1. Thứ sáu, ngày 7 tháng 12, lúc 19 giờ 30 phút

Từ Diệp tổ chức một bữa tiệc, nói là muốn giới thiệu bạn gái của anh ta cho các bạn bè biết mặt. Bạn gái anh ta dong dỏng cao, trắng trẻo, tóc dài tới eo, trông có vẻ thuần khiết, đứng chung với Từ Diệp có cảm giác như là thỏ trắng với sói xám. Tuy rằng thoạt trông có vẻ yếu ớt nhưng lại khá là nóng tính. Ở trước mặt cô, Từ Diệp chẳng qua chỉ là một chú dê khoác da sói mà thôi.

Từ sau hôm sinh nhật của Tô Nhất Trương, Từ Diệp cứ liên tục hô hào mọi người trong nhóm tổ chức chơi mạt chược, nhưng vì nhiều lý do nên cứ không tụ tập được, mãi đến hôm nay mới được dịp mọi người tụ họp đầy đủ, lại thêm vài người bạn khác của Từ Diệp nữa, một bàn không đủ nên lập hai bàn.

Từ lần thử trước Trần Hấp đã bị nghiện trò này, hiện giờ nhiệt tình tỏ ý muốn tự chơi, không cần Chương Lộc hỗ trợ.

“Thực sự không cần anh chơi cùng sao?”

“Không cần.” Trần Hấp từ chối kiên quyết, “Anh đã nghe qua về “hào quang của tay mơ” chưa?”

Chương Lộc nhíu mày, tỏ vẻ nghi hoặc: “Thế tức là sao?”

“Tức là những người mới chơi chắc chắn không thua.”

Chương Lộc nhìn vẻ mặt tự tin của cô, bật cười, nói: “Được, vậy anh sang bàn khác nhé?”

“Anh đi đi, em…”

Trần Hấp còn chưa dứt lời đã bị Từ Diệp cắt ngang, “Ôi giời, Lão Chương, không phải lo, tôi sẽ nương tay.”

Trần Hấp lập tức lên tiếng, “Thôi không cần đâu, người quân tử không ai chơi nhường cả, cậu thấy tôi nói có đúng không?”

“Được thôi, lát tôi đánh cho thua thì cô đừng có khóc đấy nhé.”

Chương Lộc đưa mắt ra hiệu, ý ngầm rằng anh ta phải biết chừng mực, đáng tiếc là Từ Diệp không thèm để ý tới anh. Trần Hấp không nhìn thấy, trong miệng còn lẩm bẩm “Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu”, sau đó ngồi xuống trước. Chương Lộc để cô tự chơi, lắc đầu cười khổ, nhưng vẫn vỗ vai Từ Diệp.

“Kiều Kiều không chơi sao?” Kiều Kiều chính là bạn gái của Từ Diệp.

“Không, cô ấy ngồi xem chúng ta chơi thôi.”

Vì vậy bàn này chỉ có Trần Hấp, Từ Diệp và hai người bạn khác của anh ta, bọn họ đều mang theo tâm thế hùng hổ bước vào ván bài, Trần Hấp cũng mau chóng tập trung cao độ.

2. Thứ sáu, ngày 7 tháng 12, lúc 22 giờ 36 phút

Đám Từ Diệp vì để phòng thua âm điểm nên đã đưa ra luật, nếu người chơi đã thua hết chip trong tay thì không cần phải trả chip nếu thua tiếp, nhưng nếu thắng thì vẫn được cộng chip, tình huống này được gọi là “Nhập vườn.”

Trong ba tiếng chơi mà Trần Hấp đã “nhập vườn” tận hai lần rồi. Lúc đầu cô còn có tí may mắn, có lẽ là được hưởng “hào quang của tay mơ”, nhưng đứng trước mặt ba kẻ lão làng thì chút may mắn của người mới chơi sao đủ dùng được, thua cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà Trần Hấp vẫn không vui, nhiệt huyết lúc đầu cũng dần biến mất, cô bị thua nhiều nên trò này cũng không còn thú vị, hiện giờ cô chỉ còn một ý nghĩ trong đầu, đừng “nhập vườn” nữa.

