Tiếng ồn nam nhân tại bên phòng tỷ muội Tiểu Hoa đã nhanh chóng thu hút rất nhiều tỳ nữ ở những phòng bên cạnh cầm theo vũ khí phòng thân chạy đến quan sát trước cửa.

Tiếng ồn càng lúc càng lớn giống như có ai đó bị đánh, không còn cách nào khác bọ họ chỉ đành đạp cửa xông vào để quan sát mọi chuyện rõ hơn, nếu hai tỷ muội bên trong có gặp nguy hiểm thì có thể kịp thời ứng cứu.

Bước vào trong gian phòng của hai tỷ muội, bọn họ không dám tin vào mắt mình người bị ức hiếp không phải là Tiểu Hoa cũng không phải Tiểu Đào mà là một gã nam nhân lạ mặt dáng người cao lớn trông khá giống với những người luyện võ.

Chỉ có điều khiến họ lấy làm lạ gã nam nhân này chỉ nằm bất động trên nền đất không một chút phản kháng để cho Tiểu Hoa đánh, không giống tác phong của một người luyện võ chút nào.

Tiểu Hoa mau dừng tay đi, còn đánh nữa vị thiếu hiệp này sẽ bị ngươi đánh chết đấy.

Một tỳ nữ tên Tiểu Lan lên tiếng khẽ khuyên.

Tiểu Lan ngươi không biết đâu, tên nam nhân này có điệu cười trông rất xấu xa không khác gì một tên dâm tặc, ngươi đừng để vẻ bề ngoài của hắn bị đánh lừa mà mềm lòng mà nói giúp cho hắn.

Tiểu Hoa nhíu mày đáp lại.

Tiểu cô nương, ta đâu có làm gì ngươi đâu tại sao ngươi lại đánh ta, ngươi không thấy ta bị trọng thương cơ thể còn không cử động được sao có thể có hành động làm hại các ngươi được chứ, thật là oan uổng cho ta quá.

Cổ Viêm mở miệng nói.

Tiểu Hoa nghe những lời hắn vừa nói liền bình tĩnh trở lại, nhìn kỹ thì quả thực hắn từ lúc bước vào gian phòng của nàng thì không cử động cơ thể một chút nào, trông rất giống một người đang bị trọng thương nặng, nhưng người bị thương mà vẫn còn tâm trạng toe toét cười như hắn là đầu tiên nàng được nhìn thấy.

Sao ngươi im lặng vậy ta nói có điểm gì sai ư, thấy người ta bị thương đã không giúp thì thôi đi còn ra tay nặng như vậy, ngươi không thấy bản thân mình hành sự quá đáng lắm sao.

Cổ Viêm tức giận mở miệng nói tiếp.

Ngươi còn tỏ ra bản thân mình oan ức lắm sao, ta chưa thấy ai bị thương mà vẫn còn có tâm trạng cười đùa giống như ngươi, nếu không phải ngươi cười quá xấu xa ta đâu có hiểu lầm mà ra tay đánh ngươi, tất cả là do lỗi của ngươi chứ không phải của ta.

Tiểu Hoa lạnh lùng nói.

Không lẽ cứ bị thương là phải làm bộ dạng khóc lóc thảm thiết sao, ngươi nói chuyện cũng quá vô lý rồi đó, nếu muộn chuộc lại những lỗi lầm ngươi vừa gây ra cho ta thì mau đỡ ta dậy nằm lên giường đi, còn nữa vào bếp chuẩn bị vài món ngon và một bình rượu hảo hạn cho ta ăn uống, ta sẽ nể tình ngươi sai phạm lần đầu mà tha thứ cho ngươi lần này.

Cổ Viêm làm bộ mặt nghiêm túc nói.

Xem cách nói chuyện của ngươi kìa thật làm cho người ta không ghét không được, bọn ta chỉ là tỳ nữ trong phủ đến cái ăn cái mặc còn cảm thấy không đủ lấy đâu ra thức ăn mỹ vị rượu ngon để mời ngươi, đã bị thương đến mức này còn có tâm trạng trêu đùa được, kẻ điên khùng như ngươi lần đầu ta thấy đấy.

Tiểu Hoa vẻ mặt khó chịu nói.

