Đông Đông rấm rứt khóc chít chít, vẫn cố gắng bắt bẽ hai nhóc:

"Hai anh đừng có biện minh cho mình nữa. Hu hu! Nếu không tới được thì có thể làm một cuộc gọi tình yêu truyền tin cho Đông Đông mà. Thời đại này công nghệ tiên tiến, thiếu cha gì điện thoại mà không điện được một cuộc gọi nào chứ."

Tiểu Hải mặt đỏ tía tai, phản bác lại ngay:

"Làm gì có số mà điện. Bé Đông có điện thoại đâu? Tụi anh cũng làm gì có điện thoại. Nhà tụi anh cũng đâu có điều kiện như nhà em. Chỉ có mấy anh của em đầu óc hơn người mới có điện thoại dùng thôi nga. Số điện thoại ba mẹ tụi anh còn không nhớ lấy gì nhớ số ai. Bé Đông nhìn đi tụi anh chỉ là những thằng bé chút xíu miệng còn thơm mùi sữa bò nguyên chất thôi, không thể làm nên cái tích sự gì đâu. Em ráng chờ tụi anh thêm mười mấy năm nữa đi."

'Miệng thối hoắc mà kêu thơm mùi sữa bò. Ăn kí mắm tôm giờ toàn mùi mắm có miếng sữa nào đâu.' Đông Đông lầm bầm trong miệng không để hai nhóc nghe được. Đông Đông lại tiếp tục ra chiêu hỏi cung hai nhóc, nhất quyết lần này phải ăn thua đủ tới cùng. Hồi nãy bị cả hai người mắng xa xả vào mặt bé vẫn còn ấm ức lắm.

"Hứ! Đời người có mỗi cái thanh xuân mà hai anh bắt em chờ mười mấy năm. Già rồi cần chồng yêu chi nữa. Biết đâu tới lúc đó Đông Đông đã ngao ngán muốn tìm của lạ rồi chia tay thì lấy gì tụi anh có cơ hội chăm sóc em. Nhân cơ hội còn nhỏ vun vén tình cảm cho nó dày xíu lớn lên mới khó bỏ. Còn nữa nha, không có điện thoại xem như cũng bỏ qua được đi. Vậy hai anh sao không truyền tin cùng lời hỏi thăm, yêu đương ngọt ngào với anh Minh và anh Tinh để hai ảnh về nói lại cho Đông Đông biết? Này là hai anh cố tình không quan tâm em, đừng có viện cớ, lý do này nọ mà bao biện cho hành vi vô tâm bỏ người yêu giữa chợ đi chơi với gái. Đừng có thấy em nhỏ rồi tưởng em kém thông minh nga. Em lai cha và baba nên thông minh lắm đó. Số em biết đếm từ 1 tới 10 rồi nè... 1, 2,3,5,10. Đó, thấy em giỏi chưa?"

Trang Dụ lại một lần nữa nhắc nhở bé, làm Đông Đông muốn đi mua vài viên thuốc chống nhục để uống.

"Đông Đông đếm sai rồi! Phải là 1, 2, 3, 4,... 10. Con đếm nhảy số tùm lum luôn. Baba về phải dạy con học đếm lại mới được."

Đông Đông nghe vậy ngượng ngùng bấu bấu tay, biện hộ y chang như mấy giáo viên trong lớp thỉnh thoảng bỏ não nơi biên giới.

"Đông Đông biết chứ bộ. Tại Đông Đông cố ý thử lòng mọi người thôi. Để xem mọi người có thật sự biết đếm không đó. Chứ con là con không bao giờ đếm sai nha, con thông minh lắm."

Hai vợ chồng nhìn con rồi nhìn nhau mà phì cười, chiêu này hai người xài miết không biết mới là lạ. Đúng là con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh. Nhỏ xíu mà lươn lẹo thấy ớn, cậu nói nhỏ vào tai Cố Ngạo:

"Em thấy Đông Đông có vẻ như bắt đầu lưu manh như anh rồi đó. Miệng lưỡi tu luyện thêm chút nữa ai mà cãi cho nỗi. Xem ra con trai nhỏ bé của chúng ta vẫn có khả năng làm 'công' nha. Em là em muốn con mình đè đầu cưỡi cổ hai thằng nhóc này lắm. Đời em không phản công được thì để đời con nối nghiệp thực hiện mong muốn của baba nó. Ha ha!"

Anh cười tà, tự nhiên mà phà hơi nóng ấm vào tai cậu, tay bắt đầu không an phận sờ mó tới lui.

