Trong phút chốc, đất trời chuyển động. Âm phong chọc trời, mây đen cuồn cuộn. Một đạo âm sắc lành lạnh phát ra từ trong mộ, vang vọng cả đất trời.

“Tuyết tháng sáu nhân gian, Lạc Hoa Si tình kiếm.”

Trình Chu nhịn không được kéo kéo Cố Thanh Miên, các khớp tay trắng bệch: “Vô tình đạo! Đây là Si tình kiếm của Lạc Hoa các chủ!”

Cố Thanh Miên đã sớm như lọt vào trong sương mù, bị hắn lắc đến mất cả hướng: “Không phải Si Tình hả? Sao lại còn Vô Tình đạo?”

“Hầy.” Trình Chu: “Tháng sáu nhân gian lấy đâu ra tuyết? Nói kiếm si tình, chẳng qua là đạo quá vô tình.”

Giữa lúc lời buông xuống, cuồng phong đại chấn, một vệt kiếm quang chỉ thẳng trời cao. Trong bóng kiếm dày đặc, hư ảnh nổi lên. Hư ảnh kia lập tức thẳng bóng, tay áo tung bay, hai ngón tay giơ lên làm kiếm, lượn lờ trong mây đen, nhưng chỉ là muối bỏ biển.

Đám người ngừng thở, đã thấy hư ảnh kia vươn tay, một thanh trường kiếm bay ra khỏi mộ phần, phi thẳng tới.

Đây là kiếm tu đã sớm tạ thế, đây là kiếm tồn tại trên thế gian này.

Kiếm của hắn.

Một người một kiếm, cách thời gian và âm dương lạnh lẽo, chạm vào nhau.

Kiếm tu nâng tay, trong sâu thẳm mây đen, đoàn hoa chợt nở. Tựa như nắng xuân lộng lẫy, muôn hoa khoe sắc, phác thảo lên bức cửu tiêu cẩm tú sơn hà. Hoa đào non mịn, hoa lê trắng muốt, trùng trùng điệp điệp lần lượt nở rộ.

Cuối cùng, hoa khai đồ mi, đúng là lúc cực thịnh cực mỹ.

Kiếm tu đột nhiên giương kiếm. Kiếm quang vừa tới, đoàn hoa vỡ nát, rồi bỗng nhiên hóa thành tuyết bay đầy trời, bọc theo kiếm khí sắc bén rơi xuống đất, lưu lại một vết rách sâu.

Hoa chí đồ mi xuân tương tẫn, si đáo thâm xử phản vô tình. (Đồ mi nở cũng là lúc xuân hết, si tình quá sẽ thành vô tình)

Cùng lúc đó, một tiếng ầm vang lên, mộ phần Bách Kiếm trủng từ từ trầm xuống, lộ ra một lối vào ngay ngắn. Lối này chỉ cho phép một người tiến vào, âm kiếm vang lên, tuyết bay cuồng loạn.

“Nghe nói mỗi lần đều đổi một hoa văn.”

Trình Chu mở miệng, nhìn chăm chăm cửa vào: “Cố huynh, giờ ngươi phải làm sao –“

Lời hắn vừa ra, mọi người chợt cảnh giác quan sát, nhưng có một nữ tu thanh y cười to: “Có gì phải sợ!”

Nói xong, rút kiếm mà lên, tiến thẳng vào trong ánh kiếm tuyết bay.

Nhất thời chỉ nghe thấy tiếng xương gãy truyền đến. Tuyết rơi dày đặc, màu máu tuyệt đẹp bắn lên. Nhưng những kiếm tu phía sau không ai nhượng bộ, liên tục nhào vào, cả đám người lần lượt biến mất sâu trong tuyết cùng nữ tu.

Tử Hàm: “Kiếm nơi này sẽ biến hóa mạnh yếu theo đối thủ, cái nó khảo nghiệm là kỹ năng.”

Sẽ không mất mạng.

Trình Chu nhìn Cố Đồ, đối phương gật đầu.

Thế là hai người cũng theo đó mà lên, mạnh mẽ vào cửa.

Vừa tiến vào hai người đã bị bạo tuyết cản trở tầm mắt, bên dưới là vực sâu không đáy, bên trên là kiếm khí thấu xương.

Cố Thanh Miên không biết tình trạng bên Trình Chu ra sao, nhưng chỗ y rất tốt — kiếm khí vỗ vào người y cứ như gãi ngứa, quần áo còn không rách.

Cố Thanh Miên bất ngờ cứ thế biết được đẳng cấp của mình.

Đi thẳng xuống, chờ khi hai chân y giẫm trên mặt đất, trước mắt đã tụ tập mấy kiếm tu, quần áo đều rách nát, trường kiếm trong tay cũng sáng loáng. Một người một kiếm, một kiếm một đạo.

Cố Thanh Miên nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp rút kiếm, hai ba nhát đã cắt quần áo tả tơi, lẫn vào trong đám người giống mình.