“Giang thượng khai hoa* đồng màu, nào nào nào!” Từ Diệp về bài, hứng chí vỗ bàn đồm độp.

(*) Giang thượng khai hoa: một kiểu ù trong mạt chược.

Trần Hấp chép miệng, nhìn số chip đánh bài mà mình vất vả lắm mới tích cóp được, lấy toàn bộ ra, “Này cho cậu!”

“Chị dâu, đây là lần thứ mấy cô “nhập vườn” rồi hả?”

Trần Hấp chỉ cảm thấy giọng nói này sao mà bỉ ổi, phiền phức tới vậy. Cô không muốn trả lời anh ta, cảm giác như mình đang chịu nhục nhã vậy, nhưng cô vẫn nhịn không được, hô to “Chương Lộc”.

Cũng vừa lúc Chương Lộc mới kết thúc ván ở bàn bên, nghe tiếng Trần Hấp gọi, anh liền đứng dậy, đi tới bên cạnh cô. Thấy tình thế trên mặt bàn là anh cũng đủ hiểu trạng thái hiện tại của Trần Hấp là gì.

Trần Hấp kéo kéo góc áo anh, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương, nói lời hoàn toàn mâu thuẫn với những điều cô từng thề thốt khi trước, bất giác mà còn có chút làm nũng ẩn chứa trong giọng nói. Cô nói: “Em về không tận ba lần rồi, vậy mà ba người bọn họ chẳng nhường em tí nào cả. Từ Diệp là quá đáng nhất, lúc nào cũng chặn bài em.”

Chương Lộc còn chưa lên tiếng, Từ Diệp đã chen miệng, nói: “Chị dâu, lời này của cô không đúng, ban đầu là ai nói không được chơi nhường đó nhỉ?”

Trần Hấp lặng lẽ đỏ mặt, hừ một tiếng không nói gì, chỉ mếu máo nhìn Chương Lộc, tỏ vẻ mình đang không vui.

Chương Lộc cười khẽ, vỗ vỗ đầu cô, ra hiệu cho cô sang ngồi cạnh, anh không thèm để ý tới lời từ chối của Từ Diệp mà thế chân cô trong bàn bài.

Sự thật cái chứng minh, gà mờ chính là gà mờ, mấy cái thứ “hào quang của tay mơ” gì đó vốn không có thật, đứng trước mặt cao thủ thì sẽ chẳng chịu nổi một đòn, chỉ có cao thủ đấu với cao thủ mới có thể có một trận chiến nảy lửa và đầy kịch tính. Tuy rằng Chương Lộc không thu về cho cô được lời số chip, nhưng số chip vốn bao đầu anh đã lấy lại hoàn toàn. Chỉ là sự hứng thú của cô đối với mạt chược đã hết, cho dù Từ Diệp nói thế nào Trần Hấp cũng không muốn đấu với mấy người còn lại nữa.

3. Thứ bảy, ngày 22 tháng 12, lúc 18 giờ 3 phút

Tuy rằng từ đầu họ đã ước định rằng bình thường thì hai người sẽ ở lại nhà Chương Lộc, Chủ nhật sẽ quay về nhà Trần Hấp, nhưng có lẽ là do Trần Hấp ở lại nhà Chương Lộc đã quen nên trừ phi có chuyện gì đặc biệt, ví dụ như mẹ Trần lên thăm cô thì cô sẽ về đó, còn đâu hầu như cô không về lại nhà.

Trong khoảng thời gian này cô lại bị mẹ Trần bắt gặp một lần, chỉ là phản ứng của bà không gắt như những lần trước đó. Sau khi gặp mặt Chương Lộc, bố mẹ Trần đều đã hài lòng về anh, nhưng bởi vì Trần Hấp cứ khăng khăng nói rằng chuyện này cần bàn sau nên hai vị phụ huynh cũng không hề đưa ra yêu cầu nào, như gặp bố mẹ Chương Lộc chẳng hạn. Chỉ là, đối với chuyện ở chung, mẹ Trần luôn ngầm nhắc nhở Trần Hấp về việc sử dụng các biện pháp an toàn, đừng để phát sinh chuyện “ăn cơm trước kẻng”. Mặc dù Trần Hấp đã phủ nhận rất nhiều lần rằng hai người họ chưa làm gì nhưng cũng vô dụng, vì vậy về sau cô cũng chẳng thèm giải thích nữa, cứ ậm ờ qua quýt cho xong.

