*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lục Hoán ngửa đầu nhìn pháo hoa ở trên trời. Từng chùm từng chùm, rực rỡ sắc màu, mãi vẫn chưa tan biến.
Dân chúng ở bên ngoài Ninh Vương phủ cũng tò mò nhìn theo, ồn ào náo nhiệt, không rõ chuyện gì xảy ra, có vài hạ nhân ngạc nhiên la lớn, "Ôi chao, ai bắn pháo hoa vậy?"
Âm thanh huyên náo kéo tâm hồn Lục Hoán quay trở về... Hình như vừa rồi chỉ là một giấc mộng, trong đêm tối tĩnh lặng, bốn phía xung quanh không có ai, chỉ có mình hắn... Trái tim chờ mong có chút hụt hẫng.
Hắn nhịn không được cúi xuống nhặt một viên đá, ném về phía tường viện cách đó không xa.
Chỉ có tiếng viên đá vọng lại.
Không còn thứ gì khác.
Cả người hắn cứng ngắc.
Có lẽ là người ngoài phố bắn pháo hoa... không phải người nọ.
Nhưng vừa rồi, rõ ràng hắn cảm nhận được người nọ, trực giác của hắn không bao giờ sai. Hay đúng là vừa rồi hắn nhầm thật? Miên man suy nghĩ quá mức?
Lục Hoán nhìn lên bầu trời đêm, gió thổi lạnh, vui mừng dần phai nhạt, đọng lại trong tim chỉ còn là cảm giác lạnh lẽo.
Hắn ngơ ngác nhìn sân viện hồi lâu, đột nhiên bật cười... đúng là tự ảo tưởng, nhưng hắn không quay trở về phòng, mà chậm rãi đi về phía rừng trúc.
Hắn nhìn chằm chằm con đường trước mặt, nghĩ thầm nếu người nọ có tới, cho dù hắn ở rừng trúc cả đêm, người nọ cũng không quan tâm, không để lại thư hồi đáp.
. . .
Túc Khê không hiểu cho lắm, tại sao bắn pháo hoa rồi mà nhóc con vẫn không vui vẻ, khuôn mặt vừa nặng nề vừa ảm đạm, hơn nữa không quay về phòng, mà trầm mặc một lúc, sau đó đi về phía rừng trúc. Hắn đang muốn làm gì?
Túc Khê đoán không ra suy nghĩ của hắn, chỉ thấy hắn sắp đi hết rừng trúc, gần ra khỏi sân viện, mới chậm rãi dừng bước.
Hắn ngồi xuống, giống hệt như vừa rồi ở cạnh cửa viện, hơi cúi đầu, ngây ngốc nhìn gì đó.
Bóng dáng nhỏ bé ngồi cạnh tảng đá, nom cực kỳ tủi thân.
Làm sao vậy...?
Hơn nửa đêm ngồi ở rừng trúc hóng mát?
Túc Khê vẫn còn đang sụt sùi, nhìn một loạt hành động của nhóc con mà không hiểu đầu đuôi ra sao, vừa rồi rõ ràng cô bắn pháo hoa, ý bảo nhóc con là cô đã quay trở lại.
Thừa dịp nhóc con không ở trong phòng, Túc Khê định đi vào để lại dấu hiệu, nhắc nhóc con biết cô vẫn đang ở đây.
Nghĩ vậy, Túc Khê không để ý tới nhóc con nữa, di chuyển màn hình vào trong phòng.
Nên tặng cái gì để nhóc con vui bây giờ?
Lấy đại một cái cớ nào đó, nói rằng mình phải ra ngoài một thời gian, hôm nay mới quay trở về? Chứ không phải bỏ rơi nhóc con?
Hay là trực tiếp tặng quà dỗ nhóc con?
Túc Khê nằm trên giường cào cào tóc, cảm giác làm giáo viên chăm sóc trẻ mẫu giáo thật khó.
Rốt cuộc nhóc con muốn cái gì, cái gì mới khiến hắn vui vẻ?
Thực tế, Túc Khê hoàn toàn không biết nhóc con thích cái gì, hắn chưa bao giờ thổ lộ mong ước của mình... ngoại trừ lần đó, hắn muốn cô làm món ăn đặc sản của quê cô.
Túc Khê không hề quên chuyện này, cô cũng muốn làm món ăn đặc sản, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, không có món nào đặc sắc. Ở thế kỷ 21 có rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng trong siêu thị trong game lại không có.
Tối nay, cô quyết định sẽ thực hiện tâm nguyện của nhóc con.
Túc Khê mở siêu thị, lướt tìm mục đồ ăn, trong siêu thị có rất nhiều món, nhưng cô lập tức bị một món hấp dẫn... cá vược hấp [1].
Túc Khê rất thích ăn cá, nhìn ảnh minh họa cá vược vẩy bạc, béo mập thơm ngon, hơn nữa trong game đang là cuối đông đầu xuân, mùa này không có cá vược, vậy nên đây chắc chắn là món ăn độc nhất vô nhị.