Y cầm kiếm lẳng lặng quan sát. Nhưng thấy bọn họ đứng trên một bình đài cao cao có thể chứa tầm mười người, xung quanh là nham thạch nóng chảy, bọt nước sôi sục, nổ tan từng cái như đóa hoa lửa. Chỉ cách đó vài bước là một cây cầu độc mộc, vẫn chỉ cho một người đi qua.

Cố Thanh Miên không hiểu chiến trận này, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm, chỉ thoáng qua đã biết nham thạch nóng chảy này là tam muội chân hỏa có độ tinh khiết cao.

Đây là thứ tốt để luyện đan.

Cố Thanh Miên dán mắt vào nham thạch thật lâu, mạnh mẽ áp chế dục vọng muốn đi qua.

Y đợi một lát, lại có thêm người nhốn nháo rơi xuống, từng người từng người phun máu, chật vật không thôi. Thế nhưng bọn họ bò dậy rất nhanh, cẩn thận quan sát bốn phía. Nữ tu thanh y kia quần áo nát bươm, cả người bết máu. Nàng tiện tay lau rồi nắm chặt trường kiếm, xoay người lên cầu gỗ.

Mấy người đằng sau cũng không chịu thua kém, cũng bước lên theo.

Kiếm tu trên bình đài ngày một nhiều, lên cầu độc mộc cũng ngày càng nhiều.

Cuối cùng, Trình Chu cũng từ trên rơi xuống.

Trước khi rơi xuống, hắn cắm kiếm xuống đất, cố định thân mình. Quỳ mạnh xuống đất, phun máu.

Mắt Cố Thanh Miên ngưng đọng.

Kình y của Trình Chu đã rách bươm, túi đeo trên cổ cũng chẳng biết đâu mất, có lẽ đã nát trong kiếm tuyết kia. Sợi dây đỏ trên cổ hắn cũng lung lay muốn đứt.

“Vạn —” Trước khi Cố Thanh Miên đến gần thì một người khác đã rớt xuống, khéo sao đè lên bắp chân của Trình Chu.

Hắn rên một tiếng, đau đến túa mồ hôi. Trùng hợp làm sao, kẻ vừa đến còn mang theo một đạo kiếm khí Vô Tình kiếm chưa tiêu tan, đánh lên Trình Chu, cắt đứt sợi dây đỏ.

Đất trời tắt tiếng, Cố Thanh Miên trợn mắt nhìn sợi dây đỏ đứt đoạn, Minh ngọc xanh lượn vòng tung bay.

Minh ngọc độc nhất vô nhị tản ánh sáng xanh lục, bên dưới là nham thạch cực nóng đang sáng rực.

Tam muội chân hỏa, đốt vạn vật thiên hạ.

Tay Cố Thanh Miên duỗi ra ngay khi y còn đang suy nghĩ, y chừa từng biết mình có thể nhanh đến thế. Trình Chu hết hồn: “Cố Đồ!”

“Keng” một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất, Cố Thanh Miên đỡ ngọc bằng một tay, thân thể đã vươn ra khỏi bình đài. Trình Chu từ phía sau nhào lên kéo y, nhưng chỉ chạm được góc áo — quần áo của tiểu tử này quá nát.

Chờ đến khi Cố Thanh Miên kịp phản ứng lại, y đã soi mình dưới nham thạch. Nhiệt khí phả vào mặt, lửa bốc nghi ngút, sẵn sàng tiếp nhận tế phẩm. Thuở thiếu thời Cố Thanh Miên từng tưởng tượng qua vô số kiểu chết, nhưng chưa bao giờ có loại này.

“Phịch.”

Tuy nhiên thế trượt bỗng dừng lại, cơn đau đớn trong tưởng tượng cũng chẳng xuất hiện, ngược lại có thứ gì đó kéo tay y thật mạnh.

Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay y.

Ánh xanh nứt toác, sát khí ngập tràn.

Nhất thời Cố Thanh Miên còn chưa kịp phản ứng, y kinh ngạc ngẩng đầu, rồi sau đó — chẳng thể rời mắt.

Đây là, yêu sao?

Ngọc bích làm cho màu áo đen như mực, tóc sắc như đao, trường mi như họa.

Bốn phía đột nhiên rối loạn, Tử Hàm nâng tay bế ngang Cố Thanh Miên lên. Một lớp ánh sáng xanh bao phủ hắn, trừ Cố Thanh Miên ra thì không ai thấy rõ mặt người này.

Cố Thanh Miên chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng. Trên người Tử Hàm cực lạnh, là cái lạnh tử sát khí đến từ Minh ngọc xanh, thêm cả hỏa diễm nóng rực bên ngoài, bên lửa bên băng, ép tới mức tim y nhảy bình bịch.

