“Ân......” Bùi Ngọc Thư ân một tiếng, trở mình tính toán tựa vào bờ ngực ấm áp, nhưng thứ y tựa vào được lại là khoảng không.

Theo bản năng vươn tay tìm kiếm bên cạnh, ổ chăn không còn chút ấm áp, y bỗng nhiên tỉnh táo lại.

“Hoàng Thượng......” Không có ở đây? Đã trễ thế này rồi hắn đi đâu chứ?

“Chuyến đi sứ Tây Vực lần này đã vất vả cho ngươi, có có gì thu hoạch không?”

“Đây là thần nên làm, bất quá, các quốc gia nơi Tây Vực đa phần thế lực đều muốn cùng Hán triều chúng ta hoặc giao hảo hoặc bài Hán.”

Một giọng nam trung âm quen thuộc đột nhiên tự ngoài tẩm điện truyền vào tai, hiển nhiên Hoàng Thượng đang cùng người đêm khuya nghị sự, nếu không có phải là chuyện gấp, thì tuyệt không thể đêm khuya tiến cung quấy rầy thánh giá.

“Hung nô công kích các quốc gia Tây Vực, cũng xui khiến những nước phụ thuộc phản Hán triều, trở ngại nghiêm trọng việc trao đổi cùng thông thương giữa các quốc gia Tây Vực, thương nhân cũng không dám xuất quan buôn bán, thỉnh Hoàng Thượng đề ra chỉ thị xử lý chuyện này?”

“Trẫm tối nay sẽ dành thời gian suy xét việc này, ngày mai lâm triều định đoạt sau.” Ánh mắt tuấn dật nhíu lại.”Đêm đã khuya, sớm nghỉ ngơi đi.” Lưu Tuần vỗ vai nam tử, muốn hắn về nghỉ tạm trước.

“Vâng..... Thần trước cáo lui.”

Sau một lúc, Lưu Tuần đẩy cửa tẩm điện đi vào tẩm cung, biểu tình trên mặt có chút nghiêm túc.

“Hoàng Thượng......” Bùi Ngọc Thư quay đầu, nhìn thân ảnh thon dài đang trút đi ngoại bào trên người bắt lên giá áo.

“Đêm đã khuya, sao còn chưa ngủ?” Lưu Tuần vén màn che lên, nằm xuống cạnh y, vươn tay ôm y vào lòng.

Đồng mâu hắc diệu nhìn Hoàng Thượng đang nhíu chặt mi.”Hoàng Thượng...... Có tâm sự?”

” Các nước phụ thuộc ở Tây Vực xảy ra một ít vấn đề......” Lưu Tuần đau đầu nói, hắn thật sự không muốn lại cho Ngọc Thư rời khỏi mình mà đến nơi biên cương ngàn dặm xa xôi, chỉ cần một khắc không có y, tâm đã thấy bất an, nếu để y rời khỏi hoàng cung, hắn khẳng định không thể chịu đựng được những ngày không có y.

“Cần phái binh xuất chiến với Hung nô sao, bằng không phải giải quyết nhiễu nhương chúng gây ra ở Tây Vực thế nào?” Ân, hảo ấm áp, thời tiết lạnh như thế bên người có cái ấm lô cũng không tồi. Bùi Ngọc Thư dựa vào lòng hắn, trực tiếp nói ra cách giải quyết.

“Ngươi nghe được hết? Cho nên mới biết mấu chốt vấn đề nằm ở đâu?” Lưu Tuần cúi đầu chăm chú nhìn biểu tình của Bùi Ngọc Thư, phát hiện y thỏa mãn tựa vào lòng mình, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cung.

“Ân.” Bùi Ngọc Thư gật đầu, vẫn duy trì tư thế tựa vào lòng hắn.”Hoàng Thượng, phái ta đi đi.” Cứ ở mãi trong cung thật sự rất nhàm chán, trừ bỏ Hoàng Thượng, mỗi ngày chỉ có thể cùng Tứ Hỉ hai mắt nhìn nhau, ngay cả thuộc hạ trước kia cũng rất khó thấy mặt, thật đúng là có chút tưởng niệm bọn Dương Quảng Lăng, cùng những ngày oai phong một cõi trên sa trường, hiện tại thì...... Ai! Không nói cũng thế.

