Editor: May

Thịnh Vị Ương thề sống chết giãy giụa, chỉ là, chút giãy giụa này, giống như là thịt cá trên thớt gỗ, tốn công vô ích.

Người đàn ông lại nổi điên dùng sức túm lấy!

Một trận choáng váng rùng mình mãnh liệt, trước mắt lại có thể không ngừng hiện lên hình ảnh đã qua.

Có cô, mẹ, ba, còn có em trai Tiểu Hiên, bọn họ đều đang cười với cô, còn có thể nghe thấy bọn họ gọi tên cô,

“Vị Ương……”

Thịnh Vị Ương cũng nhẹ nhàng cười.

Cô đây là sắp chết đi, cho nên mới sẽ thấy ba mẹ và em trai.

Chết rồi cũng tốt, cô liền không cần một mình sống lẻ loi ở trên đời này, có thể cùng đoàn tụ với người nhà ở trên trời.

Mắt tiễn xinh đẹp giống như cánh bướm, một trận khẽ run, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống.

……

Người đàn ông dữ tợn gào thét,

“**, muốn chết như vậy sao? Đừng vội……”

Thịnh Vị Ương chậm rãi hô hấp, một trận ho khan, đáy mắt, che dấu hoảng sợ, rốt cuộc lại không đè nén được toát ra.

“Hiện tại mới biết sợ hãi? Cầu xin ông đây đi!”

Vương Thiếu dương tay hung hăng tát một cái, vung về phía gương mặt tái nhợt của Thịnh Vị Ương.

Chỉ là, lại không có  đau đớn trong dự kiến……

……

Ghế dài, một đám thiếu gia ăn ý đều nhìn về phía Hoàng Phủ Bạc Ái.

Hoàng Phủ Bạc Ái nhàn nhạt thoáng nhìn qua,

“Tôi không quen biết cô gái kia.”

Lại ở trong lòng nghĩ, con nhóc thúi đó, nên để người thu thập thật tốt một chút! Xem về sau còn dám kiêu ngạo như vậy hay không!

Trước mắt, lại không tự chủ được hiện lên ánh mắt cuối cùng vừa rồi của cô, rõ ràng sợ hãi đến muốn chết, còn liều mạng che dấu!

Đám đàn ông nhìn nhau cười, tập thể ý vị thâm trường ồ một tiếng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vẻ mặt “Chúng tôi không tin cậu”.

Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái run rẩy, bắt lấy đậu phộng ném “Vèo vèo” đến!

Không đợi mọi người phản ứng kịp, Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên đứng dậy, thân ảnh chợt lóe, liền lao xuống.

Nhìn bóng dáng lạnh dài của người đàn ông trong mơ hồ, các thiếu gia nhai đậu phộng vừa mới ném tới, cười âm trầm.

……