16.

Giờ phút này nếu ta bỏ Đỗ Nguyệt Nga xuống, nhất định mình có thể chạy nhanh hơn.

Ta là người, trên lưng còn cõng một người nữa, làm sao có thể chạy nhanh hơn ngựa chứ.

Ta nếu như tiến vào gia tộc của nàng có thể tránh được Triệu Uyên lùng bắt, nhưng đạo lý này cũng thông suốt, ta nếu chạy đi rồi tiến vào nhà quan lại quyền quý khác cũng không có gì khác biệt.

Mà nàng trước đó không ngừng chửi rủa ta, hiện tại cũng chỉ là gặp khó khăn mới phải đến cầu xin ta thôi.

Theo lý mà nói lương tâm của ta cũng không có gì phải cắn rứt hết, nhưng giờ phút này, thân thể tiểu cô nương mỏng manh mềm mại đang kề sát trên người ta, tâm ta lại mềm nhũn không nỡ bỏ nàng xuống.

Người tới, cầm đầu chính là A Tam.

A Tam này võ công kỳ thật cũng không tệ lắm, chỉ là tính cách có hơi quái dị một chút, chính là một tên cuồng mê tín.

Không quan tâm đó là đạo quán, miếu hòa thượng hay là nhà thờ, chỉ cần thấy là người anh em đó liền đi vào cúng bái, là một tặc tử thành kính.

Đương nhiên hắn thích đi vào cúng bái nhất chính là am ni cô, cho dù mỗi lần hắn vào có bị cào cho rách mặt, vẫn cứ đi.

“Gieo một vạn đóa hoa sen, ở giữa chúng sinh đợi nảy mầm, chờ hồng trần có vạn lời giải đáp…”

Trên người ta đang mặc bộ y phục mà “đến Quan m cũng không dám xem”, ỷ vào một thân quần áo tình thú lại giống như đang chuẩn bị phi thiên, mượn sương mù dày đặc mà chuẩn bị trình diễn.

A Tam kéo cương ngựa dừng bước, biểu tình dần dần nghiêm túc.

Đỗ Nguyệt Nga cũng chẳng hiểu gì, nhưng thấy tạo hình của ta bày ra cũng đẹp vô cùng, để không phá vỡ bối cảnh, cũng học được khoảng tám phần, bày ra bối cảnh ở sau lưng ta.

Ánh chiều ta le lói, ánh sáng lờ mờ, sương mù dày đặc, bốn phía có những tiếng vang vọng lại.

Ta cố hết sức rít trong cổ họng, là người luyện võ nên trung khí đầy đủ, nội lực mạnh, chỉ một chữ một tiếng đều có thể truyền khắp toàn bộ rừng trúc, diễn xuất hiệu quả đạt đến max điểm.

Sau đó A Tam liền xoay người xuống ngựa, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt ta, liên tục đập đầu xuống đất: “Bồ Tát!”

Phía sau hắn, A Ngũ, A Lục, A Thất, A Cửu đều ngây dại, sau đó yên lặng bưng kín mặt.

……….

Nỗi thống khổ này ta cũng đã từng được nếm trải qua, lần đó cũng bởi vì tật xấu này của A Tam, ta bị hố đến mức thiếu chút nữa bị người ta đánh gãy hai cái răng.

Cái mình không muốn, thì giờ dùng lại cho người. Mặc dù lương tâm ta áy náy lắm, nhưng thực sự là dùng tốt thật.

“Đời là bể khổ, tình là dây oan…” Ta vừa hát, vừa múa, vừa cõng người mà còn phải đẹp nữa.

Tiết mục gala cuối năm đón chào năm mới mà không có tiết mục của ta thì không xong! Thật đó!

Thấy ta đang dần dần biến ra khỏi tầm mắt, mấy người ở phía sau A Tam thấy tình huống có vẻ không đúng nên định đuổi theo, kết quả là một trận mưa tên đã chặn đường bọn chúng lại.

Thì ra ở trong rừng này còn có một đội tiễn thủ mai phục nữa!

Nhìn bề ngoài thì có vẻ đây là bạn không phải là địch, ta mặc kệ, chạy trước đã rồi nói sau!

…….

Ta cõng theo Đỗ Nguyệt Nga, thuận lợi chạy vào trong phủ Thừa tướng.

Sau khi chạy vào trong, nàng thế mà lại nói với ta cõng nàng lén lút vào trong viện của nàng, nói rằng nàng phải dưỡng thương cho tốt đã mới có thể diện kiến Thừa tướng được.