Lưu Tuần vỗ nhẹ lưng y, thương tiếc địa nói: “Trẫm luyến tiếc.”

“Nhưng...... Từ khi trở thành hoàng hậu, ta chưa từng bước ra khỏi cung nữa bước......” Bùi Ngọc Thư ngẩng đầu, rầu rỉ nhìn hắn.

Y hiện tại tựa như một con ưng nguyên bản nên bay lượn giữa không trung lại bị nhốt vào ***g sắt, không thể tự do bay lượn, y rất tưởng niệm bầu trời mênh mông ngoài đó a!

“Huống chi, công tác của hoàng hậu trừ bỏ thị tẩm vẫn là thị tẩm, ta thấy bản thân hệt như kẻ vô dụng, hơn nữa...... Ta nguyên bản chính là một tướng quân, mỗi ngày cứ ở mãi trong cung rất chán.”

Bùi Ngọc Thư càng nói càng cúi đầu thấp, nhiệt độ trên mặt lại càng lúc càng cao, cuối cùng, y chỉ phải chôn mặt mình vào lòng hắn, thật sự là càng nói càng xấu hộ.

Hai tay ôm lấy lưng Bùi Ngọc Thư, lực đạo hơi khẽ siết lại.”Trẫm vẫn là luyến tiếc.”

“Hoàng Thượng! Còn tiếp tục như vậy, ta sắp thành tế phẩm rồi!” Bùi Ngọc Thư không lưu ý thốt ra những lời từ nội tâm.

“Tế phẩm?” Lưu Tuần nhíu mày kiếm lại, chợt nghe không hiều lời y nói.

“Ân.” Chỉ có thể thị tẩm, không phải tế phẩm là cái gì?

“Ngươi ôm hết phúc chỉ (hạnh phúc lợi ích) của bách tính thiên hạ vào người, so với tế phẩm càng quan trọng hơn!” Lưu Tuần lập tức hiểu được dụng ý của y.

“A?” Giờ phút này đổi thành Bùi Ngọc Thư không hiểu gì, có nghe mà không có hiểu.

“An ủi tâm của trẫm, bình ổn tình tự của trẫm, lệnh trẫm càng thêm cần chính yêu dân, đấy không phải thân mang phúc chỉ của bách tính thì là gì?” Lưu Tuần nâng lên tầm quan trọng của y.

Đừng đùa, nếu không có Ngọc Thư bên người, hoàng đế làm cũng chẳng có ý nghĩa gì, mỗi ngày chỉ có thể đối mặt đám đại thần không thú vị cùng với những núi tấu chương, không chán chết cũng hơi bị khó.

“Vậy sao?” Bùi Ngọc Thư nghe sao cũng thấy mình giống tế phẩm, hơn nữa còn là tế phẩm đáng thương chuyên dụng của tên đại sắc ma này, không cần biết ngày đêm bị hắn hưởng dụng.”Hoàng Thượng, vẫn là phái ta xuất binh đi.”

Bùi Ngọc Thư ngẩng mặt nhìn Lưu Tuần, đồng mâu như hắc diệu thạch lóe lên quang mang cầu xin, trên mặt mang theo tha thiết chờ đợi.

“Đêm đã khuya, mau ngủ đi.” Lưu Tuần lần thứ hai đưa y ôm vào lòng, dùng cằm vuốt ve tóc y, không muốn tiếp tục thảo luận này đề tài.

Cho dù trong lòng nếu bao nhiêu không nguyện ý, luyến tiếc y mang binh xuất trận, Lưu Tuần cũng hiểu được, so với những tướng lãnh khác, người có nhiều kinh nghiệm thực chiến với Hung nô, hơn nữa bách chiến bách thắng, cũng chỉ có Bùi Ngọc Thư.

Mỗi lần chỉ cần dính dáng đến y, Hoàng Thượng sẽ đặc biệt bá đạo. Bùi Ngọc Thư mắt thấy không thể khuyên động hắn, trong lòng thở dài đang muốn buông tha, thì đỉnh đầu đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp.

“Để trẫm suy nghĩ sau.”

Ai! Đường đường đại Hán vương triều cư nhiên ngay cả một tướng lãnh xuất chiến với Hung nô cũng không phái được, chẳng lẽ chỉ có thể phái Ngọc Thư đi?

