Chết tiệt, tiểu tử thối này sở hữu Thôn Thiên Giao Long làm võ hồn đã hơn hẳn những người khác, bây giờ còn có Mộng Mộng nói giúp cho, phải làm sao đây như vậy đối với những người khác mới chính là mất công bằng.

Cổ Viêm lúc này rơi vào tình cảnh tiền thoái lưỡng nan, không biết phải làm sao cho phải , hắn cũng không thể chống lại ý kiến của vị muội muội này được.

Ngọc Nhi hiểu tâm trạng của hắn, lại gần ghé vào tai hắn cười tủm tỉm nói.

Nếu huynh ghét tiểu tử đó như vậy, tại sao không tham gia vào ngăn cản hẳn, có huynh hắn sao có thể dành phần thắng.

Nghe vị thê tử này nói, Cổ Viêm trong tròng mắt hiện lên tia kinh hỉ, sao trước giờ hắn không nghĩ đến, căn bản hắn không phải con người chỉ mang lớp vỏ của con người đương nhiên cũng không có linh hồn của con người nên sẽ không bị công kích linh hồn tác động, về điểm này có dù là thần tiên cao cao tại thượng cũng không bằng.

Ha ha, tiểu tử ngươi may mắn lắm có được rất nhiều người ủng hộ, vậy đi ta sẽ không làm khó ngươi, cho các ngươi thời gian chuẩn bị nhưng ta có điều kiện, cuộc tỷ thí này ta sẽ tham gia, chỉ cần các ngươi vượt qua được ta coi như chiến thắng.

Cổ Viêm đứng dậy cười nham hiểm nói.

Vương Hạo nghe hắn nói sắc mặt trở lên méo mó, nhìn điệu cười quái dị của Vô Tâm ( Cổ Viêm ) kia như nắm chắc phần thắng, khiến cho tiểu tử này có phần bất an, nếu để hắn tham gia sợ rằng bản thân mình sẽ không có cửa đấu với hắn.

Vô Tâm, ngươi đừng có làm loạn, đây là cuộc thi của đệ tử của tứ đại tông môn ngươi không còn là đệ tử tông môn ta không tham gia được.

Bạch Mi Lão Nhân vội vã lên tiếng khuyên.


Yên tâm, yên tâm ta chỉ muốn cuộc thi diễn ra công bằng, cho dù có thắng cũng không lấy Thanh Long Đan của mấy người đâu, chỉ cần trong vòng một nén nhang dưới công kích linh hồn tùy ý của các ngươi, ai có thể vượt qua được ta sẽ dành chiến thắng, đây cũng được xem như là một phần thử thách đúng không ?
Nghe tiểu tử này bộ dạng tự tin như vậy, Bạch Mi cũng phải bình tĩnh suy nghĩ lại, tiểu tử này tuy rằng chỉ đạt đến võ hoàng cảnh nhất trọng, nhưng linh hồn lão ta làm cách nào cũng không dò xét được, theo suy đoán của lão có thể đã sớm vượt qua du hồn cảnh tứ phẩm của lão hoặc ít nhất cũng từ tứ phẩm trở lên, vì thế lão mới không dò xét ra được, nếu có hắn tham gia vào quấy nhiễu ít nhất Thanh Long Đan cũng sẽ không vào tay người của Thiên Huyền Tông, đây cũng không phải là một kết cục xấu.

Cổ Viêm vỗ vai lão cười nói.

Tiểu tử thối, ta còn tưởng là nhân vật đặc biệt gì hóa ra là tông môn đuổi, đã vậy còn ngông cuồng hống hách, hôm nay lão tử ta không bẻ gãy hết xương không phải là người.

Hàn Quân cau mày phẫn nộ, vung trảo mang theo cỗ năng lượng hàn khí khủng bố xông tới phía Cổ Viêm, Lưu Thiên cách đấy không xa, cũng không có ý định ngăn cản tùy ý cho vị tông chủ của Băng Vân Cung tùy ý xử lý, nếu lão đầu này có thể giải quyết được hắn, có khi lại là chuyện tốt, khiến cho tâm ma lão được giải trừ, võ hồn của lão cũng có thể trở lại bình thường.

Ba vị tông chủ kia, đồng loạt với ý của Lưu Thiên, tuy rằng hành động này là ỷ lớn hiếp nhỏ không được vẻ vang, nhưng cũng là tình thế ép buộc, tiểu tử này quá ngông cuồng tự đại, không dạy dỗ hắn một trận, hắn còn tưởng mình là trời không ai trị nổi.

Bạch Mi Lão Nhân thấy vậy ra tay ngăn cản, nhưng lại bị Lưu Thiên chặn lại, tiểu tử này tuy rằng là được xem là thiên tài, nhưng suy nghĩ lại hắn ta lại có tật ăn nói không biết trên dưới, nếu lão mà ra tay ngăn cản đồng nghĩa đắc tội với ba đại tông môn còn lại thật không đáng.

" Vô Tâm chuyện này không thể trách Bạch Mi ta được, là do ngươi tự chuốc lấy, ta không thể vì tính mạng hàng ngàn đệ tử của tông môn mà ra mặt giúp ngươi được, ngươi chỉ có thể cầu phúc cho mình đi.