Đương nhiên là việc này Trần Hấp sẽ không kể gì với Chương Lộc.

Giờ đã tới Chủ nhật, Chương Lộc lại xuống bếp nấu ăn. Trần Hấp còn nhớ khi bọn họ mới sống chung với nhau, Chương Lộc rất thích đưa cô ra ngoài ăn, nào là các tiệm do bạn bè anh mở, rồi cả những tiệm ăn nổi rần rần ở trên mạng nữa. Nhưng không biết từ lúc nào, hai người họ không ra ngoài ăn nữa mà là tự vào bếp để thỏa mãn cơn thèm ăn của mình. Trần Hấp biết Chương Lộc nấu ăn ngon, nhưng mà điều diệu kỳ ở đây là, cứ món nào Trần Hấp thích ăn thì Chương Lộc lại biết nấu rất ngon.

Chiếc tủ lạnh bị nhét đầy rượu và các loại đồ uống, giờ đây đã được thay thế bằng các nguyên liệu nấu ăn, nồi niêu xoong chảo cũng nhiều loại hơn, còn có thêm cả một cái lò nướng.

Trần Hấp càng ngày càng cảm thấy hai người họ ở vậy giống như một đôi vợ chồng mới cưới.

“Bạch Hà hẹn em đi dạo phố ngày mai anh à!” Trần Hấp lấy làm kinh ngạc.

“Em không muốn đi sao?”

“Không phải đâu, chỉ là bình thường bọn em không hay liên lạc với nhau, vì vậy em thấy có hơi kinh ngạc thôi.” Thực ra ngày mai là kỉ niệm 100 ngày bên nhau của hai người họ, lần trước khi họ tổ chức chúc mừng một tháng bên nhau Trần Hấp đã tải phần mềm ghi lại ngày kỉ niệm yêu đương của bọn họ. Chỉ là hình như Chương Lộc không có động thái gì, vậy để tới tối ăn cơm cùng nhau cô sẽ tặng quà cho anh là ổn, Trần Hấp nghĩ vậy.

“Vậy thì em cứ đi đi.”

Trần Hấp gật đầu, nói: “Dạ, em cũng vừa trả lời tin nhắn của cô ấy rồi, cô ấy còn muốn ăn cơm trưa cùng em nữa, ngày mai cô ấy sẽ tới tiệm gặp em lúc 11 giờ.”

Lúc này Trần Hấp đang ngồi ở ghế chân cao, còn Chương Lộc thì đang đưa lưng về phía cô, nấu canh gà tại bếp. Tóc anh đã gần như dài ngang vai, được buộc lại bằng một chiếc chun nhỏ, nhìn từ phía sau khiến cho Trần Hấp có cảm giác như đây là Chương Lộc của những năm hăm mấy xuân xanh, như là bước ra từ tấm ảnh đó vậy, trừ màu tóc không giống ra thì tất cả mọi thứ còn lại đều y đúc. Trần Hấp hỏi anh tại sao lại nuôi tóc, Chương Lộc không nói lý do gì đặc biệt, chỉ nói là do mình muốn nuôi, vì vậy Trần Hấp cũng không còn hiếu kỳ về nó, dù sao thì cô cũng thích kiểu tóc này.

“Bạch Hà và Tô Nhất Trương bên nhau bao lâu rồi anh?” Trần Hấp hỏi.

Chương Lộc ngẫm nghĩ một chút, “Ba năm.”

“Oa, thật lâu đó! Bọn họ chuẩn bị kết hôn chưa ạ?”

“Tô Nhất Trương cầu hôn rồi, chỉ là ngày kết hôn chưa được quyết.” Anh dừng lại, nói tiếp: “Lúc chúng ta mới quen được mấy ngày, anh đã gửi ảnh cầu hôn của hai người họ cho em đó.”

Trần Hấp không nhớ rõ, bèn mở nhật kí trò chuyện ra, người trong ảnh mặc dù không nét lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra, cô gái ở giữa vòng vây là Bạch Hà, chỉ là lúc ấy cô không biết Bạch Hà nên không có ấn tượng gì.