Những lời Cổ Viêm vừa nói không những làm cho Tiểu Hoa càng thêm tức giận mà ngay cả những tỳ nữ xung quanh cũng cảm thấy khó chịu, nếu không phải hắn bị thương quá nặng thì họ thật muốn đánh vào người hắn vài cái cho hả cơn giận.

— QUẢNG CÁO —

Mọi ngươi lui ra xa một chút, ta có am hiểu một chút y thuật, để ta thử bắt mạch cho hắn trước xem tình trạng của hắn chuyển biến xấu đến mức nào, rồi chúng ta mới tính tiếp làm sao với hắn.

Tiểu Lan bước tới gần các tỳ nữ khác lui ra xa cho nàng tiến hành bắt mạch kiểm tra tình trạng của hắn.

Tiểu Lan nắm lấy cổ tay của Cổ Viêm xem mạch cho hắn rất nhanh cuối cùng cũng có kết quả, tiểu tử này thương thế không nhẹ chút nào, kinh mạch toàn thân thì bị đứt đoạn hết đan điền bị thương tổn nghiêm trọng.

Ngoài ra phần xưng hai bên lồng ngực bị gãy hai đến ba cái, xương tay xương chân cũng bị gãy, lục phủ ngũ tạng tuy tổn thương không nặng như chỉ dựa vào kinh mạch bị dứt và đan điền bị thương tổn nếu không có đan dược cao cấp chữa trị thì có thể sẽ bị tàn phế vĩnh viễn.

Tiểu Lan nếu phải cứu hắn thì phải dùng loại đan dược nào mới chữa trị hoàn toàn thương tích của hắn.

Tiểu Hoa hiếu kỳ mở miệng hỏi.

Khó lắm, muốn cứu được hắn ít nhất cũng phải là tử phẩm đan dược trở lên kịp thời chữa trị mới có thể cứu được hắn bằng không cả đời này hắn chắc chắn hắn bị tàn phế, còn về đan dược đó là gì thì ta cũng không biết được.

Tiểu Lan lắc đầu thở dài nói.

Đan dược cấp tứ phẩm trở lên sao!

Trời đất chúng ta phận tỳ nữ lấy đâu ra loại đan dược cao cấp như vậy, ta nghe nói trong Thổ Lạc Thành này, cao cấp nhất cũng chỉ là luyện dược sư tam cấp ở hiệp hội đấu giá Lạp Khắc rất được tam đại thế gia cùng những người trong thành xem trọng vì là luyện dược sư tam cấp nên ông ấy có thể luyện ra đan được tam phẩm tuy nhiên cũng chỉ thuộc loại hạ phẩm mà thôi, còn loại tứ phẩm giống như sao trên trời khó mà hái xuống được, cho dù có thì cũng là một mức giá khó có thể tưởng tượng ra được cho dù Thạch gia có bản hết gia sản, cũng các tiệm buôn bán đan dược trong thành cũng khó mà có thể mua được.

Tiểu Hoa vẻ mặt choáng váng mở miệng nói.

Nghe cách đám tỳ nữ này nói chuyện, có vẻ như cái Thổ Lạc Thành này quả thực rất rất nghèo, chỉ là một viên đan dược tứ cấp thôi mà chúng làm như châu báu ngàn vàng khó mua được vậy, ngũ cấp thì hiện tại hắn không có, nhưng tam cấp và tứ cấp thì hắn có mang theo trong người chút ít, không biết có công dụng trị thương như lời đám người này nói không, nhưng hiện tại cơ thể của hắn lại không cử động được đây mới chính là phiền phức lớn nhất nếu hiện giờ tay chân hắn có thể hoạt động lại bình thường thì khôi phục nội thương trong cơ thể có gì khó.

Tiểu tử này trọng thương quá nghiêm trọng, chúng ta cũng không có đủ khả năng đểu cứu hắn, mọi người hãy nghĩ xem chúng ta nên giải quyết hắn ra sao đây.

Tiểu Lan thở dài buồn bã nói.

Chúng ta không có thù với hắn không thể giết chết hắn, nhưng cũng không thể giữ hắn trong phủ được, nếu những hạ nhân nam trong phủ nhìn thấy chắc chắn sẽ dị nghị đến lúc đó sẽ gây ra rất nhiều phiền phức cho chúng ta.