Túc Khê còn nêm nếm gia vị sao cho giống quê nhà nhất có thể.
Túc Khê nhanh chóng mua một hộp thức ăn, bỏ cá vược hấp vào, trang trí bên này một chút, bên kia một chút.
. . .
Lục Hoán một mực ngồi bên ngoài rừng trúc, hắn không chỉ sợ hãi, mà còn cảm thấy vô cùng mất mát. Vừa rồi còn thấy pháo hoa nở rộ giữa bầu trời đêm, hiện tại chỉ còn là đêm đen tĩnh mịch, có khi nào do hắn tự mình ảo tưởng, huyễn hoặc bản thân, còn nghĩ người nọ đã quay trở lại.
Hắn thất vọng, nhưng cũng rất chờ mong.
Liệu có đúng là người nọ quay trở về rồi không?
Lục Hoán tâm phiền ý loạn, suy nghĩ miên man.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy căn phòng bên kia có động tĩnh.
Rừng trúc cách sân viện một khoảng khá xa, nhưng có lẽ do xung quanh quá mức yên ắng, hơn nữa Lục Hoán có thính giác hơn người, cho nên chỉ cần chút động tĩnh nho nhỏ, hắn cũng nghe thấy.
Chắc là lá khô thổi qua?
Nhưng Lục Hoán lập tức đứng dậy, hắn gạt nỗi hoang mang lo sợ qua một bên, trái tim nguội lạnh lại trào dâng lửa nóng, hắn sải bước đi tới căn phòng, xiêm y phấp phới theo gió.
Hắn quay trở về phòng, mái tóc đen dài bị gió thổi loạn xạ, trong phòng không có ai, trống không, hắn cố nén nỗi mất mát vào sâu bên trong, nhìn thứ được đặt ở trên bàn.
Trên bàn...
Tám ngày trôi qua, lần đầu tiên trên bàn có lễ vật.
Lục Hoán không thể tin vào hai mắt của mình.
Người nọ đã quay trở lại...
Người nọ đã quay trở lại?
Người nọ đã quay trở lại!!!
Hắn còn tưởng người nọ... không bao giờ quay về nữa, hóa ra... màn pháo hoa vừa rồi đúng là do người nọ bắn? Hắn chỉ biết, trực giác của hắn không bao giờ sai!
Lục Hoán như tìm lại được viên kẹo quý giá nhất, hắn chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như bây giờ.
Đôi mắt hắn sáng lên, giống như ngọn nến trong đêm khuya, tựa như bầu trời đầy sao.
Trái tim hắn như sắp vọt ra ngoài cổ họng, khuôn mặt đỏ bừng, hốc mắt ngập nước, nhanh chóng lại gần chiếc bàn.
Túc Khê thấy nhóc con không hề che giấu vui mừng trong lòng, cô hít hít mũi.
Có thể là do đã lâu không gặp, nhìn lễ vật mà người nọ mang tới, Lục Hoán hận không thể ôm trong lòng bàn tay, không nỡ rời ra, hắn sợ hãi không dám mở hộp.
Hắn chỉ sợ người nọ mang lễ vật tới, sau đó lại biến mất...
Trên bàn có ba chiếc hộp.
Lục Hoán cố gắng bình tĩnh nhất có thể, mở chiếc hộp thứ nhất.
Pháo hoa.
Hình dạng của cây pháo này thật độc đáo, không phải là loại pháo tầm thường có thể mua được trên phố.
Lục Hoán vô cùng vui vẻ, tuy rằng hắn đã kìm chế, nhưng thật sự không nhịn được, dù sao xung quanh bốn bề vắng lặng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
. . .
Mở hộp thứ hai.
So với hộp thứ nhất, Lục Hoán mở hộp này chậm hơn, giống như da diết không nỡ.
Mở ra rồi, hắn phát hiện bên trong là một túi hạt giống, còn có mùi thơm ngào ngạt... có vẻ như đây là hạt giống cây lê?
Người nọ có ý gì?
Tám ngày trước thất hẹn, không thể nhìn thấy cây lê, vậy nên bảo hắn trồng một cây lê khác sao?
Tuy Lục Hoán không hiểu dụng ý của người nọ, nhưng vẫn rất vui mừng, giống như đó là trân bảo quý giá nhất, đôi mắt sáng lên.
Hắn đưa hạt giống cây lê lên trên mũi, khẽ ngửi.
. . .
Chiếc hộp cuối cùng.
Lục Hoán giống như đứa nhỏ, đến cái cuối cùng rồi, lại không nỡ mở ra.
Hắn cụp mắt, cố gắng kiềm chế nỗi lòng, trải giấy bút ra, định viết gì đó.
Hắn lấy tay trái xoa xoa mặt, tự nhủ phải bình tĩnh lại, sau đó chấm mực.
Mặc dù vậy, khóe môi hắn vẫn không nhịn được nhếch lên.
Túc Khê ở bên ngoài màn hình thấy hết toàn cảnh, cũng không nhịn được ôm mặt, cười tủm tỉm theo.