Bùi Ngọc Thư vừa nghe, con ngươi đen đột nhiên trợn tròn, có hi vọng, vậy y lại càng phải tranh thủ nhiều hơn mới được.

Hai người, một người do dự không biết nên phái người nào đi dẹp yên loạn lạc, một người quyết tâm phải giành được cơ hội mang binh, mang theo tâm tư bất đồng mà chìm vào mộng đẹp.

Đầu xuân tân ý hòa tan băng tuyết giá rét ngày đông, chồi non xanh tươi nhanh chóng vươn lên nghênh đón tẩy lễ của ngày xuân, chờ mong bản thân càng thêm khỏe mạnh sinh sôi.

Ngự hoa viên cỏ cây từ trắng toát dần khôi phục lục ý, tuyết tan ónh ánh trong suốt dọc theo thân cây chảy xuống đất, khí tức ẩm ướt quanh quần trong không khí, ương ngạnh địa cùng thần xuân đối kháng, tiết trời đại địa ấm áp cũng không cản được tiết lạnh mùa xuân hồ hởi xâm nhập vào.

“Ai!” Nhìn lệ cảnh mãn viên, Bùi Ngọc Thư ngồi trong đình bát giác ở ngự hoa viên, một tay cầm di, bất đắc dĩ địa thở dài.

Đã nhiều ngày nay, y không ngừng khần cầu Hoàng thượng, hy vọng Hoàng Thượng có thể phái y mang binh xuất chiến Hung nô, nhưng đã cầu nhiều như vậy, mỗi lần hắn cũng nói có lệ hai ba câu, rồi sau đó cũng chẳng thấy hắn có động tĩnh. Đến tột cùng phải dùng phương pháp nào mới có thể để Hoàng Thượng gật đầu đồng ý phái y xuất binh đây?

Hoàng Thượng không phải đã nói, cho dù thành hoàng hậu vẫn sẽ giữ lại chức hàm tướng quân của y sao?

Nhưng, ở lại trong cung lâu như vậy, y chỉ làm một sự kiện —— thị tẩm, y thật sự hoài nghi bản thân thật vẫn còn là tướng quân a? Không phải chỉ là một lớp vỏ ngụy trang chứ.

Tuy rằng y hiểu Hoàng Thượng vì lo lắng cho an nguy của y mới không muốn phái y dẫn quân xuất chinh, nhưng mỗi ngày ở lại trong cung thật sự quá nhàm chán, trừ bỏ thị tẩm chuyện gì cũng không thể làm, y sắp quên bản thân vốn là một tướng quân mang binh đánh giặc rồi.

Thật vất vả mới có một cơ hội có thể rời đi hoàng cung, nếu không thể thuyết phục Hoàng Thượng thì cũng là vô dụng.

Rốt cuộc nên làm sao mới tốt bây giờ?

“Ai!” Bùi Ngọc Thư lần thứ hai thở dài, ánh mắt dại ra chăm chú nhìn phía trước, tâm tư sớm bay lên chín tầng mây đi vào cõi thần tiên.

“Tiểu Ngọc Ngọc, sao lại ngồi ngẩn người nơi đây? Tâm tình không tốt sao?”

Nam trung âm trong sáng truyền đến từ sau lưng, một mạt thân ảnh tuấn dật cao gầy đập vào mắt.

“Lâm Nghi vương? Người không phải đi sứ Tây Vực sao? Trờ về khi nào vậy?”

Bùi Ngọc Thư kinh ngạc nhìn người mới đến, người này dung nhan tuấn mỹ có bảy phân giống Lưu Tuần, nhưng lại không có cái khí phách của Lưu Tuần, da thịt cũng vì nhiều năm sống nơi Tây Vực mà phơi thành màu vàng mạch, miệng cười sáng sủa mang theo hơi thở của dương quang.

“Trước đó vài ngày đã về Trường An, chuyến đi Tây Vực lần này lại kéo dài hơn một năm, thật sự là đã lâu không gặp a.” Lưu Sóc ngồi bên cạnh Bùi Ngọc Thư cùng y nói việc nhà, hồi lâu không gặp lão hữu, giờ phút này tương phùng làm không khí tràn ngập vui mừng.

