Sức mạnh của một võ hoàng nhỏ nhoi mà ngay cả một yêu đế như ta đây cũng không thể tưởng tượng ra được ư.

Ngọc Nhi ta biết ngươi có tình cảm với hắn, nhưng ngươi cũng đã quá đề cao hắn rồi đấy, nếu không phải nể sợ vị yêu tổ thượng cổ đứng sau hắn, thì ta đã không coi hắn vào trong mắt, bóp chết hắn với ta quá dễ dàng.

Thanh Tước cao giọng tư tin nói.

Thanh Tước này vẫn vậy cái tính ngạo mạn không hề thay đổi như trước kia, cũng vì tính ngạo mạn coi thường đối thủ mà nàng ta đã thua trong cuộc tỷ thí với Ngọc Nhi năm đó.

cái tính khí này của nàng ta cũng không khác gì với Cổ Viêm hiện tại, hai người này mà gặp nhau sẽ có nhiều chuyện để nói.

Ngọc Nhi tỷ, cũng không còn sớm nữa, hay là tỷ ở lại tông môn mấy ngày đi, một là để cho đám đệ tử trẻ tuổi được diện kiến tỷ, hai là cũng để mấy vị thái thượng trưởng lão như chúng ta cùng các vị trưởng lão khác gặp mặt để ôn lại chuyện cũ.

Mộc Vân mỉm cười lên tiếng ngỏ lời.

Không được, ta không thể ở lại đây quá lâu được, muội không phải không biết sở dĩ ta quay lại đại lục cũng vì Cổ Viêm, ta mà rời xa huynh ấy quá lâu, không ai quản huynh ấy lại gây họa gì không biết.

Ngọc Nhi lắc đầu từ chối.

Hóa ra lý do tỷ quay lại là vì hắn, có phải nếu không có hắn thì tỷ vĩnh viễn không quay về đại lục phải không?

Mộc Vân nét mặt buồn bã đáp.

E rằng thật sự là như vậy, cuộc sống ở thiên giới không giống như phàm giới chúng ta, ở đó ta có rất nhiều chuyện quan trọng để làm, lần này hạ phàm tìm Cổ Viêm cũng là do ta cố tình trốn đi, ta cũng không có ý định đại lục quá lâu rất nhanh sẽ lại phải trở về thiên giới.

Ngọc Nhi trầm giọng đáp.

Có phải khi nào đón Cổ Viêm rời đi, lúc đó tỷ cũng rời đi đúng không?

Mộc Vân mở miệng hỏi.

Có lẽ là vậy, nhưng hiện tại huynh ấy không muốn theo ta, ta sẽ đợi huynh ấy hoàn thành những việc còn dang dở ở phàm giới sau đó sẽ đón huynh ấy đi.

Ngọc Nhi đáp lại.

Tên ma đầu đó thì còn có chuyện gì tốt để làm, hắn không phá hoại đại lục này đã là chuyện quá tốt rồi, ngươi tốt nhất nên đem hắn đi càng sớm càng tốt đi.

Thanh Tước tỏ vẻ bực bội nói.

Chuyện của Cổ Viêm tạm thời chúng ta nói sau, hôm nay ngoài việc ta tới thăm mọi người, còn có một chuyện khác cần phải làm.

Để ta đoán xem, tỷ sớm đã phát hiện trong tông môn có người sở hữu thể chất Lưu Ly Bạo Tinh Hỏa nên mới muốn tìm người đó phải không?

Mộc Vân mỉm cười phỏng đoán.

Quả thực trong tông môn có một người sở hữu thể chất này, nhưng so với ngươi năm đó còn kém rất xa, năm đó ngươi còn có võ hồn hỏa phượng hoàng siêu hiếm nên mới dễ dàng áp chế được trạng thái cuồng huyết còn người này thì …

Mộc Vân vừa nói liền thở dài.

Không biết người này là ai có thể nói cho ta biết được không?

Ngọc Nhi làm bộ vẻ mặt tò mò hỏi.

Nói ra cũng thật trùng hợp người này là một cô bé xuất thân ở Lưu Hương Thành trước đây ta từng ở, lại sở hữu được thể chất tỷ từng có nên mới có ý định thu nhận nó, chỉ đáng tiếc thể chất của nó vẫn là không khống chết được cuồng huyết.

Mộc Vân nói tiếp.

Ta nhớ đã để lại truyền thừa một giọt Thủy Tinh Linh Dịch và Huyền Hoàng Hỏa Quyết để đề phòng trong tương lai có người có thể chất giống ta có thể khống chế loại thể chất này vậy mà vẫn xảy ra trạng thái cuồng huyết sao.

