Có Ngạo và Cố Hàm thay đồ xong ra ngoài trước, ngồi ghế chờ vợ mình ra. Trang Dụ bàn bạc với Trang Bảo việc tráo đổi thân phận hai người để thử lòng chồng mình rồi đi ra.

Hai anh em họ Cố thấy vợ mình hôm nay đẹp xuất trần. Hai anh dõi mắt theo nhìn trân trân không rời vợ yêu. Cố Ngạo và Cố Hàm định bước tới chỗ vợ ai dè vợ người ta lại đến chỗ mình. Trang Bảo đi tới chỗ Cố Ngạo cười cười nói: " Cố Ngạo, anh thấy em mặc bộ này đẹp không. Anh nhìn đi đâu vậy? Sao lại nhìn Trang Bảo? Anh đừng nói là muốn cướp vợ anh trai nha. Em liều mạng với anh liền đó!"

Cố Ngạo nhếch miệng cười một cái, biết hai anh em này đang giở trò thử lòng đây mà. Anh giả bộ thuận theo nói: " Đâu có! Tại anh thấy hai người giống nhau quá nên nhìn tí ấy mà. Công nhận em mặc bộ này đẹp ghê. Để anh hôn em cái nào! "

Bên kia Trang Dụ nói Cố Hàm: " Hàm Hàm, anh xem Bảo Bảo mặc có đẹp không. Bảo Bảo lần đầu bận kiểu đồ này a. Hàm Hàm liếc đi đâu thế Bảo Bảo đây này! "

Cố Hàm nhìn nhìn cậu điệu bộ giả Tang Bảo có chút giống đấy. Anh nhái mắt với Cố Ngạo cái rồi mỉm cười ôm eo cậu: " Ai da Bảo Bảo nhà anh đẹp quá chừng hà. Uy hình như bụng em nhỏ hơn thì phải ha!"

Trang Dụ gượng cười: " Có đâu nó vẫn vậy mà! Tại Hàm Hàm nhìn nhầm đó! Hi hi. "

Cố Hầm nhướng nhướng chân mày: " Vậy hả, chắc anh bị hoa mắt rồi. Đến đến anh hôn Bảo Bảo cái nào!"

Cố Hàm và Cố Ngạo chu mỏ nhọn hoắt ra đòi hôn. Trái với sự hào hứng của hai người, Trang Bảo và Trang Dụ mặt trắng bệch trách thóat khỏi đối phương chạy nhanh về phía chồng mình. Mặt người nào người nấy hầm hầm bép cái mỏ nhọn của họ một cái. Trang Dụ hậm hực nói: " Anh vậy mà không nhận ra ai là vợ mình. Anh đáng đánh đáng đánh a. Tức quá đi vậy mà nói yêu thương người ta. "

Cậu đấm vào ngực anh mấy cái cho xả giận. Trang Bảo bên kia mặt lầm lì, miệng hừ hừ mếu máo như sắp khóc đến nơi nói: " Hàm Hàm xấu xa! Hàm Hàm gạt người. Bảo Bảo ghét anh, anh dám hôn tiểu Dụ. Bảo Bảo cốc cần anh nữa, em về! "

Hai anh em họ Cố cùng lúc bậc cười to, vòng tay ôm lấy vợ mình lại. Cố Ngạo vừa cười vừa nói: " Ai da vợ ơi là vợ! Em nghĩ anh không nhận ra thật à. Em làm sao mà qua được con mắt tinh tường của anh. Dụ Dụ nhà ta không có khiếu lừa người đâu chỉ có khiếu bị người lừa thôi! Ha ha! Tự biên tự diễn bây giờ tự ăn dấm luôn a. Ôi vợ em đáng yêu quá đi thôi. "

Cố Hàm cũng lên tiếng: " Đúng đó Bảo Bảo. Anh nhận ra em ngay từ đầu rồi a. Ai kêu em diễn trò chi. Anh đây là hợp tác giúp em hoàn thành vở kịch mà. Sinh đôi thì sinh đôi chứ, đâu phải vậy là giống nhau hoàn toàn đâu. Hai người có khí chất khác nhau nha. Bảo Bảo của anh sau này không được chơi mấy trò này nữa. Anh không muốn vợ mình bị trai lạ ôm đâu nha. "

Cố Ngạo nghe anh nói vậy oan oan cái mồm lên: " Anh hai nói vậy là sao? Bộ anh không ôm vợ em chắc. Em người quen không phải giai lạ nhá. Làm như em thích anh ôm vợ em lắm không bằng. Dụ Dụ chỉ được phép để em ôm. "

Trang Dụ giận lẫy Cố Ngạo chớ lòng sướng như nở hoa, mắng: " Anh nhận ra sao không nói luôn. Làm em bây giờ mất mặt gần chết. Anh đáng ghét quá đi. Đại xói xám thối tha. "

Cố Ngạo thương yêu vợ, hôn hôn mặ cậu: " Bà xã em đừng giận mà. Anh sai rồi anh xin lỗi em mà. Dụ Dụ! "

Trang Dụ thỏa mãn nói: " Thôi được, tạm tha cho anh lần này. Coi như anh biết điều còn nhận ra chồng mình. "

Cố Ngạo hưng trí cười: " Em sai rồi là vợ mới đúng nha! Chấp nhận sự thật đi! Hắc hắc!". Cố Ngạo hôn chặn miệng cậu lại không cho cậu nói được câu gì.

Trang Bảo háo hức gác cằm lên vai Cố Hàm: " Hi hi! Thì ra Hàm Hàm biết rồi. Bảo Bato vui quá đi thôi. Yêu Hàm Hàm chết mất, anh chỉ là của riêng một mình em thôi a!"

Cố Hàm nâng mặt Trang Bảo lên, anh yêu thương nói: " Đương nhiên! ". Rồi anh môi kề môi lên Trang Bảo hôn thắm thiết.

Mấy cô ả nhân viên độc thân đang đứng nhìn ngưỡng mộ vô cùng. Hài đời độc thân mà còn mê trai này y như đang tạt tô máu chó vào mặt mình vậy. Trai đẹp giờ đã hiếm vậy mà bọn họ còn yêu nhau nữa chớ. Chừa toàn giai xấu không mấy cô biết chừng nào hết ế. Hai là chờ bo