Đồ Mi nghe thế thì cười, đảo mắt nhìn đám người: “Bọn họ?”

Tử Hàm: “Đi cùng.”

Đồ Mi lại cười, “Đại nhân, vậy hơi khó xử.”

Tử Hàm cười nhạo: “Hoán Hoa cảnh tinh thông huyễn thuật, ngươi hẳn nhìn ra được.”

“Một người hai quỷ, thêm một Trình Chu. Dùng xong sẽ đi, tuyệt không để họa.”

Trình Chu bị gạt ra rìa, xấu hổ cười ngượng.

Đồ Mi vuốt môi, làn mắt như sóng nước mùa thu: “Đại nhân nói đùa.”

Nàng đưa tay, lòng bàn tay lại đâm chồi, một cây non nho nhỏ bật ra: “Khí tức trên thân chư vị — Thế mà từ Bách Hồn giáo đến?”

Tử Hàm không đáp, Đồ Mi quét mắt nhìn Cố Thanh Miên, tiếp tục: “Bách Hồn giáo phụng “Tiên ma nhất niệm”, Hoán Hoa cảnh ta nhận “Hư thực tương sinh”.”

“Đại nhân, ngươi hiểu ý ta chứ?”

Tử Hàm: “Bản tọa hiểu.”

“Đa tạ nhắc nhở.”

Đồ Mi lại cười.

Trong bất giác, lòng bàn tay nàng nở đầy đồ mi, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh trăm ngàn đóa, pháo nổ tựa hoa, giống như tuyết như sương giáng xuống. Dần dần hoa che màu áo, hoa phủ rừng xanh, phủ dưới chân người một mảnh bạch ý mênh mông.

Đồ Mi lật tay, điểm. Gió nổi lên, chấn động, hoa rơi như nước nóng sôi sục. Cuồng phong gào thét, cuốn đóa đóa thành từng cánh nhỏ, bay lượn phấp phới.

Vô vàn loài hoa nở rộ từ muôn phương, chợt nở chợt tàn, thăng trầm một thoáng, luân hồi không ngớt.

Hoa che trời lấp đất, trắng lấp đất che trời.

Thiên địa thất sắc.

“Chư vị.” Đồ Mi đứng giữa biển hoa cười: “Đứng vững.”

Tử Hàm ôm chặt Cố Thanh Miên, còn người nào quỷ nào thì không rõ lắm, đành phải vội vàng dựa dẫm vào nhau.

Dứt lời, biển hoa rút đi như sóng triều, Trình Chu đang cúi đầu, nhìn thấy dưới chân chiếu ra mặt mình.

“Đây là —”

Tử Hàm: “Kính Hoa lệnh, hoa trong gương.”

“Hoa là thật, gương là giả. Lấy thật tìm giả, lấy hoa đổi kính.”

“Đại nhân biết không ít.” Đồ Mi cười khẽ, tay hạ kết ấn, khẽ quát, “Kính trong hoa.”

Trình Chu chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt tối sầm, dưới chân hư không. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, đã “bịch” một tiếng, cắm mặt té.

Đứng vững gì chứ — cuối cùng hắn vẫn cắm đầu xuống đất đấy thôi.

Trình Chu “ai da” hít khí, đỡ trán bò dậy. Một chút ánh sáng bay lên vách tường, tiếp đó là một vòng hỏa tinh, chiếu rọi xung quanh. Đoàn hoa ngát hương, nở đầy cả một góc trời.

Mộ Vạn Thủy là quỷ, mang theo một người một quỷ khác, từ từ rơi xuống đất.

Tử Hàm bồng ngang Cố Thanh Miên, nhẹ nhàng tiếp đất. Sau đó hắn hỏi: “Sao vậy?”

Trình Chu khẽ giật mình, giờ mới phát hiện Cố Đồ đang mở to mắt, hai mắt đen kịt một mảnh — có thể là Tử Hàm gọi y dậy.

Trình Chu: “…….”

Khó trách ngọc tổ tông lại kiên nhẫn giải thích hoa trong gương. Ra là giải thích cho Cố Đồ?

“Hoán Hoa cảnh tôn sùng hư thực tương sinh, có thể miêu tả hết thảy hư ảo, cũng có thể vạch trần hết thảy chân tướng.” Tử Hàm truyền âm nói: “Cho nên tất cả ngụy trang của ngươi, đều vô hình trong Hoán Hoa kính.”

Dịch dung đan, Trình Chu, Mộ Vạn Thủy, Nam Cố, tâm ma….

Cố Thanh Miên che giấu nhiều chuyện như vậy, hắn không biết y có nguyện ý chiếu Hoán Hoa kính không.

“Bản tọa đốt Thủy Nguyệt lệnh, miễn cưỡng xé thập giai lệnh cấm. Mặc dù chỉ có thể duy trì một lát, nhưng cũng đủ thôi động Hoán Hoa kính để ba người tiến vào.” Tử Hàm truyền âm nói, “Hồ Đồ, bản tọa hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý để bản tọa giúp ngươi không?”