Thủy Tinh Linh Dịch năm đó tỷ tìm được ở dưới một động băng rất sâu ở băng vực yêu đảo tuy rằng có thể nghịch thiên cải tạo thể chất khống chế tâm hỏa, nhưng cũng chỉ có thể giữ được 150 năm là cực hạn, nhưng đã để quá lâu nên hiệu quả khống chế tâm hỏa không được như trước nữa.

Còn Huyền Hoàng Hỏa Quyết chuyên dùng để tu luyện những người có thể chất hệ hỏa nhưng nó lại là một công pháp cấp địa giai thượng cấp cho một nữ tử cấp võ vương tu luyện vẫn là quá miễn cưỡng với nó.

Mộc Vân giải thích.

Từ khi thu nhận cô bé đã xảy ra mấy lần cuồng huyết.

Ngọc Nhi sắc mặt trở nên nghiêm túc hỏi tiếp.

Đạt tới đại võ sư xuất hiện lần thứ nhất, lần thứ hai gần nhất khi đạt võ vương cảnh, đã làm mười hai đệ tử trong tông bị trọng thương, còn hiện tại tạm thời không có xuất hiện.

Mộc Vân trầm giọng đáp.

Có thể đưa ta đến nơi ở của cô bé được không?

Được chứ, để muội dẫn được cho tỷ.



Mộc Vân và Thanh Tước dẫn đường trước Ngọc Nhi đi theo sau, nàng được hai bọn họ dẫn đên một cái động băng ở sâu dưới lòng đất ở trong Nguyệt Lăng Phong, cái động băng này trước đây Ngọc Nhi từng ở trong tông môn chưa thấy xuất hiện, có lẽ là do đám người Mộc Vân tạo ra cho thế hệ sau sử dụng.

Trong động băng sâu dưới mặt đất, có một nữ tử xinh đẹp mặt tròn như cái bánh bao thân mặt một bộ y phục trắng đang ngồi xếp bằng trên một tảng băng lớn tu luyện.

Xung quanh thân thể nàng ta được bao bọc bởi nhưng cánh hoa lưu ly được tạo bằng lửa diễm lệ.

Nhìn nữ tử này Ngọc Nhi lại nhớ về bản thân mình trước đây cũng từng khắc khổ tu luyện để một ngày có thể rạng danh tông môn, giờ nghĩ lại cảm thấy thời gian trôi thật quá nhanh.

Tỷ tỷ nữ đệ tử này tên là Mộng Mộng lúc chúng ta thu nhận nó còn là một nữ tử mập mạp đáng yêu vậy mà chớp mắt một thời gian đã trở thành một nữ tử xinh đẹp cũng thần kỳ quá phải không?

Mộc Vân vui vẻ cười nói.

Đã trở thành bà lão bảy mươi tám mươi tuổi rồi vẫn còn giữ cái tính trẻ con, muội lừa ai chứ sao lừa được ta, dùng Thủy Tinh Linh Dịch cải tạo thể chất làm đẹp da biết bao nhiêu nữ tử ao ước còn không được, nó nên cảm thấy bản thân may mắn đi.

Ngọc Nhi nhíu mày cười nói.

Hì hì, thật là cái gì cũng không qua mắt được tỷ?

Mộc Vân híp mắt cười.

Chẳng phải muội vừa nói có người nào đó nhận được truyền thừa từ ta nên mới có sự thay đổi về chất lớn như vậy, muội muốn làm ta vui cũng nghĩ ra trò đùa tẻ nhạt như vậy chứ.

Ngọc Nhi khẽ cười trách mắng.

Được rồi, muội không đùa với tỷ nữa, tỷ cứ đứng yên ở đây, để muội gọi nó đến bái kiến tỷ.

Ngọc Nhi, Thanh Tước đứng ngoài cửa động.

Mộc Vân chậm rãi bước đến gần, Mộng Mộng giác quan nhạy bén nhanh chóng thu lại Lưu Ly Hỏa vội vã cúi đầu hành lễ.

"Mộng Mộng bái kiến thái thượng trưởng lão."

Ngươi tu luyện ở tông môn cũng gần được một năm rồi, có cảm thấy chỗ nào không quen không.

Mộc Vân xoa đầu nàng cười thân thiện nói.

Bẩm chưởng lão không có chỗ nào quen ạ, chỉ là đã gần ba tháng nay ở dưới cái động băng này tu luyện cảm thấy có chút buồn chán.

Mộng Mộng thẳng thắng đáp lại.

Ta biết để ngươi ở dưới này khiến ngươi chịu thiệt thòi so với các đệ tử khác, nhưng thể chất của ngươi quá khác thường so với các đệ tử còn lại nên không còn cách nào đành để ngươi chịu thiệt thòi ở dưới này tu luyện.

Ngươi không trách lão bà này chứ.

Mộc Vân cười nói.