Chỉ thấy hắn viết.
"Tám ngày không gặp, ta đoán chắc là ngươi có việc phải đi xa, vẫn luôn kiên nhẫn chờ ngươi về, không hề sốt ruột."
Túc Khê:.................
? ? ?
Con nói con đoán?
Con nói con kiên nhẫn chờ mami?
Con nói con không hề sốt ruột?
Nhóc con không lương tâm, con thử nói lại một lần nữa xem, đứa nào vừa rồi còn ngồi co ro khóc nhè vậy?
Viết xong, nhóc con có vẻ rất vừa lòng với lý do thoái thác của mình, hắn gấp tờ giấy vào trong hộp, giấu trong chân gỗ như mọi khi.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới gì đó, nhanh chóng gom đống giấy tờ vứt loạn trên sàn nhà, đốt sạch không sót tờ nào, còn hơi đỏ mặt ngại ngùng... Tuyệt đối... tuyệt đối không thể để người nọ đọc được.
Túc Khê chưa đọc đống giấy đó, cô có hơi hối hận, vừa rồi vội vội vàng vàng chuẩn bị lễ vật, không kịp nhìn xem.
Đáng tiếc, đều bị thiêu trụi hết rồi.
Túc Khê: "..."
Đốt xong, Lục Hoán thở phào nhẹ nhõm, hình như hắn có lời muốn nói, lại viết lên giấy...
"Nhưng mà, nếu sau này có đi xa một thời gian, đừng...."
Còn chưa viết xong, hắn cảm giác không ổn, vo lại tiêu hủy.
Lục Hoán nhìn tờ giấy trắng tinh trước mặt, trái tim đập loạn nhịp, hắn không muốn người nọ đột ngột biến mất, nhưng hắn sợ hãi nếu đưa ra yêu cầu, người nọ sẽ không kiên nhẫn.
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, hiện tại hắn vẫn không rõ người nọ là ai, vậy nên từng câu từng chữ phải thật cẩn trọng.
Vẫn còn một chiếc hộp chưa mở.
Dù đã che giấu, nhưng đôi môi Lục Hoán vẫn nhếch lên, hắn cầm lấy chiếc hộp, một lúc lâu sau nhẹ nhàng mở ra.
Mùi hương xộc vào mũi, khí nóng bốc lên.
Chiếc bát sứ trắng tinh, thịt bò béo ngậy, hành thái xanh, cá vược đưa hương, màu vàng nhạt mê người.
Lục Hoán ngẩn ra.
Đồ ăn...?
Hắn bỗng nhớ tới ngày hôm đó, chính mình đưa ra yêu cầu làm đồ ăn, rõ ràng viết xong lập tức đem đi đốt.
Sao người nọ lại biết...
Sao... sao có thể...
Cả người Lục Hoán cứng lại, trong đầu bỗng nhớ lại những lần người nọ xuất hiện.
Mỗi đêm đều nhẹ nhàng đến rồi đi, không hề nói chuyện, thông minh hơn người, có hiểu biết về cơ quan và y thuật, còn rất nhiều điều khác.
Giống như lần đó đột ngột xuất hiện một hộp khâu nhục, dễ dàng xoay chuyển tình thế ở dòng suối, bởi vì một lý do nào đó mà không thể viết thư.
Từng chi tiết hợp lại làm một, Lục Hoán nhìn hộp đồ ăn trước mặt, hô hấp đông cứng.
Hắn chưa bao giờ tin vào quỷ thần, cho rằng tất cả đều là vô căn cứ.
Nhưng người nọ, lẽ nào....
Túc Khê nhìn nhóc con ngây ngốc đứng trước bàn, sau đó hắn ngẩng đầu, khuôn mặt bánh bao nhíu lại, trên đầu tỏa ra bọt trắng, bên trong có dấu chấm hỏi thật lớn.
Hắn nói ra suy nghĩ của mình.
"Ngươi... là quỷ sao? Hay là thần linh?"
Túc Khê nhảy dựng, sợ tới mức ngã xuống giường, từ từ, nhóc con phát hiện ra thân phận thật sự của cô rồi sao?
Mẹ nó, cô nhìn sang hộp thức ăn, lúc này mới hiểu được nguyên do! Ngày đó nhóc con không để lại tờ giấy cho cô, nhưng cô lại thấy được, chắc chắn hắn sẽ hoài nghi!
Có khi nào bị dọa rồi không?
Chỉ thấy, mặc dù nhóc con nghi ngờ, nhưng trên mặt không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại...
Còn có chút vui sướng.
Hắn nhìn bầu trời tối đen như mực, mím môi, ngón tay xiết chặt, con ngươi sáng lên, người khác đều không thấy được người nọ, chỉ có hắn, mỗi mình hắn... mới có thể lại gần, ôm lấy, vuốt ve, cảm nhận.
________
[1] Cá vược hấp:


Video hướng dẫn làm món cá vược hấp: 

https://www.youtube.com/watch?v=5z_OJDmHGWs