"Em nói vậy có nghĩa là em đã từ bỏ giấc mơ đảo chính rồi đúng không? Vì em biết cả đời này mình sẽ không có cơ hội đó. Hắc hắc! Bà xã thơm quá đi, cặp mông của em bây giờ nảy nở hơn nhiều rồi. Sờ vào thích thật! Chờ khi em sinh con xong thì anh sẽ cùng em đại chiến ba trăm hiệp ân ân ái ái. Ha,... Dụ Dụ... uuu..."

Nghe anh kêu 'Dụ Dụ' kéo dài làm cho da gà da vịt cậu nổi lên rần rần, tóc gáy cũng ở đằng sau cũng dựng thẳng đứng lên. Chồng cậu quả nhiên độ dâm dê không phải dạng vừa, trùm của trùm. Giờ khắc này lại dám dê cậu giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt là đám trẻ con tuổi còn chưa bằng số ngón trên hai bàn tay. Cậu cựa quậy né tránh để phòng anh kìm lòng không đặng mà đè cậu ăn ở đây luôn là chết tươi. Mặt nhăn mày nhó, cậu khẽ quát:

"Anh đáng ghét vừa thôi. Đừng có sờ nữa, em còn chưa hết đau mông đâu. Mông em vậy mà kêu nãy nở, em là đàn ông đó nha chứ không phải con gái đâu. Dù biết trước kết quả sẽ không thành công nhưng em vẫn nuôi ấp ủ một ngày nào đó mình đảo chính thành công, đè anh ăn không còn miếng xương nào luôn. Ông trời thấy em thành tâm biết đâu ổng độ cho em thì sao. Ai biết trước được tương lai? Giờ thì thụ mai sau thành công mấy hồi. Đừng... ôm bụng em... nè... anh... lợi dụng quá đi... mông em không cần ôm, con em mới cần cha nó ôm. Chậc... có bầu anh còn hành em vầy tới lúc sinh xong thì có mà cả năm nằm trên giường không chạm chân xuống đất. Bỏ ra..."

Đám nhóc từ từ chuyển hướng dần sang hai vợ chồng lại bỏ lơ đi chuyện đại sự của ba nhân vật chính. Đông Đông chớp chớp mắt, ngây thơ chỉ chỉ tay:

"Cha làm gì với cặp chảo của baba vậy? Hay baba đang có nhu cầu bóp nắn cho mông nảy nở thêm? Chiêu đó anh Minh, anh Tinh mới vừa chỉ con biết đó. Sau này mỗi ngày Đông Đông sẽ thị phạm với anh Hải và anh Nhân nếu còn duyên chưa chia tay. Không thì con sẽ làm chuyện đó với một người khác ngon từ thịt ngọt từ xương, ăn hoài không ngán bóp hoài không chán. Hí hí!"

Tiểu Hải, tiểu Nhân chợt nhìn nhau rồi la oai oái:

"Ớ ớ ớ... cái gì mà bóp nắn mông. Tụi anh còn bé xíu không thể mất đời trai được. Mông của tụi anh là mông vàng mông bạc đâu thể để em muốn bóp là bóp muốn nắn là nắn. Nhìn kĩ hành động này rõ ràng là chồng làm cho vợ chứ có vợ nào làm như thế với chồng đâu. Em mới là người để tụi anh phá zin nha. Cặp mông múp múp của em tụi anh sau này sẽ chăm sóc nó chu đáo, mỗi ngày massage đảm bảo em mê đắm. Mặt dù tụi anh không biết làm vậy có gì vui để mê đắm nữa. Chắc sau này lớn mới biết a."

Đông Đông cười toe toét, chu chu cái mõ nói lại: "Thì hành động này đúng là chồng làm cho vợ. Em có nói không phải đâu! Nhưng mà sau vụ việc này em quyết định xoáng ngôi lên cơ làm chồng của hai anh. Hai anh chịu làm vợ em thì tiếp tục đàm phán giải thích để em xiêu lòng coi có cho hai anh một cơ hội không. Ngược lại hai anh vẫn trái ý trời muốn làm chồng em thì em sẽ chia tay hai anh ngay và luôn, không cần giải thích gì thêm. A quên, chiêu đó được nhân gian gọi là chiêu 'bóp mông thần sầu' đó nha."

Nhân gian nào gọi như vậy, nhân gian đó chỉ có tiểu Minh và tiểu Tinh tạo ra chứ chẳng còn ai đủ trình nghĩ ra ngoại trừ Cố Ngạo cha của các thằng trùm con.

Một chiêu này thôi đã đủ làm cho hai nhóc con đứng hình, đớ lưỡi không biết làm sao. Trang Dụ mắt trợn trắng, mồm há to, vỗ tay bốp bốp tấm tắt khen con trai nhà mình thông minh. Hồi xưa cậu mà chơi chiêu này có khi bây giờ người sinh con là anh chứ không phải là cậu nữa. Hazz, nhân sinh là hạnh phúc hay đau khổ đều phụ thuộc vào đầu óc có linh hoạt hay không.

