1. Thứ hai, ngày 31 tháng 12, lúc 20 giờ 30 phút

Tô Nhất Trương luôn là một người thích ồn ào náo nhiệt, ngày cuối cùng của năm cũ, anh ta đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội này, liền tổ chức một buổi tiệc để mọi người cùng nhau vui chơi, địa điểm là ở biệt thự nhà anh ta.

Trần Hấp và Chương Lộc ăn một bữa tối đơn giản dưới ánh nến rồi mới thong thả đến đó.

Từ lần Trần Hấp chơi mạt chược thua be bét là cô đã cạch mặt món bài này. Nhưng hình như Từ Diệp không biết chuyện gì đã xảy ra nên cứ cố thuyết phục cô chơi cho bằng được, nghĩ được gì là nói cái đó, ra vẻ nếu cô không chơi thì anh ta sẽ không buông tha.

“Chị dâu à, cô yên tâm đi mà, tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để tình huống lần trước xảy ra đâu!”

Giọng điệu khoa trương của Từ Diệp vang lên trong buồng xe nhỏ hẹp có vẻ rất tức cười.

Chương Lộc vừa đỗ xe xong xuôi, nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn Trần Hấp. Cô hết cách, thở dài nói: “Anh nói thử xem, Từ Diệp làm thế là ý làm sao? Cậu ta cảm thấy thắng em rất vui hay là muốn thắng tiền của em?”

Chương Lộc cười khẽ. “Nói không chừng em có thể thắng lại cậu ta đó.”

“Cảm ơn anh đã tin tưởng em như vậy!”

Tuy rằng nội tâm Trần Hấp vẫn có chút kháng cự, nhưng lại nghĩ có Chương Lộc ở đây, có lẽ cô sẽ không thua quá nát. Từ Diệp thấy cô tìm người trợ giúp thì cũng không phản đối, còn ra vẻ vui mừng.

Cô nhất thời không rõ rốt cuộc anh ta có ý gì, chỉ đành thấp thỏm đồng ý.

Ngoài Từ Diệp ra, còn có hai người khác là Bạch Hà và Đào Nhiên.

Trần Hấp cảm thấy yên tâm hơn một chút, chỉ cần đối thủ không phải là hai người bạn trước kia thì cô sẽ không cảm thấy áp lực như vậy.

Không biết có phải là do “hào quang của người mới” không mà vận may tối nay của cô rất tốt. Trần Hấp đánh bài rất đúng ý mình, không cần sự chỉ đạo của Chương Lộc mà cô cũng có thể đánh ván thắng ván thua. Mà Từ Diệp lại là người thua thảm nhất, không biết có phải là do anh ta và Đào Nhiên xung khắc nhau không, hay là do hai cô gái trong bàn bài có cùng chung kẻ địch, tóm lại là, lần chơi này, ngọn lửa nhiệt với mạt chược trong Trần Hấp lại được thắp lên mãnh liệt.

“Hồn mạt chược của em đã quay về rồi!” Trần Hấp không giấu được sự vui mừng, cười nói với Chương Lộc.

“Vui vậy luôn sao?”

“Thắng nên đương nhiên là em vui rồi! Cơ mà em vẫn biết, nếu không nhờ Bạch Hà giúp em, với cả có Đào Nhiên quấy rối, em nhất định sẽ thua!”

“Nghĩ nhiều vậy làm gì, vui vẻ là được rồi.”

“Hì hì.”

Trần Hấp cảm thấy, được quen Chương Lộc, làm bạn với mấy người này, thật tốt.

Tuy rằng đầu năm nay cô chẳng gặp được chuyện gì tốt đẹp, nhưng ông trời vẫn còn thương cô, bằng không thì sao cô có thể nhanh chóng có được niềm hạnh phúc mới như vậy?

2. Thứ hai, ngày 31 tháng 12, lúc 23 giờ 59 phút

Trên bãi cỏ rộng lớn, pháo hoa được xếp một hàng thật dài, trên tay những người đàn ông ở đây không phải bật lửa thì cũng là thuốc lá, chờ mọi người đếm ngược xong thì sẽ đốt sợi dây dẫn trước mắt.

“Mười, chín, tám…”

Trần Hấp rúc vào ngực Chương Lộc, tay đan chặt tay với anh, dựa vào nhau và cùng đếm ngược những giây cuối cùng của năm cũ, cùng nhau nghênh đón một năm mới đang tới thật gần.

“Ba, hai, một!”

“Đoàng ――!”

Hơn mười cây pháo đồng loạt bay vút lên trời, nở rộ thành những bông hoa sáng chói tuyệt đẹp trong bầu trời đêm mênh mông. Trong phút chốc, ngoài những tiếng pháo nổ đùng đoàng từng cơn thì mọi thứ đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang đắm chìm vào sự xán lạn trước mắt này.