“Ta nhớ rõ quốc gia ngươi đi sứ hình như là Ô Tôn hay là Khang Cư gì đó, nơi đó cách kinh thành ít nhất cũng hơn ngàn dặm, thật sự là quá xa! Có chuyện gì mới không kể nghe một chút.”

Mỗi lần Lâm Nghi vương đi sứ Tây Vực trở về, sẽ nghe được rất nhiều chuyện thú vị, nghe hắn nói những thứ đó ít nhất có thể giải sầu khoảng thời gian nhàm chán trong cung này.

“Kỳ thật cũng không gì mới cả, bất quá, lâu như vậy mới về, cũng thật hoài niệm tất cả của kinh thành.” Khuôn mặt màu vàng mạch tuấn nghị nở rộ một nụ cười đầy mị lực, lộ ra hàm răng trắng noãn, cho người ta một cảm giác thật thân thiết.

Ai ngờ hắn chỉ cần nhớ tới”Ô Tôn” hai chữ liền hận nghiến răng dương, ước gì đem tên hỗn trướng kia thiên đao vạn quả, nhưng hắn cũng không thể biểu hiện ra trước mặt Bùi Ngọc Thư.

Trước kia, khi Bùi Ngọc Thư vẫn là một “Chuyên trách” tướng quân, Lưu Sóc đi sứ Tây Vực mang về tri thức đối với việc y tiến đánh Hung nô là phi thường hữu dụng. Vì bảo đảm chính mình không ở hoang mạc lạc đường, Bùi Ngọc Thư còn cố gắng nghiên cứu địa thế Tây Vực. Cho nên, việc y có thể bách chiến bách thắng cũng không phải không có căn cứ.

“Đừng nói chuyện của bổn vương nữa, nói về ngươi đi.” Lưu Sóc như đôi mắt hắc đàn lóe lên mâu quang phức tạp kẻ khác khó có thể lý giải.

“Ta...... Kỳ thật cũng không có gì để nói......” Hơn một năm nay, trừ bỏ chuyện bị bắt thực hiện điều kiện Hoàng Thượng khai ra, thì là bị mạc danh kì diệu phong hậu. Bùi Ngọc Thư nhún nhún vai không biết nên nói gì, trên mặt hơn một phần bất đắc dĩ.

“Nghe nói ngươi bị hoàng huynh phong làm hoàng hậu?” Lưu Sóc ngã chén trà thơm nhuận miệng, nhìn biểu tình mất tự nhiên của y mà trêu ghẹo, hỏi han. Hoàng huynh rốt cục đã hành động, quả thật là hành động rất nhanh.

“Còn nói nữa!” Thật sự là chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu lại bay xa, ai cũng biết cả. Bùi Ngọc Thư phất phất tay, muốn hắn đừng đề cập đến chuyện y không muốn thừa nhận.

“Sao vậy? Cuộc sống tân hôn khiến ngươi không hài lòng? Hay là hoàng huynh quá hoa tâm (ý chỉ chuyện ong bướm) để ngươi độc thủ không khuê (chỉ chuyện ‘vắng vẻ’ em ấy mà)? Có cần bổn vương dạy vài chiêu hay không?”

Biểu tình Bùi Ngọc Thư càng không được tự nhiên, hắn càng hưng trí cao, Lưu Sóc quả nhiên là có cùng một huyết thống mật bất khả phân (chặt chẽ liên kết không dễ tìm ra kẽ hở) với Lưu Tuần, luôn lấy việc chọc y làm niềm vui.

“Ngươi sao cứ giống Hoàng Thượng thích trêu cợt người khác vậy......” Bùi Ngọc Thư cá tính ngay thẳng không phải đối thủ của hắn, đối với ngữ khí trêu đùa của hắn thật không biết ứng phó thế nào.

Kỳ thật, Lưu Sóc rất có hảo cảm với thư đồng từ nhỏ lớn lên với nhau này, hứng thú rất hợp với hắn. Nhưng hoàng huynh thật sự bảo hộ y quá mức nghiêm mật, từ lúc nhỏ đã vậy, chỉ cần có ai tới gần Bùi Ngọc Thư, hoàng huynh sẽ thành một con hùng sư giương nanh múa vuốt như thể người khác đang xâm phạm lãnh địa của mình, không cho phép bất cứ ai tiếp cận y, nếu không phải thế, hắn cùng Bùi Ngọc Thư nhất định sẽ trở thành mạch nghịch chi giao (mối quan hệ tâm đầu ý hợp).