Cố Thanh Miên: “Thủy Nguyệt lệnh? Kính Hoa Thủy Nguyệt lệnh?”

Tử Hàm: “Đúng.”

“Ngươi — hủy Thủy Nguyệt lệnh rồi?”

Tử Hàm “chậc” một tiếng, “Trọng điểm không phải cái này.”

Cố Thanh Miên không phải Trình Chu, y ở Thanh Hàn quan nhiều năm, đương nhiên biết nhìn hàng. Thủy Nguyệt lệnh là gì? Thủy Nguyệt lệnh có thể hiệu lệnh Cảnh chủ Hoán Hoa cảnh, không khác có thể dùng Hóa Hoan kính là bao.

Ở một góc nào đó, Thủy Nguyệt lệnh chính là Tiên thần binh.

Tâm ma lượn lờ dây dưa không ngớt, làm đầu óc hỗn loạn không thể nghĩ suy. Quanh thân Cố Thanh Miên bây giờ nửa bên lửa nửa bên băng, đau nhức như có ngàn vạn con kiến cắn xương, ngàn đao khoét tim. Nhưng trên mặt y không biểu hiện gì, chỉ mờ mịt nhìn Tử Hàm, ma xui quỷ khiến hỏi câu: “Đáng giá không?”

Y với hắn cùng lắm chỉ là bèo nước gặp nhau, đáng giá sao?

Tiểu bối bây giờ đều dong dài vậy à?

Tử Hàm thầm nghĩ, miệng lại mất kiên nhẫn nói: “Không phải ngươi cũng cứu bản tọa à?”

“Nào có nhiều đáng giá hay không thế. Làm thì làm, sai thì sai thôi.”

Cố Thanh Miên ngơ ngẩn.

Tử Hàm lại truyền âm, tốc độ rất nhanh: “Tâm ma của ngươi không chịu được bao lâu, bản tọa hỏi ngươi, ngươi có chịu để bản tọa giúp không.”

“Nếu ngươi nguyện nhập ma, bản tọa sẽ dẫn ngươi đi; nếu ngươi không muốn nhập ma, bản tọa sẽ kéo ngươi về chính đạo. Ngươi tự quyết định, còn lại hết thảy giao cho bản tọa.”

“Hồ Đồ, thế nào?”

Cố Thanh Miên sững người tại chỗ, y lại nghe Tử Hàm hỏi lần nữa: “Hồ Đồ?”

Thấy y không động đậy, ngọc yêu lại bực mình, giọng điệu trầm xuống: “Bản tọa cũng không toan tính ngươi cái gì, tin bản tọa một lần, được không?”

Được không?

Được không?

Vách đá vạn trượng sau lưng, nhảy hay không, do y quyết.

Cố Thanh Miên nhìn vào hai mắt Tử Hàm. Lục phủ ngũ tạng y đau cực kỳ, nhưng y lại cảm nhận được chút sảng khoái trong cơn đau dày đặc như kim châm này.

Y nói: “Được.”

“Tiền bối có thể cho ba người đi vào?”

“Ừ.”

“Vậy dẫn theo Trình Chu.”

Tử Hàm: “Dẫn theo hắn?”

Cố Thanh Miên: “Mộ Vạn Thủy và Mộ Thương Lan biết quá khứ của ta, có thành kiến. Thế lực sau lưng Lâm Đồ Mi giao thoa lẫn lộn, sợ cũng không muốn lội vũng nước đục này. Ngược lại Trình Chu, một thân một mình, cũng có thể giúp tiền bối.”

Tử Hàm sửng sốt, cảm thấy Mộ Thương Lan hẳn là một quỷ còn lại, sau đó nhíu mày: “Bản tọa không cần hắn giúp.”

Cố Thanh Miên rũ mắt cười nói: “Dẫn theo đi.”

“Vừa hay Trình Chu thu hoạch được lợi ích ở Kiếm trủng, cần thấy nhân thế muôn màu, tôi luyện tâm tính. Hắn sẽ không từ chối.”

“Còn nữa.” Cố Thanh Miên cười nói: “Tâm ma của ta lưu lại khi còn là phàm nhân. Tiền bối biết rõ chuyện Huyền môn, lại chưa chắc hiểu hồng trần. Có Trình Chu ở đây, cũng có thể hỏi đôi chút.”

Trong lòng Tử Hàm vẫn cảm thấy không cần Trình Chu, nhưng nhiều thêm một người cũng chẳng sao. Thế là ngọc yêu nói: “Được, nếu ngươi muốn.”

“Được rồi, ngủ đi.” Tử Hàm đút y Dẫn hồn đan, trầm giọng nói: “Ngủ một giấc là được.”

Dứt lời, hắn đánh mấy đạo khí tức Minh ngọc nhập vào người Cố Thanh Miên. Chờ khi đan tu nhắm mắt, hắn cong gối, nhẹ nhàng đặt y xuống đất. Một vòng kết giới màu xanh mở ra, bảo vệ Cố Thanh Miên bên trong.

Phía trên truyền đến tiếng cười của Đồ Mi: “Đại nhân, được chưa?”