Niềm hạnh phúc nôn nao như muốn tràn cả ra ngoài, ít nhất là Trần Hấp thấy vậy.

Cô hi vọng thời gian có thể ngừng lại, nếu không thể thì ít nhất xin hãy làm thời gian trôi chậm đi một chút, cô còn chưa xem đủ những bông hoa sáng rỡ này, cũng chưa cảm nhận đủ niềm vui của thời khắc này.

“Anh yêu em.” Chương Lộc nói.

Trần Hấp quay người, kiễng chân ôm lấy anh, nói thầm bên tai anh, từng câu từng chữ đều rõ ràng: “Em cũng yêu anh, rất yêu anh.”

Pháo hoa sau lưng họ vẫn chưa ngừng nổ, thi thoảng Trần Hấp vẫn có thể nhìn thấy những tia sáng lóe lên trong mắt anh, còn có hình bóng của mình phản chiếu nơi đó.

Bên tai cô vang lên tiếng cười khẽ của anh, Trần Hấp vùi mặt vào hõm cổ anh, nhịn không nổi mà bật cười.

Thời gian xin hãy ngừng lại, nếu không thể thì xin hãy khoan trôi đi, chậm hơn một chút.

3. Thứ ba, ngày 1 tháng 1, lúc 14 giờ 34 phút

Như là hôn môi, chuyện ân ái cũng có thể làm cho người ta nghiện. Nói là làm tình chi bằng nói là gây nghiện, bởi nó là sự thân mật tiếp xúc về da thịt, cảm giác ôm nhau chưa bao giờ là đủ.

Tối hôm qua hai người ngủ lại ở nhà bố mẹ Chương Lộc, lăn lộn cả một đêm dài, tới khi sắc trời đã hửng sáng mới chịu đi ngủ. Hiếm khi nào Chương Lộc ngủ dậy muộn như vậy, khi tỉnh giấc cũng đã là một giờ chiều.

Họ gọi đồ ăn bên ngoài về, sau khi ăn uống xong xuôi thì Trần Hấp được anh dẫn lên tầng ba, đi vào gian phòng cạnh phòng ngủ của anh.

Là một gian phòng tạm thời được sửa thành phòng chiếu phim.

Trong phòng có một chiếc ghế sopha, một máy chiếu hướng về bức tường trắng cùng một chiếc đèn được đặt dưới đất.

Đây hoàn toàn đúng theo sở thích của Trần Hấp, cô ngạc nhiên thốt lên: “Anh đặt máy chiếu ở trong phòng luôn à?”

“Ừ, xem phim không?”

“Có ạ~”

“Em muốn xem phim gì?”

“Ừm… Phim gì cũng được á.”

Chương Lộc tùy tiện chọn một bộ phim, sau đó hai người ngồi xuống ghế sopha. Họ ngồi sát bên nhau, ôm lấy nhau, tay chân cuốn lấy.

Trần Hấp có hơi mệt.

Lúc đầu tuần Chương Lộc còn nghĩ đến việc cô phải đi dạy từ sáng sớm nên mới không làm quá. Vốn cô còn hơi thẹn thùng lúng túng, không biết nên đối mặt thế nào với mối quan hệ càng thêm thân mật này, nhưng cuối cùng thì anh vẫn giống như thường ngày, cô cũng nhờ đó mà để mọi thứ thuận theo tự nhiên, hai người cũng dần dần khôi phục được trạng thái sống chung của hồi trước.

Nhưng tới đêm đó, khi hai người quấn quít nhiều lần, cô mới nhận ra, hóa ra bình thường người đàn ông này chỉ là đang kiềm chế.

Chuyện ân ái, một khi đã bắt đầu quả thực là không thể ngừng lại được.

Mà ham muốn cùng khát vọng chiếm hữu lẫn nhau không chút nào che giấu, cùng với sự bá đạo mà bình thường chưa từng bộc lộ, tất cả những thứ này đều khiến cho con người ta mê muội.

Trần Hấp thừa nhận bản thân có tiêu chuẩn kép, hồi trước cô thẳng thừng từ chối cuộc yêu bao nhiêu thì giờ lại ưu thích bấy nhiêu.

Chỉ có điều, tuy rằng cô rất thích được ở bên anh, nhưng cô vẫn không chịu nổi tính đòi hỏi không kiềm chế của anh.

Ân ái cũng là một việc làm mỏi mệt.

Cô nghĩ lại hình ảnh tự khắc chế bản thân trước kia của Chương Lộc, cùng với bộ dáng phóng thích dục vọng trên người cô hiện tại của anh.

Cô thích nhìn cách anh biểu lộ sự mất khống chế của mình.

Nghĩ vậy, Trần Hấp không khỏi xấu hổ, đứng lên.

“Sao vậy?” Chương Lộc hỏi bên tai cô.

