Năm công chúa tròn một tuổi thì mẫu hậu nàng qua đời, tiên đế thấy vậy rất xót xa, có lẽ cũng vì vậy mà hết mực thương yêu nàng, đi đâu làm gì cũng mang nàng theo, kể cả lúc lâm triều cũng đặt nàng ngồi lên đầu gối tiếp kiến quần thần. Quần thần hô “Vạn tuế” quá to làm nàng sợ hãi, nắm chặt tà áo của tiên đế òa khóc. Tiên đế vừa dịu dàng dỗ dành bảo bối đã khóc đến đỏ bừng mặt trong lòng, vừa trợn mắt nhìn quần thần quát một tiếng “Câm miệng” làm văn võ bá quan xanh mặt, mờ mịt sợ hãi nhìn nhau.

Nguyên lão tam triều không nhìn nổi cảnh đó, dâng lên một tờ sớ, chỉ ra mấy điểm, nói rằng hành động lần này của tiên đế không hợp lễ nghĩa của một vị minh quân. Tiên đế không thể làm gì khác, đành bất đắc dĩ phó thác công chúa cho Hiền Huệ phi có tiếng đoan trang, cũng chính là mẹ ruột của Nhị hoàng tử.

Năm ta vào cung công chúa đã lên ba, Nhị hoàng tử tròn tám tuổi, tính ra đến giờ ta vào cung cũng đã ba mươi mấy năm. Năm đó bệ hạ là Nhị hoàng tử, giờ đã quân lâm thiên hạ, cũng đã có hoàng tử kế vị rồi.

Sau khi thông báo, Tô công công dẫn ta vào điện, cách một bức bình phong, giọng hoàng thượng hơi khàn: “Thuần Ý, nàng về rồi.”

“Đúng vậy, thưa bệ hạ.” Ta quỳ rạp xuống đất.

“Năm đó là ngươi đưa nàng đi, giờ ngươi cũng hãy đón nàng về.”

Ta từng nghĩ bệ hạ sẽ đích thân đi đón công chúa, nhưng có lẽ ta không đủ hiểu người, hoặc là không đủ hiểu tình cảm của người. Trong lòng bệ hạ, Úc Trữ công chúa là một nỗi đau to lớn mà người không thể chịu nổi, cũng không thể đối mặt.

Năm ta đưa Úc Trữ công chúa rời cung, triều đại trước đã tồn tại được hai mươi mốt năm, cũng là năm tiên đế băng hà.

Năm đó rất rối loạn. Cuối thu năm ấy, tiên đế ngã bệnh, toàn bộ Thái y viện đều lắc đầu, triều đình xôn xao, tựa như điềm báo cho sự kết thúc của một triều đại. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử muốn vào thăm tiên đế, nhưng đều bị tiên đế đuổi về, người chỉ đồng ý để một mình Úc Trữ công chúa ở bên cạnh. Lúc ấy, tất cả mọi người đều cho rằng vương triều sẽ một lần nữa nghênh đón nữ đế.

Bè phái của Đại hoàng tử luống cuống, nhưng bản thân Đại hoàng tử lại không hề vội vã, tựa như đã nắm chắc phần thắng. Nhiều người thấy vậy càng lo lắng, cho dù tiên đế không chọn Úc Trữ công chúa là người kế vị thì Đại hoàng tử cũng khó thắng trong cuộc tranh đua ngôi vị này, vì công chúa thân thiết với Nhị hoàng tử hơn nhiều so với Đại hoàng tử, chắc chắn nàng sẽ nói những điều tốt đẹp trước mặt tiên đế trong những ngày cuối đời này. Từ nhỏ Đại hoàng tử đã nghịch ngợm, ương ngạnh, mỗi ngày lấy việc bắt nạt muội muội nhỏ nhất là Úc Trữ công chúa làm thú vui, còn Nhị hoàng tử luôn yêu thương chăm sóc công chúa từng li từng tí. Từ lúc công chúa tròn sáu tuổi, việc Nhị hoàng tử thích nhất là dắt muội muội đến thư phòng, miệng còn hôi sữa gọi “Nhị ca”, sau đó người sẽ dạy nàng viết chữ, dạy nàng cưỡi ngựa bắn tên, nhìn nàng lớn lên từng ngày, để rồi cho đến khi nàng không thể gọi hắn là “Nhị ca” nữa, thay vào đó là thái độ khách khí mà xa lạ gật đầu chào một cái, lãnh đạm gọi hắn một tiếng “Nhị hoàng huynh”.

Ngày đó, ta đứng sau lưng công chúa không xa, nhìn thấy nàng đi lướt qua một người, tay người đó nắm chặt thành quả đấm, sắc mặt tái nhợt. Trong đôi mắt đen nhánh của thiếu niên thoáng qua một tia đau đớn không dễ nhận ra, sau đó giương mắt nhìn về phía ta, giọng nói khàn khàn: “Bảo vệ nàng thật tốt.”

Đến lúc đó ta mới biết, thì ra Nhị hoàng tử không hề nho nhã yếu đuối như người ngoài nghĩ, ít nhất thì người cũng nhận sự tồn tại của ta. Ta không phải là thái giám, mà là ám vệ, là tử sĩ được bồi dưỡng trong cung, không thấy mặt trời mà luôn ẩn núp trong bóng tối bảo vệ sự an nguy cho người của hoàng thất. Bảo vệ công chúa, việc này ta đã làm mười mấy năm, chưa bao giờ xảy ra sơ sót nào. Nhưng nay Nhị hoàng tử lại đột nhiên lên tiếng nhắc nhở làm ta ý thức được rằng nguy hiểm đang đến gần.

Bảo vệ nàng thật tốt!

Không biết khi nói ra những chữ ấy, người thiếu niên lúc ấy có từng nghĩ tới người làm tổn thương nàng lại chính là mình?

________________

Ám vệ: thị vệ bí mật

Tử sĩ: quân liều chết