Không …. không …. đệ tử không dám, sao để tử có thể trách người được, người làm vậy cũng là vì muốn tốt cho đệ tử.

Mộng Mộng trên trán đổ mồ hôi hột vội vã đáp.

Tốt lắm, không cần quá căng thẳng, từ nay về sau ngươi không cần phải tu luyện dưới động băng này nữa.

Bởi vì sẽ có một người sẽ giúp ngươi hóa giải trạng thái bất lợi của thể chất đặc biệt này.

Mộc Vân nói tiếp.

Bẩm thái thượng trưởng lão, người đó rốt cuộc là ai vậy, có thể nói cho ta biết được không.

Mộng Mộng tò mò hỏi.

Đi theo ta rồi ngươi sẽ biết ngay thôi.

Mộc Vân dẫn đường đi trước. Mộng Mộng theo sau đi ra ngoài cửa động đi thẳng lên phía trên mặt đất.

Phía trên mặt đất từ xa nàng thấy có hai bóng nữ đang cười đùa vui vẻ với nhau.

Tiến lại gần thì nhận ra một trong hai người đó là Thanh Tước thái thượng trưởng lão, người mà bình thường nàng cùng các đệ tử ít được gặp trong tông môn, người còn lại là một nữ tử xinh đẹp thân mặc một bộ váy đỏ lộng lẫy, vẻ đẹp của nàng ta hoàn hảo tới mức mà ngay cả nàng ta là nữ nhân cũng cảm thấy có chút ghen tỵ thiên địa trời đất đều là mất nhan sắc.

Bái kiến Thanh Tước thái thượng trưởng lão, bái kiến tiền bối.

Mộng Mộng cúi đầu hành lễ.

Đúng là một đứa trẻ ngoan, mau đứng dậy đi nào.

Thanh Tước mỉm cười vội đỡ nàng dậy.

Thì ra đây là nữ đệ tử đời này nhận được chân truyền của ta sao, không tệ không tệ.

Thiếu nữ xinh đẹp váy đỏ nhìn nàng vui vẻ nói.

Nhận được truyền thừa, không lẽ tiền bối là ….

Giờ nhìn kỹ lại Mộng Mộng nhận ra gương mặt xinh đẹp trước mặt nàng có chút quen thuộc rất giống với bức tượng trưởng môn đời thứ 72 của tông môn, nếu thật sự là người đó đây chính là vinh hạnh lớn cho nàng.

Không lẽ …. không lẽ người chính là Phượng Ngọc Nhi tiền bối, thật sự là tiền bối sao?

Mộng Mộng sắc mặt trở lên căng thẳng, nhìn Ngọc Nhi ấp úng nói.

Không cần quá ngạc nhiên, lần này quay về một phần là thăm tông môn, một phần cũng muốn xem thử đệ tử kế nhiệm truyền thừa đời này của ta là ai.

Ngọc Nhi vui vẻ đáp.

Đệ tử!

Không lẽ …

Mộng Mộng rất nhạy bén dường như hiểu được ý đồ trong lời nói, vội vã quỳ xuống dập đầu.

Ngọc Nhi hiểu được tâm ý của nàng ta, nhưng vì cái mối quan hệ với Cổ Viêm quá phức tạp nên bất đắc dĩ không thể nhận nàng ta được, vội đỡ nàng ta dậy rồi nói.

" Ngươi đừng hiểu lầm, ta sẽ không đồng ý với ngươi sẽ thu ngươi làm đệ tử. "

Là đệ tử suy nghĩ quá nhiều, xin tiền bối trách tội.

Mộng Mộng nét mặt thất vọng cúi đầu nói.

Tuy ta không thể thu nhận ngươi, nhưng trong tương lai nếu ta và ngươi còn có duyên gặp nhau nhất định sẽ tìm cho ngươi vị sư phụ không hề thua kém ta.

Ngọc Nhi mỉm cười an ủi.

Đa tạ tiền bối quan tâm, đệ tử sẽ cố gắng hơn nữa không phụ kỳ vọng của người.

Mộng Mộng như trút được gánh nặng vui vẻ trở lại.

….

Tại một đình viện cách đó không xa, Ngọc Nhi ngồi bên cạnh bắt mạch kiểm tra cho Mộng Mộng, hai người Mộc Vân, Thanh Tước đối diện quan sát.

Vậy ra ngươi chỉ thức tỉnh được thể chất đặc biệt này ngoài ra không thức tỉnh được võ hồn, nếu chỉ dựa vào mỗi thể chất còn đường tu luyện của ngươi sau này sẽ vô cùng khó khăn đấy.

Ngọc Nhi mở miệng nói.

Đệ tử không sợ, cho dù khó khăn đến đâu đệ tử cũng sẽ cố gắng vựt qua, tuyệt đối sẽ không thua các tỷ muội đồng môn.