“Không sao.”

Trần Hấp vùi mặt vào ngực anh, không muốn để anh nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của cô.

Một lát sau, sau tai cô bỗng nhiên vang lên một tiếng chạm nhẹ, ướt át, khiến Trần Hấp không khỏi rên một tiếng.

“Lại nữa…”

“Ừ… Ngày mai em đi dạy rồi.”

Tay của anh rất rộng, vuốt ve tấm lưng cô, bàn tay rất ấm nóng. Cô được anh ôm lên, đặt lên đùi mình, cúc áo ngủ bị cởi từng cái một, từng hơi thở nóng bỏng phả vào ngực cô. Trong cơn mê man, anh dần dần tiến vào cơ thể cô, khiến cả người cô nhấp nhô lên xuống. Khi ấy cô nghĩ, thôi được rồi, thực ra thì cô cũng rất muốn.

4. Thứ ba, ngày 29 tháng 1, lúc 21 giờ 13 phút

Trần Hấp đã bước vào kì nghỉ đông, nghỉ ngơi ở nhà Chương Lộc hai ngày rồi về nhà. Sau khi anh đưa cô về thì tiện thể ở lại ăn cơm tối luôn.

Bố mẹ Trần tuy rằng không hề ép hỏi Trần Hấp, nhưng trong lòng sớm đã coi Chương Lộc như con rể, càng nhìn càng thấy vừa mắt, cả tối hôm đó hai người cười không ngớt miệng.

Trần Hấp tắm xong thì nằm bò lên giường, vừa lúc đó thì nhận được cuộc gọi video từ Chương Lộc.

“Anh cảm thấy không được quen.”

Trong video, người đàn ông ấy khẽ nhíu mày, ngọn đèn vàng mờ tối ngả bóng trên mặt anh, khiến cho tâm trạng ủ ê của anh càng được phóng đại.

“Em đi có vài ngày rồi lại về mà.” Trần Hấp cười khẽ.

“Sáu ngày đó, vậy là lâu rồi.”

Lúc ngồi ăn cơm Chương Lộc đã xin phép mẹ Trần rằng sau khi cô ăn Tết đêm Giao thừa cùng hai ông bà xong liệu có thể để anh đón cô đi không, hôm đó là sinh nhật của mình nên anh muốn tổ chức cùng cô, ngay ngày mùng một thì lại định mang cô đi tới đảo Bali để dự đám cưới của một người bạn, anh mong mẹ Trần có thể đồng ý.

Đối với hành vi bắt cóc con gái nhà người ta thế này, Chương Lộc đương nhiên cảm thấy hồi hộp lo sợ.

Nhưng Trần Hấp đã nói với mẹ Trần chuyện này từ sớm, thuyết phục mẹ rất lâu, cũng đã cam đoan hết lời mới có thể mẹ Trần xuôi tai, vừa đau lòng vừa mắng con gái lớn không giữ được, còn chưa gả cho người ta mà đã bênh tới bênh lui.

Nhưng điều rõ ràng ở đây là Chương Lộc thực sự chân thành, và hơn cả là anh có ý định kết hôn với Trần Hấp, chờ khi nào hai người quay về thì cha mẹ hai bên sẽ hẹn thời gian để gặp mặt, tìm hiểu nhau.

Mẹ Trần đương nhiên là thích như vậy, sau khi để cho Chương Lộc cam đoan thề thốt cả đống thì mới đồng ý.

“Em vẫn có thể tới gặp anh mà.”

“Mai sao?”

“Ngày mai thì anh biết rồi còn gì, em hẹn Đại Nhàn đi chơi rồi. Cô ấy bảo từ khi em sống chung với anh thì quên cô ấy luôn, giận em luôn rồi.”

“Ngày kia thì sao?”

“Ừm… Ngày kia là tiệc liên hoan của thầy Thiên.”

“…”

“Haha, ngày kia nữa được đó anh, ngày đó em rảnh~”

“Thôi được rồi.”

“Sao nghe anh mệt mỏi thế.” Trần Hấp cố ý nói.

“Ừ, đàn ông có tuổi nên nội tâm yếu ớt, bì thế nào được với lớp trẻ các em.”

“Anh có già đâu, đây người ta gọi là trưởng thành chín chắn hiểu không, người trẻ tuổi còn ghen tị ấy chứ ~”

“Thật không?”

“Dạ ―― Thật mà!”



5. Thứ hai, ngày 4 tháng 2, lúc 20 giờ 30 phút

“Đính đoong ――”

“Là Tiểu Chương đến hả? Mau ra mở cửa đi.”

Quả nhiên, là Chương Lộc đến.

Trần Hấp vẫn còn đang ngồi trong phòng kiểm lại đồ đạc mang đi thì lờ mờ nghe được tiếng Chương Lộc nói chuyện với bố mẹ cô, nhưng dù thế cô cũng không ra ngoài, tóm lại là, khi đối mặt với bố mẹ cô anh vẫn có thể xử lý ổn thỏa.