Tử Hàm gật đầu: “Được rồi, ngươi không cần vào, ở bên ngoài là được.”

Đồ Mi: “Được.”

Tử Hàm khép hai tay, bắt đầu kết ấn. Nơi này là kết giới của hoa trong gương, dùng để đặt Hoán Hoa kính, muốn tiến vào còn phải dùng khẩu quyết thủ ấn đồng thời thôi động.

Chờ khi kết thúc thủ ấn. Đoàn hoa bốn phía chập chờn, ánh xanh nhàn nhạt dâng lên. Tử Hàm giải thích rõ với Trình Chu, gọi hắn cùng vào.

Trình Chu đương nhiên đồng ý.

Tử Hàm gật đầu: “Chốc nữa bản tọa mở Hoán Hoa kính, ngươi theo sát.”

Trình Chu vội vàng gật đầu.

Tử Hàm nhìn bên kia, đưa tay bổ sợi xích. Một người kia có lẽ là phàm nhân, sớm đã bị dọa hú hồn. Ngược lại hai quỷ, tuy sợ nhưng cũng rất bình tĩnh, giờ phút này xiềng xích rơi ra, lập tức tụ lại với nhau. Mắt Mộ Vạn Thủy mang ý cảnh giác: “Đến tột cùng các ngươi là ai?”

Nàng lại nhìn Cố Thanh Miên, “Y là ai?”

Tiểu nha đầu bản lĩnh không lớn, nhưng lại đủ can đảm. Trong đầu Tử Hàm cũng lơ mơ mờ mịt, không thể trả lời, thế là hắn cười lạnh, hung ác nói: “Hỏi nhiều vậy làm gì? Chờ bên ngoài đi!”

Mộ Vạn Thủy thức thời cực kỳ, ngậm miệng ngay lập tức, còn lui lại một bước.

Tử Hàm quay người, thấp giọng nói: “Hoa trong gương, trăng trong nước, Trang Sinh mộng điệp.”

Giả trong thực, thực trong giả, giả thực tương sinh.

Nói rồi, nhiều loại hoa bên cạnh tưng bừng bung nở, ngạo nghễ rêu rao. Cánh hoa tung bay trên đầu dưới đất, như bầy bướm đua nhau chao liệng, ào ạt lao vào một chỗ.

Hoán Hoa kính, xuất hiện.

Tử Hàm bước vào sương hoa lộng lẫy. Nhưng đi vào hai bước lại không thấy huyễn tượng. Tử Hàm quay đầu, buồn bực nói: “Không phải bảo ngươi theo sát à!”

Thế nhưng Trình Chu không đáp.

Ngọc yêu đã vào trong gương, bị cản lại một phần đường nhìn, giờ phút này chỉ có thể nhìn thấy Trình Chu trước gương. Hắn đang duy trì tư thế cất bước, cứng băng tại chỗ, hai mắt sững sờ, nhìn chằm chằm một hướng dưới đất.

Nơi đó, Cố Thanh Miên đang nằm.

Mà ngoài gương truyền đến một tiếng giật mình thảng thốt của Mộ Vạn Thủy: “Bệ hạ?”

Trình Chu: “Trời ơi, đây là — Cố Đồ?”

Đúng rồi, Hoán Hoa kính hiện, Dịch dung đan mất đi hiệu lực, sẽ lộ ra dáng vẻ vốn có của Cố Thanh Miên!

Dáng vẻ vốn có của Hồ Đồ—

Tử Hàm khựng lòng, dừng chân, xoay đầu lại.

Ai ngờ Trình Chu lại bỗng nhiên bừng tỉnh, “Á tiền bối! Ta tới liền.”

Hắn vốn đã đứng trước gương, giờ phút này một bước đã tiến vào.

Hoán Hoa kính khởi động hoàn toàn. Hoa lại nở trước mắt, nhanh chóng che khuất bên ngoài gương. Nếu như bây giờ trở ra, thì phải chờ một vòng này kết thúc mới vào lại được. Nhưng vô luận là Cố Thanh Miên hay Tử Hàm, đều không thể lãng phí thời gian ngay lúc này.

Tử Hàm: “……”

Bóng người dần dần tiêu tán, hoa nở lại tàn, một hồ nước hiện ra.

Đây đang là đầu hạ, dưới ánh trời chói chang, sen nhỏ bung cánh, chuồn chuồn bay cao. Thế nhưng bên cạnh hồ lại ầm ĩ khắp chốn, tiếng người náo động.

Trình Chu ngắm nhìn bốn phía: “Đây là — ai da!”

“Tiền bối ngươi dẫm lên ta, đau! Đau!”

Tử Hàm cười lạnh một tiếng, trong lúc nhất thời hắn nổi điên lên, ngay cả phong độ “cao nhân tiền bối” cũng không duy trì được.

Tuy rằng vốn dĩ hắn cũng chẳng có bao nhiêu dáng vẻ “tiền bối” ấy.

Cần nhanh thì không nhanh, không cần nhanh lại nhanh.

Tử Hàm hận không thể dẫm hắn thêm phát nữa.