Trần Hấp nói bằng giọng tiếc nuối: “Tiếc nhỉ, em không có mặt ở đó để xem.”

“Tới lúc kết hôn của họ chắc chắn là em sẽ có mặt mà.”

Lời an ủi vô tư của anh làm cho Trần Hấp bật cười. Khi xem lại nhật ký trò chuyện cô còn thấy được lúc đó cô và anh đang thảo luận về phí thuê địa điểm cầu hôn, vậy nên trong một khoảnh khắc cô đã hơi sợ rằng anh sẽ nhắc lại chuyện này, cũng may là anh không nói gì, không hiểu sao cô lại thấy nhẹ nhõm.

Mùi hương nồng nàn của canh gà khiến cơn thèm ăn trong cô trỗi dậy. Chương Lộc mang cả nồi canh đặt trước mặt cô, hai người ngồi xuống rồi cùng nhau ăn cơm.

4. Chủ Nhật, này 23 tháng 12, lúc 15 giờ 21 phút

Trần Hấp không hiểu sao, rõ ràng là Bạch Hà rủ cô đi dạo phố, vậy mà giờ này cô lại đang ở trong tiện làm tóc cùng Bạch Hà, ngoài ra còn có cả Kiều Kiều – bạn gái của Từ Diệp đi cùng. Trần Hấp vốn đã từ chối, nhưng Bạch Hà và Kiều Kiều nói các cô đều sẽ làm, cô ngồi một mình thì sẽ không có ai để trò chuyện, khuyên cô làm chung với hai người họ. Trần Hấp mềm lòng, liền bị các cô thuyết phục.

Làm tóc cũng phải mất hai tiếng đồng hồ, Trần Hấp ngồi lâu sinh chán nên muốn nói chuyện phiếm với Chương Lộc. Cô bảo anh rằng mình đang làm tóc, sau đó chỉ nhận được dòng tin nhắn trả lời “Được đó”, không hỏi nguyên nhân cũng chẳng hỏi xem cô sẽ làm kiểu tóc gì. Trần Hấp nhất thời cảm thấy hơi bực mình, chắc là anh đang bận, cô cũng không còn hứng thú tiếp tục trò chuyện nữa.

Nhà tạo mẫu tóc có đeo bảng tên, trên đó có ghi chữ “Stephen”. Trần Hấp nhìn thấy, hỏi: “Stephen, còn bao lâu nữa mới xong?”

“Giờ cô đi gội đầu, sấy tóc là xong liền à.”

“Ồ.”

Một trong những nguyên nhân Trần Hấp không thích đi làm tóc là vì quá tốn thời gian. Khi vừa mới tốt nghiệp cô từng đi nhuộm tóc, lúc đầu trông rất đẹp, nhưng về sau tóc đen tự nhiên mọc ra rồi thì trông khá kì cục, cô lại chẳng muốn nhuộm lại. Vất vả lắm mới có thể về lại được hoàn toàn tóc đen, lúc này cô không muốn nhuộm gì nữa, chỉ uốn xoăn nhẹ nhàng, ai ngờ nó vẫn lâu như vậy.

“Tiểu Hấp, cậu ngồi chờ bọn tôi chút nha.” Trên đầu Bạch Hà vẫn còn đang đeo mũ trùm tóc, lần này cô nàng cắt tóc ngắn, Trần Hấp trông vậy liền nghĩ, chắc là thời gian gần sắp tới cô ấy chưa có dự định kết hôn. Bạch Hà và Kiều Kiều cao bằng nhau, chỉ là nhan sắc của cô thuộc loại xinh đẹp lạnh lùng, phối hợp với tóc ngắn lại càng thêm ngầu đét.

Nửa tiếng sau, cuối cùng ba người cũng bắt đầu hành trình dạo phố. Trước kia Trần Hấp không cảm thấy gì, hôm nay đứng chung với các cô mới thấy bản thân mình như hai lúa.

Vịt con xấu xí và thiên nga trắng chính là hình ảnh liên tưởng chuẩn xác nhất.