“Tiểu Hấp, còn chưa ra hả con?”

“Đây ạ!” Trần Hấp hô.

Cô ra khỏi cửa phòng, đưa hành lý cho Chương Lộc một cách rất tự nhiên.

“Bố mẹ, tụi con đi trước đây.”

“Không ngồi lại nói chuyện chút sao?” Bố Trần giữ lại, nói.

“Không ạ, ngày mai bọn con còn phải ra sân bay sớm.”

“Được được được, vậy hai đứa phải chú ý an toàn, ở bên ngoài nhất định phải coi chừng đó, còn nữa, hai đứa cũng phải để ý chút, hiểu không?” Lúc mẹ Trần nói xong câu cuối còn liên tục đưa mắt ra hiệu cho Trần Hấp.

“Ôi chao, con biết rồi mà!”

Lúc trước khi Trần Hấp nói hai người chưa phát sinh quan hệ mẹ Trần cũng không tin, lúc này hai người đã dọn ra ở chung, bà lại càng ân cần nhắc nhở con gái phải chú ý sử dụng biện pháp an toàn, chỉ sợ ngày nào đó đột nhiên bà thăng chức thành bà ngoại.

Trần Hấp bật cười, bọn họ luôn có biện pháp tránh thai, thậm chí Chương Lộc còn cẩn thận hơn cả cô.

6. Thứ hai, ngày 4 tháng 2, lúc 20 giờ 58 phút

“Chúng ta đang đi đâu vậy anh?”

Đây không phải là đường về quán bar, sau khi Trần Hấp phát hiện ra liền hỏi.

“Sắp tới rồi đây.”

Năm phút sau, chiếc xe được lái vào một khu chung cư. Sau khi đỗ xe xong xuôi, Chương Lộc dẫn Trần Hấp đi vào thang máy, chạy lên tầng cao nhất.

“Là nhà của anh sao?”

“Nào, thêm vân tay trước đã.”

Trần Hấp cứ ngu ngơ như bò đeo nơ, bị anh kéo tay thêm dấu vân, sau đó cô được Chương Lộc đẩn vào, dừng lại ở huyền quan.

Đập vào mắt cô chính là chiếc sopha lớn trong phòng khách, là chiếc sopha chữ nhật kéo dài, có màu sẫm. Sau ghế sopha là cửa kính, ngoài cửa là một chiếc ban công thật dài, còn có một chiếc xích đu lấp ló ngoài đó. Đối diện huyền quan là bếp và phòng ăn, chiếm khoảng độ 1/3 diện tích ngôi nhà, còn lại là phòng khách với một bức tường trắng lớn đối diện. Có một chiếc cầu thang lên tầng hai được đặt ở góc khuất, chắc ở trên tầng là phòng ngủ, phòng đọc sách các thứ.

Trần Hấp thấy ghế sopha và bàn ăn khá quen, bởi vì đó là hai thứ do chính tay cô chọn.

Phòng khách lớn và ban công, đây đều là kiến trúc nhà trong mơ ước của Trần Hấp, cô đã quên mất mình đề cập với anh về nó tự lúc nào.

“Lúc trước chưa nói với em là vì sợ dọa em chạy mất. Nói dăm ba câu anh yêu em ngoài miệng cũng chẳng bằng dùng hành động thực tế để chứng minh cho em thấy, mỗi một câu anh nói đều là sự thật. Cái nhà này, em thích không?”

Trần Hấp đưa mắt nhìn Chương Lộc, không hiểu sao cô rất muốn khóc. Thực ra cô cũng đã trả qua nhiều cung bậc cảm xúc, khi thì sợ hãi, khi thì cảm thấy tình cảm quá mãnh liệt, khi thì cảm thấy quá hạnh phúc, có những lúc cô cảm thấy tình yêu dành cho anh không bến bờ. Cô từng nghĩ, nếu có một ngày mọi thứ không còn tồn tại nữa, liệu cô còn có thể quay lại như trước được không?

Cô tự cho là mình che giấu rất tốt, bởi vì chính cô cũng đã coi nhẹ, là như vấn đề này không tồn tại.

Nhưng mà anh đã phát hiện ra.

Trần Hấp khẽ nói: “Anh bị sao ấy, rõ ràng hôm nay là sinh nhật của anh, sao lại chuẩn bị các thứ đồ này cho em vui vậy?”

“Nếu em thích thì sinh nhật này của anh đã viên mãn rồi.”

“Thế nên, em có thích không?”

“Đương nhiên là thích rồi…”

Làm sao cô có thể không thích được cơ chứ?

Chương Lộc nở nụ cười, cúi người hôn cô: “Em thích là tốt rồi.”