Hiện tại giao tình của họ tuy rằng cũng không sai, nhưng dù nói sao vẫn có một khoảng cách nhất định.

Bất quá nói đi phải nói lại, muốn hắn mỗi ngày cùng tiểu Ngọc Ngọc dính chung với nhau, hắn cũng không có hùng tâm báo đảm này (gan hùm mật gấu), hoàng huynh không chém hắn mới là lạ! Ai cũng có thể chọc, nhưng tuyệt không thể vuốt râu hùm của hoàng huynh.

“Ngươi nếu có gì phiền não có thể tìm ta thương lượng.” Nhìn ra được y đang có phiền não rất lớn, nếu không sẽ không ngồi ở lương đình bỏ mặc mĩ cảnh mãn viên mà chỉ ngồi sững sờ.

“Ai, mấy ngày trước Hoàng Thượng biết Hung nô gây loạn ở các Tây Vực, ý muốn kích động các nước phụ thuộc phản bội Hán triều, hắn đang phiền não không biết phái ai đi xuất chiến Hung nô.” Bùi Ngọc Thư duỗi tay, thở dài nói hết ra ngọn nguồn mọi chuyện.

“Việc này cũng cần phiền não sao? Nhất định là ngươi a, trừ ngươi ra không còn người nào để lựa chọn.” Nhìn khắp võ tướng triều đình, có người nào hiểu biết địa thế Tây Vực hơn Bùi Ngọc Thư? Nếu không phái y đi, hắn thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể đảm đương trọng trách này?

“Nhưng hắn không cho ta đi, luôn nói hắn lo lắng, đến bây giờ vẫn chưa quyết định, thời gian lại gấp gáp như vậy, hắn vẫn chưa lo liệu thỏa đáng, thật sự gáp chết người.” Có người nguyện ý nghe y càu nhàu, y đương nhiên mừng rỡ thổ lộ tất cả oán hận ra, nào ngờ buồn lâu cũng sẽ buồn ra bệnh.

“Hoàng huynh luyến tiếc ngươi rời đi.” Xem ra tình của hoàng huynh với y sâu hơn so với hắn tưởng rất nhiều, chấp nhất hơn mười năm tuyệt không thể nào dùng dăm ba câu là có thể dứt được.

“Nào có gì mà bỏ được hay không bỏ được? Ta vốn chính là một tướng quân, một võ tướng không ra sa trường tác chiến thì sao tính là võ tướng?” Nói đến người này, Bùi Ngọc Thư có thể phun ra một đống oán hận, Hoàng Thượng luôn không cho phép y làm cái này, không cho phép y làm cái kia, chỉ có thể ở bên cạnh hắn, y thật sự sắp buồn nổi mốc.

Lưu Sóc thử hỏi han: “Ngươi thật muốn đi như vậy?”

“Không phải muốn đi, mà là không đi không thể! Trước mắt trong triều cũng chỉ có ta tối hiểu biết tác chiến trong hoang mạc.”

“Kì thật, nếu ngươi thật sự muốn hoàng huynh đồng ý phái ngươi xuất binh, ta thật ra có một biện pháp, chỉ xem ngươi có nguyện ý hay không thôi......” Lưu sóc muốn nói lại thôi

“Chỉ cần có thể làm Hoàng Thượng gật đầu, phương pháp gì ta cũng nguyện ý thử.” Lâm Nghi vương lấy tài nói hùng biện trứ danh mà nguyện ý hỗ trở, mọi chuyện hẳn sẽ còn có đường sống

“Hảo, đưa lổ tai lại đây......” Lưu Sóc kề tai y thấp giọng bày mưu kế.

“Ngươi xác định biện pháp này hữu hiệu?” Nghe thế nào cũng không thấy ổn, khuôn mặt tuấn tú của Bùi Ngọc Thư lan ra một đám mây đỏ, này, loại phương pháp này quá ép buộc a!

Bùi Ngọc Thư hồ nghi nhìn hắn, loại mưu kế này...... Nói thật, lấy cá tính của y mà nói, thật không biết có làm nổi hay không.