Điều này cũng dẫn tới việc Trần Hấp nghe theo lời thuyết phục của Bạch Hà và Kiều Kiều, mua một vài bộ quần áo mới, thậm chí cô còn thay ngay một bộ váy đỏ thẫm tại đó.

5. Chủ Nhật, ngày 23 tháng 12, lúc 19 giờ 33 phút

Khi trở lại quán bar cũng là lúc trăng đã lên cao, Trần Hấp không ngờ rằng cô ăn xong cơm chiều với Bạch Hà và Kiều Kiều rồi mới về. Cô vốn định rủ Chương Lộc tới một nhà hàng mới nổi trên mạng gần đây, nhưng mà Bạch Hà lại nói ngày nào hai người cũng ăn tối với nhau rồi, hiếm khi nào ba người họ có dịp gặp mặt như vậy, vả lại Chương Lộc cũng tỏ ý không sao cả, vì vậy Trần Hấp liền đồng ý. Còn về phần quà tặng, đằng nào thì cô cũng sẽ tặng được trong hôm nay, Trần Hấp nghĩ thầm.

Trần Hấp và Bạch Hà, Kiều Kiều cùng đi vào bar, hôm nay ca sĩ hát chính không có ở đây, chỉ có những giai điệu jazz du dương vang lên trong phòng, nhịp điệu khi trầm khi bổng, ánh đèn sáng tỏ, khiến mọi người có cảm giác như đang ngồi trong quán cà phê. Trần Hấp tuy thấy rằng thế này hơn bất thường nhưng cũng không để ý cho lắm. Cô muốn lên tầng tìm Chương Lộc nhưng lại bị Bạch Hà ngăn lại, trực tiếp đẩy cô tới chỗ khu ghế sopha, nói là đi chào hỏi mọi người trước.

Trần Hấp đang nghĩ xem mình phải chào hỏi ai, khi bước vào cửa đột nhiên phát hiện ra bạn bè của Chương Lộc, còn có cả mấy người anh em của Từ Diệp lần trước chơi mạt chược cùng cũng ở đây.

“Chị dâu, tới đâu ngồi!” Đào Nhiên vẫy vẫy tay với cô, chỉ vị trí ở giữa.

Bạch Hà sang ngồi cạnh Tô Nhất Trương, còn Kiều Kiều cũng đã bị Từ Diệp ôm vào lòng, trong đám người này cô chỉ quen mỗi Đào Nhiên nên không suy nghĩ gì thêm mà ngồi xuống.

Chương Lộc vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, Trần Hấp bèn hỏi Đào Nhiên: “Chương Lộc ở trên tầng sao?”

Chỉ thấy Đào Nhiên lắc đầu, có vẻ bí hiểm.

Trần Hấp khó hiểu, đương khi cô muốn tiếp tục truy hỏi thì ánh sáng bỗng bị tắt phụt đi, ba ngọn đèn sân khấu tụ lại nơi bục biểu diễn. Trần Hấp cố gắng mở to mắt ra nhìn, bỗng thấy một người đàn ông đứng ôm cây đàn ghi-ta, tóc dài ngang vai, màu tóc trắng nổi bật dưới ánh đèn vàng. Người ấy rõ ràng chỉ mặc mỗi áo phông quần jean thoải mái, không hiểu sao lại trông vô cùng khí thế.

Trần Hấp vốn còn đang tự hỏi ai là người đang đứng trên bục, nhưng trong phút chốc, khi người đó cất tiếng hát, cùng với tiếng hò hét chói tai bay nóc nhà của hội bạn, kèm theo tiếng gẩy đàn ghi-ta lanh lẹ, cô rốt cuộc cũng vững tin rồi, người trên sân khấu chính là Chương Lộc, là Chương Lộc của những năm hai mươi mấy tuổi, như thể anh vừa bước ra từ trong tấm ảnh, bước tới trước mặt cô vậy.

“Thình thịch, thình thịch, thình thịch.”

Trần Hấp đưa tay ấn lồng ngực, như thể rằng nếu cô không giữ nó lại thì nó sẽ nhảy ra ngoài vậy.

