xuống, cả người suy yếu tựa vào tay Túc Khê, dáng vẻ vô cùng đáng thương, vòng eo gầy gò tưởng chừng như có thể gãy làm đôi.
Túc Khê thở dài một hơi, đặt bát thuốc lên trên bàn, một tay cầm thìa múc nước thuốc, cẩn thận chạm vào môi nhóc con.
Tuy rằng mớm thuốc cho nhóc con có hơi khó khăn, nhưng Túc Khê vẫn ra sức cố gắng, đút hắn từng ngụm từng ngụm.
. . .
Vất vả uống thuốc xong, bởi vì bị gây sức ép, khuôn mặt của nhóc con đã trắng nay còn trắng hơn, mà ở bên ngoài màn hình, Túc Khê cũng mệt muốn chết.
Cô vặn cổ, nhẹ buông tay, nào ngờ nhóc con lại ngã phịch xuống giường, đầu hắn trực tiếp tiếp xúc với chiếc gối cứng, kêu 'bộp' một tiếng rất dứt khoát.
Túc Khê cực kỳ đau lòng:.....Ôi mẹ không cố ý!
Vất vả như vậy, cuối cùng bát thuốc đã phát huy tác dụng, ban đầu cột sinh mệnh còn đang ở mức 8%, giờ đã tăng dần đều...
Túc Khê lại thay tấm vải mới, tiếp tục đắp lên trán và hai lòng bàn tay của nhóc con.
Hệ thống hiện thông báo mới: "Chúc mừng, nhân vật chính đã quay trở về trạng thái bình thường!"
Túc Khê nhìn cột sinh mệnh tăng lên 35%, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc tảng đá đè nặng trên đầu cũng biến mất.
Chơi game thôi mà cũng cảm thấy mệt, nhưng nhìn thấy nhóc con bắt đầu thở đều, không còn cau mày nữa, Túc Khê lại cảm giác cực kỳ thỏa mãn... Cho dù là ai đi chăng nữa, một khi đã nuôi một thứ gì đó, một ngày làm bạn mãi mãi làm bạn, nhìn thấy hắn dần lớn khôn, không hiểu sao cô lại có cảm tình với nhóc con.
Tuy nhóc con không phải người thật, nhưng cô luôn hy vọng hắn sống tốt, mạnh khỏe hạnh phúc, hy vọng hắn không còn bị người khác bắt nạt.
Túc Khê lại vào siêu thị mua thêm vài thang thuốc, đặt ở đầu giường, chờ nhóc con thức dậy, hắn có thể tự mình sắc thuốc uống.
Không hiểu sao, đột nhiên Túc Khê lại muốn miết chặt ống tay áo của nhóc con... Ngày đầu tiên chơi game, cô đã phát hiện tay nhóc con có vấn đề, nhưng lúc ấy không thể lại gần hắn, vậy nên dần quên mất. Lúc này cô phóng to màn hình, cẩn thận nhấc chăn lên, lôi cánh tay nhóc con ra.
Vén ống tay áo lên mới phát hiện... Trên cánh tay hắn có rất nhiều vết thương! Tất cả đều là vết thương cũ, bởi vì làn da trắng trẻo, vậy nên dễ dàng để lại sẹo mờ, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh da tróc thịt bong, cả người đau đớn bỏng rát!
Túc Khê hít một hơi lạnh, do dự không biết có nên cởi y phục của nhóc con ra hay không... Dù sao cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, cũng cần phải thay bộ mới.
Nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn xốc chăn lên, cẩn thận cởi y phục của hắn. Bởi vì động tác của cô, nhóc con khó chịu nhăn mày, mái tóc đen dài trượt xuống bờ vai.
Quả nhiên như cô dự đoán, sau lưng nhóc con đầy rẫy vết thương do roi quất!
Từng vệt từng vệt, nhìn mà ghê người.
Tại sao lại như vậy... Túc Khê vô cùng phẫn nộ, trái tim đau đớn chua xót.
Biết đây chỉ là một trò chơi, biết rằng thứ tử luôn bị đích tử khinh thường, nhưng cô vẫn không nhịn được đau đớn trong lòng.
Trước lạ sau quen, lần này cô không chút chần chừ, trực tiếp đỡ nhóc con dậy, sau đó vào siêu thị mua chút thuốc bôi, thoa lên lưng nhóc con. Cũng may mấy vết thương này đều đã cũ, từ khi hắn biết nhận thức, chắc chắn không để đám người Ninh Vương phủ tùy tiện ức hiếp nữa.
Bôi thuốc xong, Túc Khê thay cho hắn bộ xiêm y mới, về phần quần, quá phiền phức, không phải thay. Hơn nữa cô cảm giác trò chơi này quá mức chân thật, nếu cô mà lột quần hắn ra, không biết hắn sẽ nổi điên như thế nào. Còn áo ngoài bắt buộc phải thay, đã ướt đẫm mồ hôi, nếu không thay bộ mới sẽ dễ bị cảm trở lại.
Làm xong mọi chuyện, Túc Khê mới dám thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa đôi mắt, tắt điện thoại đi, lập tức chìm vào giấc ngủ.
. . .
Đối với Lục Hoán mà nói, đêm nay trôi qua thật dài, cả người hắn mệt mỏi không còn sức, giống như bị ném vào nồi nước sôi, ba chìm bảy nổi, mãi lúc sau có thứ gì đó mát lạnh đắp lên trán và hai lòng bàn tay, hắn mới cảm thấy bớt đau đớn.
Hắn giãy giụa muốn tỉnh lại, nhưng do bệnh nặng, mí mắt vẫn không chịu mở ra.
Vì thế đến tận sáng hôm sau, nghe thấy tiếng gà trống gáy o o, hắn mớt đột nhiên bừng tỉnh giấc.
Mở mắt ra, Lục Hoán vẫn cảm thấy cả người nặng nề.
Hắn nhìn chằm chằm màn che trước mặt, theo bản năng muốn sờ thử xem trán còn nóng không. Hắn định khoát tay, lúc này mới nhận ra chăn trên người cực kỳ nặng, giống như có thứ gì đó chặn lại... Mà bởi động tác của hắn, chiếc ghế đè lên chăn ngã nhào xuống mặt đất, vang 'rầm' một tiếng.
Lục Hoán hơi ngẩng đầu, trong lòng nhảy dựng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng....
Xiêm y ướt đẫm của hắn đã được thay mới! Hiện tại hắn đang mặc một bộ đồ sạch sẽ.
...Tối qua có người thức đêm chăm sóc hắn?!
_____
[1]  Ảnh mang tính chất minh họa, bởi bị đè lên góc chăn như thế này nên Lục Hoán mới không cựa quậy được