Tử Hàm hơi rũ mắt, đó là một đôi mắt phượng hơi xếch, rực rỡ tự phụ. Chẳng biết hắn đã lửng lơ trong không trung từ khi nào, thanh bào như mây cửu tiêu, trong tản ra lúc ấy, tựa như mưa phất giữa trời.

Bễ nghễ chúng sinh.

Bên dưới có người quát hỏi: “Người tới là ai?”

Tử Hàm lại hoàn toàn không để ý tới. Cố Thanh Miên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó, xung quanh lại rực rỡ ánh sáng. Y mờ mịt ngó xung quanh, thì biết đây là một gian thạch thất đơn sơ, chỉ độc một cái giường, không còn gì khác.

Nếu đây không phải là giường ngọc, chắc Cố Thanh Miên đã mau lẹ ghép nó với cái trong động của mình.

“Ngươi thật sự không hiểu kiếm thuật.”

Cố Thanh Miên sửng sốt, ngẩng lên thì thấy Tử Hàm đang đứng trước mặt mình. Nơi bốn bức tường treo dạ minh châu, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, chiếu vào đôi gò má của người ấy, càng thêm tô rõ mắt phượng môi mỏng, mặt lạnh như ngọc.

Cố Thanh Miên không hỏi hắn sao lại biết, chỉ quy củ đứng dậy, quy củ hành lễ: “Phải.”

Tử Hàm tiến lên một bước.

Cố Thanh Miên lùi về sau một bước.

Y lại hành lễ, không kiêu không nịnh nói: “Uy áp của tiền bối quá thịnh, vãn bối không chịu được.”

Tử Hàm hừ lạnh: “Yếu ớt.”

Thế nhưng căn phòng ngập tràn yêu khí lạnh lẽo lại theo lời mà vơi.

Hắn xoay người, trong phòng rỗng tuếch hiện ra một cái bàn gỗ, bên trên có một bình ngọc. Đầu ngón tay Tử Hàm vẽ một đường, xuất hiện hai chén rượu.

Cố Thanh Miên nói: “Vãn bối không uống rượu.”

Tử Hàm nhíu mày.

Không thể không nói, bình thường hắn đẹp quá mức, nên ngay cả một cái nhíu mày trông cũng rất ưa nhìn.

“Chỉ có đan tu các ngươi nhiều quy củ.”

Nói xong, hắn trực tiếp cầm bình uống.

Cố Thanh Miên nói: “Trình huynh không câu nệ những điều này, tiền bối có thể gọi hắn tới.”

Tử Hàm cười nhạo.

“Ngươi khỏi phải nói bóng nói gió.” Tử Hàm phất tay lên tường: “Đây là Kiếm trủng.”

Ngay lập tức, vách tường hiện lên ánh sáng, nhưng lại chiếu đoạn cầu độc mộc kia. Trình Chu đang kéo theo vết thương tập tễnh đi trên đó.

Cố Thanh Miên sửng sốt, lại thấy Tử Hàm uống thêm một hớp rượu.

Tiếp đó, vách tường lại xuất hiện quang ảnh, là tầng tầng lớp lớp những kiếm tu đủ loại kiểu dáng, đi trên những con đường khác nhau. Mà Tử Hàm, an vị dưới bức tường đầy quang ảnh.

Trong chớp mắt, tựa như trăm ngàn loại nhân sinh, trăm ngàn lớp thời gian trùng điệp lên mặt hắn.

Minh ngọc, phần lớn sinh ra ở nơi hung thần, lấy máu đổ vào, tử khí quấn thân.

Nơi hung thần, máu đổ vào, tử khí quấn thân.

Trong phút chốc Cố Thanh Miên như đoán được điều gì.

“Nghĩ đến hai giới nhân yêu chia cắt đã lâu, chắc ngươi chưa từng nghe qua Thập giai cấm lệnh?” Tử Hàm khôi phục linh lực, tâm tình khá là vui vẻ: “Thập giai cấm lệnh, hay còn gọi là Trường sinh cấm lệnh.”

Yêu phân cửu giai, thập giả trường sinh. Một khi yêu thành thập giai, sẽ đột phá giới hạn vạn vật, vượt ngoài tầm với của thiên đạo. Vậy nên đại yêu thập giai thường phải chịu trói buộc của thiên đạo, linh lực gần giống phàm nhân.

Chỉ có một nơi mới cho phép bọn họ khôi phục yêu lực nguyên bản. Đó là thánh địa yêu giới, nơi tập hợp tất cả các yêu tôn từ khi khai thiên tích địa – Trường Sinh cốc.

“Kiếm trủng là một tiểu thế giới, bắt nguồn từ một khối đá của Trường Sinh cốc.” Tử Hàm nói: “Thêm kiếm pháp của một vị kiếm tu, huyễn ảnh của một vị hoa yêu mà thành.”

Hắn nhìn vẻ mặt của Cố Thanh Miên.

“Đúng đấy, bản tọa sinh ra ở đây, lớn lên ở đây.”

“Là ngọc thủ mộ của Kiếm trủng này.”