“Không thử sao lại biết hữu hay không hữu hiệu? Huống chi, ngươi còn có khác biện pháp sao?” Lưu Sóc đương nhiên hiểu với Bùi Ngọc Thư cá tính ngay thẳng dùng loại phương pháp này mà nói đích xác hơi miễn cưỡng, nhưng nếu không thử, thì vĩnh viễn không có cơ hội.

“Không có mới ngồi ở đây ngơ ngẩn.” Màu đỏ trên mặt Bùi Ngọc Thư càng hiển rõ ra trên da thịt bóng loáng màu trà.

“Không có ngươi còn kén chọn.” Giúp ngươi ra chủ ý ngươi còn ngại không tốt, làm người thật khó. (làm ác nhân dễ hơn nhỉ? =)))

“Được rồi, ta sẽ tận lực thử.” Bùi Ngọc Thư quyết định bất chấp tất cả, chỉ cần có thể làm Hoàng Thượng đồng ý, phương pháp gì y cũng nguyện ý thử.

“Các ngươi đang làm gì?” Thanh âm uấn giận trầm thấp vang lên từ phía sau, Lưu Tuần hai tay nắm chặt, nhíu chặt mày kiếm căm tức nhìn hai người vừa nói vừa cười kia.

“Không có gì, chỉ là đang nói chuyện phiếm.” Lưu Sóc vội vàng phẩy sạch, hắn cũng không muốn vì một tội danh có – lẽ – có mà bị lây vạ.

Hơn nữa...... Chẳng qua là tán gẫu vài chuyện phiếm, biểu tình hoàng huynh có cần đáng sợ vậy không, mà có ai dám cùng vua một nước cướp người đâu, nói không chừng ngày mai ngài còn phải cảm tạ ta đó chứ! Lưu Sóc trong lòng oán giận, lại không có can đảm nói ra.

“Phải không?” Trợn mắt nhìn qua khuôn mặt Bùi Ngọc Thư.

“Chúng ta thật sự chỉ đang nói chuyện phiếm mà thôi.” Nếu không phải ngươi cứ khư khư cố chấp như thế, ta làm gì cần phiền não thế này?

Huống hồ, chúng ta cũng không có làm chuyện gì không dám để ai biết, để làm chi ngươi phải vác cái biểu tình đáng sợ như hận không thể nghiền người khác thành tro thế chứ? Con ngươi đen trong suốt của Bùi Ngọc Thư nhìn thẳng Lưu Tuần, không có một chút sợ hãi.

Đảo mắt nhìn gương mặt hai người, tựa hồ không có lo lắng hay chuyện gì duối lí.

“Thật sao?” Lưu Tuần lần thứ hai xác nhận, hắn vẫn có điểm lo lắng.

“Ân.” Bùi Ngọc Thư gật đầu, thật sự bị sự đa nghi của hắn đánh bại hoàn toàn.

“Hảo, cho trẫm hôn một cái.” Cái nhìn chằm chằm phẫn nộ lập tức chuyển thành cái nhìn chăm chú ôn nhu, Lưu Tuần hai tay ôm vai Bùi Ngọc Thư, hôn một cái trên má y.

Thái độ Lưu Tuần đột nhiên đại biến, Lưu Sóc một bên nhìn cũng phải há hốc mồm.

“Hoàng Thượng, đừng làm thế ở đây......” Bùi Ngọc Thư thẹn thùng chống đẩy, ngày thường trong cung, chỉ cần Hoàng Thượng nhất thời hứng khởi y lại sẽ bị hắn lại hôn lại ôm trước mặt mọi người, y thật sự không biết nên bắt hắn làm thế nào mới tốt.

“Trẫm đã ba canh giờ không gặp ngươi, thật rất nhớ ngươi.” Tuấn nhan dán lên mặt Bùi Ngọc Thư cọ xát.

Cùng các đại thần nghị sự thật không thú vị chút nào, Lưu Tuần hoả tốc quyết định tất cả chính sự, giao cho triều thần các nơi để ý, vừa ra Tuyên Thất điện lập tức đi đến Ngự hoa viên, chẳng qua là muốn nhanh chóng gặp Ngọc Thư.