6. Chủ nhật, ngày 23 tháng 12, lúc 21 giờ 11 phút

Dường như Chương Lộc đã đem tất cả những ca khúc mà anh từng biểu diễn hát lại cho Trần Hấp nghe, kết hợp cùng những ngọn đèn sân khấu, cùng những tiếng hò hét ồn ã, tất cả những điều ấy như đang ngỏ ý cho cô biết, thanh xuân và khát vọng của anh, những tiếc nuối của cô khi không thể gặp anh khi ấy, ừ, hiện giờ anh sẽ bù lại hết cho cô.

Dư âm còn đang văng vẳng bên tai, Chương Lộc đột ngột buông đàn, kéo ghế ngồi xuống, tiếng thở dốc của anh truyền qua micro khiến cho lỗ tai Trần Hấp ngưa ngứa, cảm thấy anh gợi cảm khôn tả. Vị trí của cô cách sân khấu một khoảng nên cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được, anh đang nhìn cô.

“Bài hát sau đây là để dành tặng cho nàng công chúa Sissi* của tôi, thực ra lúc đầu tôi định để cô ấy lên hát cùng, cơ mà tôi không muốn bị hỏi tận mười lần xem cô ấy có hát hay không, có lạc tông không đâu.”

(*) Công chúa Sissi: Elisabeth của Áo (tiếng Đức: Elisabeth von Österreich-Ungarn; sinh ngày 24 tháng 12 năm 1837 – mất ngày 10 tháng 9 năm 1898), thường được biết đến với tên gọi Sissi trong văn hóa đại chúng, là vợ của Hoàng đế Franz Joseph I của Áo, do đó là Hoàng hậu của Đế quốc Áo-Hung. Xuất thân từ gia tộc Wittelsbach có nguồn gốc Đức, Hoàng hậu Elisabeth nổi danh với nhan sắc cũng như tầm vóc chính trị, ngay cả trước khi bà trở thành Hoàng hậu của Đế quốc Áo. – Theo Wikipedia.

Tất cả mọi người cười vang, Trần Hấp đỏ mặt cười theo, anh nói vậy cũng đúng.

“Chúng tôi mới ở bên nhau chưa bao lâu, hôm nay vừa lúc là kỉ niệm 100 ngày yêu nhau, nhưng tôi lại cảm thấy dường như chúng tôi đã quen nhau thật lâu. Cả đời còn dài, hứa hẹn thì nghe có vẻ không thực tế cho lắm, anh hy vọng chúng ta có thể ở bên nhau tới già. Ca khúc mà em thích, anh sẽ hát cho em nghe.”

Là bài “Chầm chậm thích em”.

Những tiếng cười đùa và những ánh mắt trêu ghẹo, còn có những tràng huýt sáo không ngớt chung quanh, hiện giờ dường như đều đã thành hư vô. Đầu óc Trần Hấp trống rỗng, chỉ vang lên giọng nói thâm tình và trầm thấp của anh, từng câu hát đều thấm tới ruột gan cô.

“Chúc cho mọi người luôn có những điều tốt đẹp và may mắn nhất, đêm nay toàn bộ bar miễn phí.”

Chương Lộc hát xong câu hát cuối cùng thì nói câu này, sau đó xuống sân khấu, trực tiếp đi tới chỗ Trần Hấp.

Trần Hấp thì cứ ngồi yên như vậy, nhìn anh không rời mắt.

Anh đứng lại, đưa tay ra.

Không để ý tới những tiếng cười xung quanh, Trần Hấp nhoẻn miệng cười, đặt tay mình vào bàn tay anh.

7. Chủ Nhật, ngày 23 tháng 12, lúc 22 giờ 2 phút

Trần Hấp ngơ ngác ngồi trên ghế sopha, Chương Lộc đã vào trong tắm rửa.

Dưới ánh đèn trong nhà, màu tóc của anh lại thành màu xám khói, cô nhất thời không thể ngừng nghĩ về nó. Cô có cảm giác như mình vừa được quay ngược thời gian. Màu tóc hình như thật sự có thể thay đổi khí chất của một người, từ trưởng thành chín chắn thành lưu manh cợt nhả chỉ cách nhau một màu tóc xám mà thôi.

“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Chương Lộc lau tóc rồi ra khỏi phòng tắm, dựa vào khung cửa hỏi cô.