" Bạch Mi lắc đầu thở dài thầm nói.

Một trảo Hàn Đông vừa lao tới, lập tức bị một chỉ của phu nhân bên cạnh Cổ Viêm chặn lại, cả người hắn không cách nào nhúc nhích được không những vậy toàn thân cảm giác như có luồn nhiệt khổng lồ chạy qua mọi ngóc ngách trong cơ thể, khiến cơ thể hắn nhức sắp nổ tung, loại cảm giác cận kề cái chết này trước nay hắn chưa từng trải qua.

Tiền bối người rốt cuộc là ai, tại sao lại ra mặt cho tiểu tử đó.

Hàn Đông mặt biến sắc, thất thanh nói.

Phía bên dưới chúng nhân đồng loạt nhìn về phía phu nhân Cổ Viêm, tiểu tử kia rốt cuộc lai lịch lớn đến đâu mà thu nạp được một vị thê tử cường đại tới mức áp đảo cả Võ Tôn, nếu vậy ít nhất tu vi cũng phải ngang ngửa với võ thánh nhân loại.

Vương Hạo ở phía dưới, biểu tình không khá hơn, Vô Tâm này cậy có phu nhân cường đại nhưng hắn không ngờ được ngoài Bạch Linh kia ra Anh Túc ( Ngọc Nhi ) này cũng không phải hạng tầm thường đến Thôn Thiên Giao Long cũng không thể điều tra ra được thì lai lịch không hề nhỏ chút nào, chỉ có điều hắn không hiểu Vô Tâm này không điểm gì đặc biệt mà nàng ta có thể hạ thấp thân phận làm thê tử hắn được chuyện này quả thực quá sức phi lý.

"Với tính khí nóng nảy của hắn vị tông chủ Băng Vân Cung này lành ít dữ nhiều.

" Vương Hạo bất đắc dĩ thở dài.

Lục Thiếu Cung từ đầu đến giờ không để ý đến sự tồn tại của Vô Tâm, lúc này nhìn kỹ cảm thấy ghen tỵ khi hắn lại sở hữu một vị thê tử lợi hại đến vậy, tuy rằng nhan sắc không được coi là cực phẩm nhưng bù tu vi không nhìn thấu, đây chẳng phải là khát khao của bao nhiêu nam tử trên thế gian khổ công tu luyện chỉ hy vọng lúc thành danh có một nữ cường bên cạnh ủng hộ mình vậy mà tên tiểu tử này danh còn chưa thành vậy mà đã có nữ cường xinh đẹp bên cạnh, khó trách hắn lại cao ngạo hống hách đến vậy.

Phía đám người Tiêu Thanh Hà, Lăng Nhất Tiêu trông thấy cảnh tượng trước mắt biểu hiện vô cùng kinh sợ, xem ra họ đã quá xem thường tiểu tử này, vậy mà Hàn Đông kia lại còn ngang ngược hơn lão dám đắc tội với hắn, đồng quan điểm với Vương Hạo hôm nay cho dù là đại trưởng lão chức vị cao nhất có đến cũng không giữ nổi cái mạng của vị tông chủ này.

"Ha ha , vừa rồi ai nói đòi bẻ gãy xương ta, lỗ tai của ta dạo này không nghe rõ nói lại đi.

"
Cổ Viêm vừa ngoáy lỗ tai, giọng điệu giễu cợt nói.


Khốn khiếp, có giỏi đấu tay đôi với lão tử , chỉ biết suốt ngày núp sau váy nữ nhân có gì là tài giỏi.

Hàn Đông cau mày cắn răng giọng điệu khinh thường đáp lại, không có nữ tử thần bí này chống lưng tiểu tử này sớm bị lão rút từng khúc xương ra, ở đó mà hống hách.

Ha ha, ta núp sau váy nữ nhân thì đã sao, ngươi làm gì được ta, hiện giờ nên lo cho tính mạng bản thân của mình trước đi, ha ha.

Cổ Viêm không nhịn được cười chế giễu nói.

Khốn khiếp, tên nhãi ranh này thật không có liêm sỉ, phải làm sao đây, đường đường là tông chủ của Băng Vân Cung bị người ta uy hiếp lại không làm gì được, sau này còn mặt mũi nhìn ai.

Hàn Đông vẻ mặt bất lực thầm nghĩ.

Phía Diệp Luyện đến giờ nhận định thực lực của phu nhân bên cạnh Vô Tâm kia không phải dạng vừa, thực lực của lão tự mình nhận thấy không thể sánh bằng cũng không dám ra mặt tương trợ cho Hàn Đông , lúc này lão ta chỉ có thể tự mình cầu phúc.

Tướng công , huynh định xử trí lão già này ra sao tha hay không tha.

Ngọc Nhi khinh thường nhìn lão sau đó quay sang hỏi hắn.

Ha ha, đám đối đầu với ta đương nhiên là tìm cái chết, ngươi nghĩ ta tha cho lão sao , tha cho lão ngộ nhỡ lão ta đến tìm ta trả thù thì sao, không cần nói nhiều giết hắn cho ta.