“Nếu như để cho kế mẫu với hai muội muội của ta thấy được bộ dáng của ta lúc này, ta liền xong đời.”

….Thì ra nàng sống cũng không dễ dàng gì.

Nếu có cơ hội được sống những ngày yên bình, ai lại nguyện ý cả ngày trạch đấu cơ chứ.

Chúng ta trốn ở trong Đỗ gia mấy ngày, mấy thô sử nha hoàn lại thật trung thành và tận tâm, mỗi ngày đều mang đồ ăn đến cho chúng ta. Mấy ngày Đỗ Nguyệt Nga không có ở đây, kế mẫu và hai muội muội của nàng cũng lười đến gây chuyện, chỉ có mấy hạ nhân bên dưới sẽ đến đây khi dễ hai nha đầu này một chút mà thôi.

Ta bình sinh ghét nhất là những kẻ ỷ thế khi dễ mấy hài tử thành thật, vậy nên ta liền vụng trộm dùng vài thủ đoạn nhỏ, đem mấy tiểu chân chỉ biết khi cao giẫm thấp thu thập một chút, thuận tiện thu hai thô sử nha hoàn này thành tiểu muội của ta luôn.

Đỗ Nguyệt Nga cũng rất kỳ quái, mặc dù mặt mũi vẫn còn bầm dập mỗi ngày đều phải thoa thuốc, cũng cứ khăng khăng nói rằng bài hát lúc trước của ta nghe rất êm tai, muốn ta dạy nàng.

Mọi người đừng xem thường mấy ca khúc đang nổi như cồn trên mạng nhé.

Những thứ do số liệu sàng lọc ra có thể không mang tính nghệ thuật cao, nhưng nhất định sẽ phù hợp với thị hiếu của con người.

Người cổ đại làm sao có thể gặp qua mấy cái này cơ chứ.

Ta sẽ dạy nàng.

Nàng rất thông minh, ca hát nhảy múa rất có thiên phú.

Nha đầu này nếu đặt ở hiện tại, có vẻ ngoài xinh đẹp, lại biết ca hát, biết nhảy múa, lại biết cách trang điểm, nếu ở trong một nhóm nhạc nữ có thể hơi khó một chút, nhưng nếu như trở thành người dẫn chương trình thì chắc chắn không có vấn đề gì!

Còn đặt trong thời đại này thì sao?

Cho dù xuất thân có tốt đến đâu cũng phải dấn thân vào tranh đấu chốn cung đình, thân gia tính mệnh đều phụ thuộc vào nam nhân.

Trước khi xuất giá thì tranh giành phụ thân, sau khi xuất giá thì tranh giành lão công, đúng vậy, còn phải cùng một nhóm nữ nhân khác tranh giành lão công của mình.

Tin tức tốt duy nhất chính là, thân thể của nàng sau khi tìm mama có kinh nghiệm giúp đỡ xem qua, vẫn là hoàn bích, nàng thay hình đổi dạng một chút hẳn vẫn có thể gả cho người khác.

Ta vừa nghĩ tới cuốn sổ tay hướng dẫn châm cứu hai mươi mấy vạn chữ kia, chỉ cảm thấy hoài nghi nhân sinh.

Cho đến một ngày, cảnh giới trong phủ Thừa tướng đột nhiên tăng lên không chỉ gấp một trăm lần.

Triệu Uyên đến đây sao?

Ta đang cân nhắc xem thử nên chạy đường nào, Đỗ Nguyệt Nga một thân trang phục hoa lệ tựa như tiên tử Nguyệt cung xuất hiện trước mặt ta.

“Sau hôm nay, mặc kệ ta thành hay bại, ngươi cũng chỉ có thể kiếm một nơi nào đó để đi, phủ Thừa tướng không phải là nơi ngươi có thể ở lâu được.”

“Ngươi nói lời này là có ý gì?”

“Đa tạ ngươi.”

Nàng cười cười, nắm lấy tay ta, trong mắt lệ nóng doanh tròng nhưng lại sợ làm nhòe lớp trang điểm, chỉ có thể cố gắng kìm lại, đến cuối cùng không thể kìm lại được nữa, một giọt nước mắt to như hạt đậu “tách” một tiếng rơi trên mặt đất, xoay người lại, có mấy nha hoàn đỡ lấy nàng, lắc lư mà đi.