Lý Đông Đông trầm mặc thật lâu, thở dài:- Ngươi nói cũng đúng, những năm này dốc sức làm việc bên ngoài, mắt thấy không ít người bên cạnh đều phát tài rồi, đường đi cũng tìm được, nhưng không có tiền vốn, vay mượn khắp nơi cũng không được, lại chưa từng suy nghĩ tới hợp tác cùng gia tộc, một câu của ngươi đã nhắc nhở ta.Lý Diên Khánh cười nói:- Như vậy đi! Phía Tộc trưởng ta nói chuyện, chỗ ta cũng có chút tiền vốn có thể quăng vào.

Ngươi, ta lại thêm gia tộc, chúng ta cùng hợp tác, ba bên đều có lợi.Lý Đông Đông tinh thần phấn chấn:- Vậy chúng ta liền một lời quyết định, nếu như lão đệ nói chuyện với Tộc trưởng xong, ngày mai tới nhà của ta, chúng ta lại đàm phán.Lý Diên Khánh thuê chiếc xe bò trở về trấn Lộc Sơn.


Trên đường đi hắn vẫn suy nghĩ chuyện này, trên thực tế hắn muốn tìm một vài việc cho phụ thân làm, sửa gia phả hương chí nhiều nhất cũng chỉ là chuyện một hai năm, vậy sau này thì sao? Suy nghĩ lâu dài, phụ thân vẫn cần có một thu nhập ổn định lâu dài mới được.Trong khoảng thời gian này phụ thân rất mê muội vì chuyện của gia tộc, làm việc rất ra sức.

Lý Diên Khánh rất hiểu tâm tình này của phụ thân, gã khát vọng nhận được tôn nghiêm, khôi phục danh dự, nhưng chỉ ra sức làm là không được, muốn được tộc nhân tôn trọng, còn phải có thành quả trên lợi ích.Giống như Lý Đông Đông, một chữ cũng không biết, nhưng tất cả mọi người coi trọng gã, vì sao? Không phải chỉ vì chữ lợi rơi vào đầu sao? Nếu như hầu bao căng lên, lại khiến tộc nhân và hàng xóm láng giềng hưởng chút lợi ích, sự tôn trọng của tộc nhân cũng tự nhiên mà tới.Ban đêm Lý Diên Khánh đã tới trấn Lộc Sơn, hắn cũng không lập tức về nhà, mà tới phủ Tộc trưởng.

Gia nhân trong phủ biết hắn, vội vàng dẫn hắn tới phòng khách ngồi chờ, không bao lâu sau, Lý Văn Hữu cũng tới rồi.- Khánh nhi, không phải phụ thân ngươi nói ngươi tới huyện sao?Lý Văn Hữu đi vào trong phòng liền hỏi.Lý Diên Khánh cúi rạp người thi lễ với Tộc trưởng, cười tủm tỉm nói:- Buổi sáng tới huyện, làm xong việc liền trở lại.Lý Văn Hữu cũng biết được chuyện Lý Diên Khánh viết sách kiếm tiền từ miệng Lý Đại Khí, y cũng không kỳ quái, có Đại tổ phụ thân, chuyện gì không làm nổi?Lý Văn Hữu để Lý Diên Khánh ngồi xuống, lại để nha hoàn dâng trà, cười nói:- Lúc đầu ta còn lo lắng, cha ngươi đi kinh thành với ta, ngươi không có người chăm sóc thì làm sao bây giờ? Hiện giờ ta không lo lắng nữa, ngay cả tiền cũng biết kiếm, còn không tìm được chỗ ăn cơm sao?- Tộc trưởng nói đúng, chút chuyện nhỏ này quả thực không cần lo lắng.

Hôm nay ta tới đây, thật ra là có chuyện muốn thương lượng với Tộc trưởng.- Chuyện gì?- Tộc trưởng cảm thấy Lý Đông Đông thế nào?Lý Văn Hữu suy nghĩ một chút nói:- Nói thật, ta không quá ưa thích hắn, người này rất biết nói khoác, rõ ràng chỉ mở một quán trà nhỏ bán sức lao động tại bến tàu bên ngoài thành Khai Phong, lại cứ nói khoác mình mở quán trà lớn tại ngự nhai, cho là ta không biết sao? Mở tiệm trên ngự nhai, tới lượt hắn sao?- Thật ra Tộc trưởng cũng hiểu hắn mà! Tất cả mọi người sĩ diện, người nào từ bên ngoài về quê không nói khoác mình một lần chứ?- Lời này của ngươi cũng đúng, ngươi nhắc tới hắn làm gì?Lý Diên Khánh liền nói chuyện mình gặp được Lý Đông Đông ở trong huyện một lần, lại nói ra tính toán của mình, cuối cùng nói:- Thật ra ta cảm thấy nếu như Lý Đông Đông thực sự có đường ở kinh thành mà nói, gia tộc bỏ tiền vốn, liên hệ hàng hóa, hắn tiêu thụ ở kinh thành, đây đúng là một con đường kiếm tiền.