Cổ Viêm không một chút do dự cười âm hiểm chỉ tay thẳng vào mặt lão già này lớn tiếng nói.

Ngọc Nhi khá hiểu tính cách của Cổ Viêm đắc tội với hắn xưa nay đâu có mấy ai lành lặn trở về, nhưng thân phận nàng mà đi giết một tiểu bối thì quá mất mặt, cũng chỉ biết dạy cho hắn một bài học, như vậy mới khiến Cổ Viêm nguội giận, lại vừa có thể kiềm chết sát ý của hắn lại, để sau này hắn không đi vào con đường ma đạo.

Vô Tâm hãy mau bảo Anh Túc ( Ngọc Nhi ) tỷ dừng lại đi, nếu huynh tùy tiện giết người như vậy có khác gì đám ma tộc hung ác.

Mộng Mộng lúc này đứng lên mở miệng lên tiếng khuyên ngăn nói.

Tiểu muội của ta, muội còn nhỏ chưa hiểu chuyện, phải biết lòng dạ con người hiểm ác khôn cùng không phải ai cũng có thể tha, đôi khi tha cho chúng chúng sẽ cắn trả đến lúc đó ta sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục đấy.

Cổ Viêm lên tiếng nhắc nhở nói.

Một là tiền bối đó chết, hai là ta chết huynh chọn đi.

Mộng Mộng ý định cương quyết kề dao vào cổ, mở miệng hăm dọa ?
Giết …giết ….

giết …?
Cổ Viêm không chịu nhường nhịn, hét lớn ra lệnh nói.

Ngọc Nhi thuận ý làm theo, một chỉ ấn mạnh vào lòng bàn tay của hắn, cả người hắn da đỏ ửng như lửa đốt, chỉ cần một tác động nhẹ đến từ nàng cũng đủ khiến hắn nổ tun thành tro bụi.


Tiểu tử thối, nếu ngươi mà giết ta gia gia ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.

Hàn Đông nghiến răng gân cổ hăm dọa quát.

Ồ , gia gia ngươi là ai, thần thánh phương nào lại dám ngang nhiên đòi lấy mạng ta, mau nói thử xem.

Cổ Viêm nghe vậy tò mò hỏi.

Gia gia ta tên Hàn Thiên thực lực vô cùng mạnh, chỉ sợ phu nhân ngươi có mạnh đến đâu cũng không bằng , biết điều hãy mau thả ta ra, biết đâu trước mặt gia gia ta sẽ nói tốt vài câu bằng không gia gia ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

Về Hàn Thiên lão tổ này của Băng Vân Cung, Cổ Viêm cảm thấy mình có chút quen biết nhưng không tài nào nhớ ra, 200 năm bị nhốt trong tượng đá khiến cho trí nhớ có phần mờ nhạt có chuyện nhớ rõ, có chuyện muốn nhớ không thể nào nhớ được khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

Sao nào, sợ rồi phải không, một tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch ỷ vào nữ nhân mà sống như ngươi, tốt nhất nên quỳ xuống cầu xin ta có lẽ ta sẽ nghĩ cách giúp các ngươi được chết toàn thây, ha ha.

Hàn Đông cười âm hiểm nói.

Ngọc Nhi nghe thấy vậy sắc mặt trở nên dữ tợn lửa giận dâng cao, trực tiếp dùng lực lượng cường đại của mình phá nát một cánh tay bên phải, khiến cho lão già này rống lên thảm thiết.

Phía chúng nhân bên dưới trông thấy cảnh tượng trước mắt, run sợ không dám ho he tiếng nào, hiển nhiên chúng biết rõ ở đây người mạnh nhất không phải là Vô Tâm hay đám người tông môn mà là thê tử phía sau hắn, cho rằng Hàn Đông quá hống hách, thế giới bên ngoài thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân một Băng Vân Cung nhỏ bé ở Bắc Đô thì có thể làm ra trò trống gì được, đây là tự chuốc khổ vào mình.

Tướng công còn chần chừ gì nữa, mau nói cho ta biết tên nhãi ranh này huynh muốn sống hay chết.

Ngọc Nhi lạnh lùng lên tiếng nói.

Haiz, tha cho hắn đi, ta cảm thấy hơi mệt các ngươi muốn sao thì làm nấy đi, ta sẽ không tham gia vào nữa.

Cổ Viêm thở một hơi dài, sau đó đạp chân nhẹ nhàng xuống đất bay về phương trời xa xăm trước toàn bộ ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, tò mò không biết vì sao lại buông bỏ tất cả mà tha cho kẻ từng muốn ra tay giết mình.

Biểu hiện của Cổ Viêm vừa nãy, khiến Ngọc Nhi cảm thấy tự hào về hắn, vốn dĩ nàng muốn thử lòng của hắn xem thử sát tâm của hắn đến đâu để còn điều chỉnh uốn nắng hắn, nhưng hắn thật không làm cho nàng thất vọng, có thể kiềm chế được sự giết chóc như hắn không phải ai cũng làm được.