Một nữ tử tên Tiểu Đán đứng bên cạnh Tiểu Lan chen lời vào nói.

Vậy chúng ta nên phải giải quyết hắn như thế nào đây, mọi người hãy nghĩ cách đi, trời cũng gần sáng rồi, nếu trong đêm nay chúng ta không nghĩ ra cách gì đó, có lẽ ngày mai tất cả chúng ta sẽ mang nỗi ô nhục không thể nào rửa sạch được.

Tiểu Lan sắc mặt lo lắng mở miệng nói.

Mọi người đều ngơ ngác không biết giải quyết chuyện này ra sao, Tiểu Hoa suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.

Theo ta thấy ngay khi trời còn tối chúng ta cứ ném hắn ra sống Hải Nê gần đây, để hắn tự sinh tự diệt ngoài đó, nếu may mắn gặp được ai đó tốt bụng cứu hắn thì đó là phúc phận của hắn, còn không thì hắn chỉ có trách ông trời đối xử với hắn quá tệ bạc.

— QUẢNG CÁO —

Tiểu Hoa mở miệng nói.

Vậy cũng chỉ còn mỗi các đó thôi, Cổ Viêm thứ lỗi cho chúng ta, chúng ta bản thân lo còn không xong không thể lo cho người khác được, ngươi cũng đừng có trách chúng ta quá tàn nhẫn.

Tiểu Nhu, mau tiễn khách.

Tiểu Lan vừa mở miệng dứt lời, thì từ phía sau nàng ta một nữ nhân dáng người cao lớn mập mạp xuất hiện đứng trước mặt Cổ Viêm nhấc bổng hắn lên vai một cách dễ dàng từng bước chậm rãi bước ra khỏi phòng của Tiểu Hoa.

Này này các ngươi định làm gì vậy, có gì chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện mà đừng ném có ném ta xuống sông có được không, ta xin các ngươi đấy.

Cổ Viêm làm bộ dạng đáng thương năn nỉ nói.

Đám tỳ nữ không một ai chịu mở miệng nói giúp cho hắn lúc này, tất cả đều im lặng để cho nữ nhân to béo Tiểu Nhu kia đưa hắn rời đi, dù sao so với tính mạng hắn thì tính mạng cũng như danh dự của họ vẫn quan trọng hơn.

Tiểu Nhu thân thể to lớn cứ tưởng nàng ta chậm chạp ai ngờ nàng ta chạy rất nhanh, chớp mặt một cái đã chạy ra phía cửa sau, Cổ Viêm liên tục la hét xin tha, nhưng nàng ta đều bỏ ngoài tai tiếp tục chạy một mạch ra phía sau gia phủ Thạch gia, ở nơi đó có một khu rừng rộng lớn núi non hùng vĩ, đi qua cánh rừng khoảng tầm mười dặm có một nhánh sông nhỏ chảy ra con sông lớn chính là sông Hải Nê mà bọn họ nói, con sông này nằm ở phía bắc của Thổ Lạc Thành ở nơi đó cũng có rất nhiều người dân sinh sống, giờ cũng chỉ hi vọng vận may của hắn tốt sẽ có ai đi ngang qua cứu giúp cho hắn chữa trị cho hắn thương tích trên người.

Cổ Viêm thiếu hiệp xin lỗi ngươi, bệnh tình của ngươi chúng ta không thể nào giúp cho ngươi được, ngươi hãy tự cầu phúc cho mình đi.

Khoang đã, ngươi đừng có đi vội có được không, kiếm cho ta cái gì đó ăn lót bụng trước đã rồi hẵng đi, ta đói lắm rồi, ta không thể chịu nổi thêm được nữa.

Yên tâm đi, rất nhanh sẽ có người tìm được ngươi đem thức ăn cho ngươi ăn thôi.

Được rồi, ta chỉ nói với ngươi đến đây, ngươi hãy tự mình bảo trọng.

Tiểu Nhu dứt lời nhấc bổng người hắn lên một cách nhẹ nhàng ném hắn xuống phía nhánh sông để hắn tự trôi mình đi sau đó chạy nhanh về phủ trước khi trời sáng.