Kiếm tiền có thể duy trì đệ tử trong tộc đến trường, bồi dưỡng đệ tử trẻ tuổi tài giỏi, như vậy gia tộc sẽ từng bước thịnh vượng, Tộc trưởng cảm thấy thế nào?Lý Văn Hữu cực kỳ mê tín Lý Diên Khánh là Đại tổ phụ thân, y thấy Lý Diên Khánh suy nghĩ tới chuyện gia tộc thịnh vượng, y càng thêm tin chắc đây là ý của Đại tổ, y vội vàng gật đầu nói:- Khánh nhi nói hoàn toàn chính xác, ta làm theo là được!Lý Diên Khánh cười khoát tay:- Ta chỉ là đưa ra đề nghị, cụ thể làm thế nào còn phải bàn bạc thật kỹ một phen.

Ta có ý tưởng, Tộc trưởng cũng có kinh nghiệm, chúng ta đều nói chuyện một chút.Lý Văn Hữu là người cực kỳ khôn khéo, chuyện này không phải y chưa từng nghĩ tới, chỉ là y không tin tưởng Lý Đông Đông, cho nên mới chậm chạp không chịu đáp ứng.

Chẳng qua Lý Diên Khánh đã nói ra, vậy chính là chuyện khác.Lý Văn Hữu trầm ngâm một chút nói:- Thật ra Lý Đông Đông này cũng không hoàn toàn nói thật, sở dĩ hắn không muốn mở quán trà, là bởi vì hắn ném tiền tích kiệm nhiều năm của mình vào mua bán rượu lậu ở chợ đen, kết quả rượu lậu bị quan phủ tịch thu, mấy người trong cuộc kiện cáo, Lý Đông Đông đền táng gia bại sản, quán trà cũng cầm cố rồi, hắn cùng đường mạt lộ mới muốn đi làm cò mồi, ta là sợ hắn cầm tiền của ta đi trả nợ, cho nên mới không đáp ứng cho hắn mượn tiền.- Hắn còn nợ bên ngoài sao?Lý Diên Khánh cũng hơi giật mình.- Có thiếu nợ hay không ta không biết, chỉ là ta không thích con người hắn, chẳng qua Khánh nhi cảm thấy hắn có thể làm việc, vậy cũng có thể thử một lần.Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:- Ta chỉ lo lắng hắn rốt cuộc có đường lối ở kinh thành hay không?Lý Văn Hữu mỉm cười:- Việc này lại không cần lo lắng, nhạc phụ của hắn là cò mồi, rất nhiều đường đi, lần này hắn về quê mua thuốc là do nhạc phụ của hắn ủy thác, chỉ là nhạc phụ của hắn hận hắn vô dụng, một văn tiền cũng không chịu cho hắn mượn.


Trước đó ta đãi phái người tới kinh thành xem xét ngọn nguồn của hắn, hắn cũng không có nói sai, chỉ là sợ người khác chê cười, mới không chịu nhắc tới chuyện nhạc phụ của hắn.Lý Diên Khánh nắm chắc trong lòng, xem ra Tộc trưởng và mình không mưu mà hợp, cũng muốn dùng con đường Lý Đông Đông này, cho nên mới phái người đi dò xét gã.Lý Diên Khánh lại nghĩ tới buổi tế tổ hôm đó, Tộc trưởng cố ý lờ Lý Đông Đông, là đang ép gã! Xem ra Tộc trưởng cũng là cáo già.Nghĩ tới nơi này, Lý Diên Khánh khẽ cười nói:- Tộc trưởng, ta nhắc lại một đề nghị.- Ngươi nói, ta nghe.Lý Diên Khánh chậm rãi nói:- Không bằng chúng ta liền mở một thương hội, ta và Tộc trưởng bỏ tiền vốn, Lý Đông Đông dùng con đường của hắn quy ra nhập vốn, ba nhà đều chiếm định mức, dù cho thua lỗ cũng lấy tiền vốn làm hạn mức cao nhất, lợi nhuận thì phân chia theo định mức, mặt khác lại thuê mấy tộc nhân làm việc, chi tiêu của họ liền coi như phí tổn khấu trừ, chờ làm ăn lớn rồi, lại lấy một phần lợi nhuận trợ giúp tộc nhân đọc sách cứu tế, Tộc trưởng cảm thấy thế nào?Lý Diên Khánh nói là chế độ công ty, chỉ là dùng một loại thông tục miêu tả ra.

Lý Văn Hữu nghe hiểu, liền gật đầu cười hỏi:- Khánh nhi có bao nhiêu tiền?Lý Diên Khánh lấy quyển tích kiệm ra đặt lên bàn:- Đây là quyển tích kiệm của hiệu bạc Hồng Đăng Ký phủ Đại Danh, bên trong có hai trăm lạng bạc ròng, coi như tiền vốn ta bỏ ra.Lý Văn Hữu rất kinh ngạc, hai trăm lạng bạc ròng, đây chính là một số tiền lớn nha! Coi như xã Hiếu Hòa cũng không có mấy nhà cầm ra được..