“Nhưng mà......” Hai tay Bùi Ngọc Thư vẫn để trong ngực hắn, ý muốn hắn bình tỉnh một chút.

Ánh mắt Lưu Tuần liếc về phía Lưu Sóc, ý vị cảnh cáo thập phần.

“Hoàng huynh, thần trước cáo lui.” Trước lách người đi thì tốt hơn, hắn cũng không muốn trở thành bia ngắm.

Xem ra, cảm tình của hoàng huynh cùng tiểu Ngọc Ngọc rất tốt, vốn định giúp bọn họ tăng nhiệt độ một chút, xem ra là dư thừa.

“Ngọc Thư, trước đó vài ngày Ðại Uyên quốc tiến cống một lượng bồ đào mĩ tửu, tối nay thiên thanh nguyệt minh (trời trong trăng sáng), trẫm muốn cùng ngươi đối ẩm mấy chén.”

Lưu Tuần hai tay ôm lấy vai Bùi Ngọc Thư hôn lên má y hạ, con ngươi đen sâu thẳm lóe lên ba quang lưu chuyển, vẻ mặt vui mừng, phảng phất như đang muốn tiến hành một đêm dạ yến náo nhiệt phi phàm.

Hắn sai người ở bát giác đình trong Ngự hoa viên của Kiến Chương cung mang lên mĩ tửu giai hào, xuất ra bồ đào trân nhưỡng doTây Vực tiến cống cùng y hưởng dụng.

Hắn mệnh danh rượu này là Nguyệt ngâm, không màu trong suốt, cam lành quả hương, ôn lan thuận khẩu, bình thường hắn luyến tiếc uống, chỉ có các trọng điển đại tế giao thiên, đại vu (lễ tế giao mùa, tế mưa) mới lấy ra nữa hiến tế.

Thái Dịch trì là một hồ nước thông, dẫn nước suối từ ngoài cung vào.

Bát giác đình kiến tạo ờ bờ nam của Thái Dịch trì, minh nguyệt sáng tỏ chiếu ảnh ngược lên mặt hồ, mặt nước ánh màu đen óng ánh như mực càng tô điểm thêm cho ánh trăng rực rỡ, tiếng nước róc rách lọt vào tai, có thể giúp lắng đọng những suy nghĩ phiền não.

Bắc ngạn thiết trí một ngư thạch diêu lớn, mình ngư bằng bạch ngọc trắng trong lóng lánh như tuyết, phản xạ ánh sáng của trăng, lấp lánh ánh sao, xa xem phảng phất như ngư đang thong dong trong hồ, quả thật lệnh nhân kinh thán.

Tứ Hỉ ở cao túc ngọc bôi rót đầy mĩ tửu nguyệt ngâm, một mùi hương thơm ngọt xông vào mũi.

“Ngọc Thư, chúng ta cùng nâng ly.” Lưu Tuần tâm tình khoái trá chăm chú nhìn tửu dịch trong suốt trong chén, hắn nâng ngọc bôi kính rượu Bùi Ngọc Thư rồi ngửa ra sau uống cạn trân nhưỡng.”Ân, hương thơm ngọt lành mà không chua sót, thật sự là hảo tửu. Ha ha ha!”

“Quỳnh tương ngọc dịch, thể hồ nhập hầu. Rượu này phải chăng ngự tại trời cao, mà giờ đây lại rơi vào tay nhân thế.”

“Ðại Uyên quốc không chỉ sản sinh hảo mã, cũng sản sinh hảo tửu, thật rất tốt!”

Bùi Ngọc Thư nhìn Lưu Tuần tâm tình không tồi, không khỏi nghĩ nếu lúc này cầu hắn cho mình xuất binh, có lẽ hắn sẽ đáp ứng.

“Có ngươi bên cạnh, Nguyệt ngâm này càng ẩm càng thêm hương thuần.” Lưu Tuần nắm lấy tay Bùi Ngọc Thư, ẩn tình gợi tình nhìn y.

“Hoàng Thượng, đừng như vậy, bên cạnh còn có những người khác.” Bùi Ngọc Thư không được tự nhiên địa dục rút tay về, nhưng Hoàng Thượng lại nắm chặt làm y không chịu buông.