Mộng Mộng nghiêm túc đáp lại.

Muốn thu nạp thú võ hồn bên ngoài vào cần phải bước vào võ tôn cảnh, nhưng trình độ của ngươi hiện tại khó mà có thể đạt được, nhưng dù sao ta và ngươi có thể gặp nhau cũng là một cái duyên vì thế lần này ta sẽ giúp ngươi cách không chế trạng thái cuồng huyết trước.

Ta nói trước sẽ rất đau đấy, nên ngươi hãy chuẩn bị tâm lý trước đi.

Đệ tử không sợ, cho dù đau đớn đến mấy, đệ tử cũng chịu được.

Mộng Mộng không một chút do dự tự tin đáp lại.

Ngọc Nhi gật đầu thuận theo ý nàng vươn tay phải ra dùng hai ngón tay ấn nhẹ vào giữa mi tâm của nàng ta.

Trong cơ thể Mộng Mộng một cỗ năng lượng hỏa diễm cuồng bạo từ đan điền đi ngược lên tới đỉnh đầu, cảm giác nóng rát giống như ngàn vạn mũi kim đâm vào cơ thể đau đớn vô cùng, nhưng không vì vậy mà nàng hét lên một tiếng cắn răng chịu đựng mà đợi cho thời gian qua đi.

Không quá nửa canh giờ, giữa trán nàng xuất hiện một vết bớt hình lưu ly hoa màu đỏ thoát ẩn thoát hiện cuối cùng biến mất.

Mộng Mộng vì quá kiệt sức không biết từ khi nào thì bị ngất đi nằm gục xuống bàn.

Ngọc Nhi tỷ, tiểu cô nương này không sao chứ.

Mộc Vân sắc mặt lo lắng khẽ hỏi thăm.

Không sao đâu, giờ năng lượng Lưu Ly Bạo Tinh Hỏa đã hội tụ ở giữa mi tâm nàng ta dung hòa với một phần linh hồn nên tạm thời sẽ không xuất hiện trạng thái cuồng huyết bất thường, có thể tự do sử dụng nó chỉ cần không lạm dụng nó quá nhiều thì sẽ không có vấn đề gì cả.

Ngọc Nhi giải thích.

Vậy có nghĩa là sau này linh hồn nó đồng sinh đồng tử với Lưu Ly Hỏa, nếu mà sử dụng quá mức sẽ ảnh hưởng đến linh hồn phải không.

Mộc Vân hỏi tiếp.

Đúng vậy nhưng nếu linh hồn đủ mạnh thì có thể hoàn toàn không chế nó, vì thế hiện tại muội chỉ cần cho nha đầu này tu luyện công pháp linh hồn để linh hồn nó đủ mạnh sẽ không có vấn đề gì.

Ngọc Nhi giải thích tiếp.

Muội hiểu rồi, Ngọc Nhi tỷ.

Cũng không còn sớm nữa ta phải trở về chỗ ở của Cổ Viêm, để huynh ấy một mình sớm muộn gì cũng gây họa, ta không yên tâm.

Để ta và Mộc Vân đi cùng ngươi, dù sao nếu biết được tình hình hiện tại của ác ma Cổ Viêm ta cũng yên tâm hơn.

Thanh Tước mở miệng nói.

Hai người đi vậy tông môn phải làm sao, thân nắm giữ chức vị thái thượng trưởng lão sao có thể tùy ý rời khỏi tông môn được, vậy còn ra thể thống gì nữa.

Ngọc Nhi khẽ trách mắng.

Vậy tỷ hãy đưa Thanh Tước đi đi, cô ấy ở tông môn suốt ngần ấy năm chưa từng ra ngoài, lần này gặp lại tỷ là một cơ hội tốt, muội thân là một thái thượng trưởng lão không thể đi cùng được huống hồ nếu muội đi để tên Cổ Viêm đó nhận ra được sẽ làm tỷ khó xử.

Mộc Vận gượng cười nói.

Vẫn là muội suy nghĩ chu toàn, yên tâm ở lại tông môn đi, ta còn ở đại lục này một thời gian dài sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau.

Ngọc Nhi khẽ an ủi.

Nhất định rồi, Ngọc Nhi tỷ.

Mộc Vân híp mắt cười đáp lại.

Ngọc Nhi nắm tay Thanh Tước chớp mắt dịch chuyển biến mất khỏi Nguyệt Lăng Phong không một chút dấu tích, giờ chỉ còn Mộc Vân và Mộng Mộng đang bất tỉnh, tuy rằng không được đi cùng đám Ngọc Nhi nhưng ít nhất lúc này nàng ta cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn trước, có đại sư tỷ lợi hại ở đây, ác ma Cổ Viêm dù có muốn náo loạn đại lục cũng khó.