"Đông Đông của baba thật giỏi! Hay lắm, hay lắm!"

Được khen Đông Đông hĩnh hĩnh mũi, hất mặt kiêu ngạo bộ dạng không khác gì lúc Cố Ngạo tự luyến về chính bản thân mình.

"Chứ sao nữa! Con là con trai thông minh của cha và baba mà."

Tiểu Minh nhìn tình hình này lắc đầu tặc tặc lưỡi, nói nhỏ vào tai tiểu Tinh.

"Không thể xem thường Đông Đông được. Nhìn vô tưởng thụ nhưng bây giờ lại lòi ra có chút công rồi đó. Sự lai tạo giữa cái lươn lẹo, đầu óc vượt bậc của cha với cái làm nũng, ăn vạ của baba thì có trời mới biết hai thằng em kết nghĩa này của mình khổ tới đâu. Hắc hắc!"

Tiểu Tinh gãi gãi cằm gật gật đầu lia lịa, không tin nhưng vẫn phải tin.

"Đúng đó anh Minh! Đừng đùa với Đông Đông, có ngày em ấy cho tụi mình ăn hành. Nội mà em ấy đi chỉ mấy cái chiêu đảo chính cho bé Hạo thì thôi rồi, cặp mông của hai anh em mình lúc nào cũng có thể từ giả cõi đời này. Nhìn vậy thôi chứ nguy hiểm lắm. Nhà chúng ta lại xuất hiện thêm một trùm nữa rồi, trùm này gọi là 'trùm đảo chính'. Hắc hắc!"

Trang Dụ lo khen ngợi con mà quên phắn cái vụ hai thằng nhóc lớn dạy hư thằng nhóc nhỏ của mình. Bấy giờ Cố Ngạo nhắc cậu mới nhớ ra mình đã bỏ quên một vấn đề nghiêm trọng.

"Em đừng vỗ tay nữa! Con một chút nữa cái mũi nỡ banh xác bây giờ này. Hắc hắc! Công nhận hai thằng lớn chỉ dạy em trai cũng tận tình chu đáo ghê. Dê mức độ đó vợ nào mà chẳng mê."

"Mê cái đầu anh! Đông Đông đầu óc đem thêm một tong màu rồi. Sau này ba cha con mấy người tránh xa con trai cưng của tui ra. Đông Đông không được nghe mấy anh chỉ bậy, như vậy là xấu không tốt đâu. Ai đời đi bóp mông người khác như vậy. Con nghe lời baba là tốt nhất."

Cậu la hét quát ba cha con rồi quay qua dụ dỗ Đông Đông nhưng chẳng ngờ thằng bé lại xiên vào tim mình vài nhác.

"Baba nói gì ngộ vậy. Chiêu này ai làm chồng cũng đều thực hiện hết nha. Đó cha cũng đang bóp mông baba kìa. Vậy mà nói không ai làm, baba nên cập nhật thêm thông tin kiến thức bổ ích đi nha. Anh Minh, anh Tinh nói rồi chiêu này dùng cho trẻ nhỏ mới yêu là tốt nhất. Sờ nắn mỗi ngày đến khi lớn cặp mông của vợ sẽ nảy nở như hai cái phao rất tiện cho việc làm chuyện người lớn. Cụ thể chuyện người lớn là chuyện gì Đông Đông không biết nhưng sau này cũng có ngày Đông Đông biết thôi. Con người đâu có ai mà không trưởng thành đúng không mọi người."

"Đúng!" cả đám đồng thanh ủng hộ Đông Đông làm cậu mới vừa nguôi giận lại tức đến sôi máu. Nghẹn lời vì lý lẽ quá sắc bén không phản bác được câu gì.

"Con..."

.........:))

Đỡ mòn dép hơn rồi nè. Hi hi, có ai hiểu cái cảm giác 3 nhưng tách thành 2:1 và số 1 đó luôn là mình. Rồi hờ trước chơi 4 có gì tách 2:2 cũng đỡ nhưng đời nó trớ trêu lại tách thành 3:1 và số 1 đó vẫn là mình. Đôi khi chân thành quá lại bị người ta lợi dụng. Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời là để một con cáo già nó vào nhóm từ từ nhai xương mình không hay. Lúc hát hiện thì mình cũng bị thương chảy không ít máu dính không ít dấu rằn rồi.

Đau lòng sâu sắc, cầu an ủi! Hic hic 😿😿😿 😸😸😸