Cổ Viêm cứ thế thân thể trôi dạt dưới dòng sông hứng chịu mưa gió ngoài trời, lúc này hắn cảm thấy bản thân mình quá vô dụng, cũng không biết khi nào mới có người cứu hắn thoát khỏi tình cảnh khó khăn này của hắn.

Cổ Viêm đang nằm trôi trên dòng sông trong bộ dạng bất lực thì đột nhiên có âm thanh của nữ tử truyền vào trong đầu hắn, âm thanh này không phải của ai khác chính là của Ngọc Nhi.

Viêm ca, Viêm ca, huynh có nghe thấy muội nói không?

Ngọc Nhi là muội thật sao, muội đang ở đâu đấy mau tới đây cứu ta đi, ta sắp chết đói rồi đây này.

Cổ Viêm âm thanh đáng thương truyền âm đáp lại.

Huynh nghe được những gì muội nói sao, thật tốt quá.

Ngọc Nhi truyền âm cười nói.

— QUẢNG CÁO —

Hiện tại ta đang bị tàn phế, lại còn bị người ta bỏ mặc sống chết ném ra giữa dòng sông, muội mau nghĩ cách đến cứu ta đi.

Cổ Viêm khóc lóc thảm thương truyền âm nói.

Viêm ca đừng sợ, muội sẽ sớm đến đón huynh thôi, nhưng ít nhất huynh phải nói cho muội huynh đang ở nơi nào, chí ít huynh có biết mình rơi xuống hành tinh nào, tên gì không?

Ngọc Nhi truyền âm nói.

Ta không biết nữa, ta vừa mới đến đây không lâu thân thể lại bị thương nặng, chưa kịp tìm hiểu hành tinh này tên gì làm sao mà nói cho muội biết được.

Cổ Viêm truyền âm đáp lại.

Vậy huynh có thể dịch chuyển muội vào bên trong Thiên Sinh Linh Tinh được không đến lúc đó muội có thể gặp được huynh chữa trị vết thương cho huynh.

Ngọc Nhi truyền âm nói tiếp.

Phải a, đây cũng là một cách hay, muội đợi ta chút để ta làm thử xem sao.

Cổ Viêm nghe nàng nói tinh thần tốt lên hắn vội vã thực hiện dịch chuyển Ngọc Nhi thử vào trong Thiên Sinh Linh Tinh.

Tiểu tử này vui mừng chưa được bao lâu thì lại trở lại vẻ mặt hụt hẫng, hóa ra Thiên Sinh Linh Tinh không thể dịch chuyển vật thể ở vị trí quá xa điều đó có nghĩa hắn không thể đưa Ngọc Nhi vào bên trong nó được.

Viêm ca, huynh trả lời muội đi, ta sao muội vẫn chưa được dịch chuyển vào bên trong vậy.

Ngọc Nhi truyền âm gấp gáp nói.

Khoảng cách quá xa không thể dịch chuyển được muội vào bên trong, thật sự hết cách rồi.

Cổ Viêm nét mặt buồn bã nói.

Viêm ca huynh đừng quá buồn, hiện tại muội đang dùng thần khí Nghịch Chuyển Không Đồ có thể dịch chuyển xuyên qua các tinh vực một cách dễ dàng, muội sẽ thử kiểm tra các khu vực khác xem sao, huynh ở hành tinh đấy hãy cố gắng tìm người nào đó đáng tin cậy để giúp huynh tạm thời có một chỗ ở, có biết thêm thông tin gì về hành tinh đó bao cho muội biết ngay.

Ta biết rồi, muội cũng phải nhanh lên đây, ta không muốn ở hành tinh này thêm chút nào đâu.

Muôi biết rồi, còn một chuyện nữa Thiên La Dạ Nguyệt nếu có đến tìm huynh thì huynh tuyệt đối không được đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào của ả ta, nếu có thể tránh mặt ả thì càng tốt.

Thiên La Dạ Nguyệt đó là ai vậy, tìm ta có chuyện gì không biết, ta đâu có quen biết gì ả ta đâu, mà thôi kệ đi nếu Ngọc Nhi đã nói như thế thì cứ làm theo là được rồi.