Y thật không quen trước mặt mọi người cùng Hoàng Thượng khanh khanh ta ta như vậy, không ai nhìn thấy thì thôi, hai nam nhân thân thiết dưới mắt đông người, nói bao nhiêu không được tự nhiên thì có bấy nhiêu không được tự nhiên.

“Trẫm muốn làm cho mọi người biết chúng ta có bao nhiêu ân ái.” Ánh mắt trêu tức nhìn Bùi Ngọc Thư, làm y càng thêm không được tự nhiên, nhiệt độ trên mặt cũng theo đó tăng cao.

“Uống thêm một lần hợp cẩn nữa trẫm sẽ về chỗ cũ.” Lưu Tuần nâng lên ngọc bôi, nắm lấy cổ tay cầm chén của Bùi Ngọc Thư, đưa chén đến bên môi mình.

Khuôn mặt tuấn suất của Bùi Ngọc Thư từ hơi hồng chuyển thành đỏ ửng, màu đỏ lan khắp mặt làm y ngượng ngừng cuối đầu, y thật rất muốn chui vào một cái hầm, ít nhất không cần đối mặt với những ánh mắt khác thường.

Nhìn Bùi Ngọc Thư má đỏ ửng hồng, Lưu Tuần bỗng nhiên thấy hạ phúc mình một trận xao động, tình diễm bất an xôn xao, hắn muốn y.

“Ngô!” Hoàng Thượng cư nhiên hôn y!

Cung nữ nội thị đều ở cả a! Trước mặt nhiều người như vậy...... Hắn cư nhiên dám làm vậy.

Bùi Ngọc Thư sử lực đẩy Lưu Tuần đang ngả vào người mình ra, lại khiến hắn càng thêm xiết chặt hai tay ôm lấy thắt lưng y, nụ hôn nóng bỏng vẩn cứ tiếp tục.

“Cáp a...... Cáp a......”

Thẳng đến Lưu Tuần buông lực đạo kiềm chế y ra, Bùi Ngọc Thư nhịn không được mà mở miệng thở hổn hễn.

Giơ lên ngọc bôi, Lưu Tuần uống cạn mĩ tửu ngọt lành vào miệng, nâng cầm Bùi Ngọc Thư lên, lần thứ hai phủ lên môi y.

“Ngô...... Ân......”

Bùi Ngọc Thư kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, hắn thế nhưng dùng phương thức này uy ta uống rượu?

Lưu Tuần uy xong rượu vẫn chưa rời khỏi đôi môi y, đầu lưỡi linh hoạt trực tiếp tham nhập vào miệng Bùi Ngọc Thư cướp lấy đầu lưỡi non mềm giao triền cuốn nhiễu, tiếp đó lướt qua hàm răng trắng ngần, mùi bồ đào tửu cam điềm quanh quẩn trong miệng, cảm giác tê dại truyền ra từ trong nụ hôn dồn dập.

“Ngộ......”

Bùi Ngọc Thư bị hôn sắp nhũn người ra, không thở nổi, bất chấp trước mắt bao người, dùng sức đẩy Lưu Tuần muốn hắn buông tay.

Lưu Tuần đến khi thỏa mãn mới rời khỏi đôi môi dù mỗi ngày nhấm nháp cũng làm hắn quyến luyến không thôi, một sợi chỉ bạc kéo ra rung động từ nội tâm.

“Hoàng Thượng, ngươi muốn làm gì?” Bùi Ngọc Thư thốt nhiên phát hiện hai chân mình bay lên không, y khẩn trương ôm lấy cổ đối phương.

“Trẫm hiện tại muốn ngươi.” Hắn một khắc cũng vô pháp nhẫn nại.

Lưu Tuần ôm ngang lấy Bùi Ngọc Thư trực tiếp hướng tẩm điện mà đi.”Mang rượu đến tẩm điện.”

“Vâng” Tứ Hỉ vội vàng bưng bầu rượu lên đi theo sau Hoàng Thượng.

“Thả ta xuống dưới, ta tự biết đi.”

Bị Hoàng Thượng ôm đi như vậy thật làm y khốn quẫn không chịu nỗi, Bùi Ngọc Thư vừa thẹn vừa giận, y quả muốn lấy cái hố...... Không, là lấy một đường hầm, rời thật xa nơi thị phi này.