“Sao anh lại nhuộm tóc vậy?” Trần Hấp nhìn anh, hỏi câu hỏi mà cô muốn biết nhất.

“Hả? Trông không đẹp sao?”

“Đẹp lắm ạ, chỉ là mọi thứ quá đột ngột, sau đó anh còn hát trên sân khấu nữa, em kinh ngạc tới nỗi giờ vẫn chưa hoàn hồn nè.”

Chương Lộc khẽ cười, ném chiếc khăn trong tay về lại phòng tắm, sau đó ngồi xuống sopha cùng cô, hỏi: “Thích không?”

Sao mà không thích được, tất cả mọi thứ trong đêm nay đối với Trần Hấp mà nói chính là một điều bất ngờ vô cùng to lớn, cô gật như gà mổ thóc, “Em thích lắm.”

Cô “à” một tiếng, đứng dậy đi tìm món quà mà mình đã chuẩn bị. Bỗng cô nhận ra điều gì, hỏi anh: “Vì vậy, việc hôm nay Bạch Hà rủ em đi dạo phố, thực ra anh đã biết từ trước phải không? Muốn đánh lạc hướng em.”

Anh gật đầu.

“Em còn tưởng rằng anh đã quên hôm nay là ngày gì cơ,” cô đưa cái hộp nhỏ trong tay tới trước mặt anh, “Em đã chuẩn bị quà, nhưng mà so với quà của anh thì nó chẳng to tát gì cả…”

Chương Lộc nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem thử. Khi nhìn rõ đó là thứ gì rồi, anh khẽ cong khóe miệng, cười dịu dàng nhìn cô.

Là một đôi nhẫn cặp.

Trần Hấp cảm thấy việc đeo nhẫn cặp với người yêu là một chuyện hết sức bình thường. Không chịu nổi ánh nhìn của anh, cô dứt khoát kéo tay anh ra, lấy chiếc nhẫn nam trong hộp ra đeo lên ngón giữa của anh.

Sau rồi, cô ngả tay mình trước mặt Chương Lộc.

Chương Lộc ngồi, còn cô đứng, cô nhìn anh từ trên cao xuống, trông có vẻ thực hùng hồn.

Anh thu lại vẻ vui cười, đứng dậy, khiến Trần Hấp có chút cảm giác áp bức. Khi cô đang định lui về sau một bước thì trên tay bỗng truyền tới một cảm giác lạnh lẽo. Cô cúi xuống nhìn thử, đã thấy anh cầm tay cô, đưa tới miệng rồi đặt một nụ hôn lên đó.

Giống như là anh vừa mới hoàn thành một nghi thức gì đó, vừa trịnh trọng lại vừa nồng nàn tình cảm.

Cô không muốn hỏi lại xem tại sao anh phải cầm đàn ghi-ta hát trước mặt mọi người lần nữa. Rõ ràng là anh đã từ bỏ âm nhạc, nhưng thực ra anh cũng biết Trần Hấp ghen tị với Lâm Nhược Tố vì cô ta đã góp mặt trong thời thanh xuân bồng bột và liều lĩnh của anh, cô tiếc nuối vì chưa từng được nghe anh biểu diễn lần nào. Cô vốn tưởng rằng mình che giấu rất tốt, vì vậy từ khi anh bắt đầu nuôi tóc là đã nghĩ tới việc chuẩn bị cho đêm nay.

Cuối cùng là bài “Chầm chậm thích em” kia, cô cũng biết vì sao mà anh hát bài này. Cô đối nhân xử thế một cách thận trọng, bởi một lần bị phản bội tình cảm đã khiến cô nảy sinh tâm lý băn khoăn và sợ hãi. Nếu không nhờ Chương Lộc thì có lẽ cô sẽ còn mất cảm giác trong một khoảng thời gian thật dài nữa, cũng sẽ không thấy được cảm giác được nuông chiều, được quý trọng là thế nào.

Mối tình này của cô bắt đầu bằng sự bốc đồng, ý nghĩ muốn ở cùng anh cả đời lúc này của cô có lẽ cũng chỉ là bốc đồng, nhưng thế thì có làm sao?

Vì vậy, Trần Hấp nhìn người đàn ông đang tươi vui trước mặt người, nói:

“Chúng ta làm đi.”