Thương tích trong người được Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần chữa trị khỏi hẳn, Cổ Viêm mở mắt ra toàn thân tràn đầy năng lượng nhún người một cái nhảy ra khỏi mặt nước bay thẳng lên trời cao quan sát toàn bộ khung cảnh của Thổ Lạc Thành về đêm thật yên tĩnh mưa lúc này cũng đã tạnh những cơn gió nhẹ thổi qua cùng khung cảnh trăng tròn thật khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu trong người.

Chủ nhân chúc mừng ngài đã có thể khôi phục cơ thể lại bình thường.

Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần bên cạnh mở miệng cười nói.

Con yêu thú ngươi cũng rất giữ lời hứa đấy, ta còn tưởng sau khi ngươi ra ngoài còn làm loạn mưu đồ sát hại ta nữa chứ.

Cổ Viêm quay sang nhìn nó cười trêu đùa nói.

Chủ nhân ngài quá coi thường ta rồi đấy, ngài thả ta ra ngoài dễ dàng như vậy không lẽ ta lại không đoán ra được ngài có kế hoạch dự phòng nếu ta có mưu đồ tạo phản sẽ chết vô cùng thê thảm.

Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần mở miệng thẳng thắn nói.

Khá khen cho con yêu thú ngươi suy nghĩ của chúng vậy mà ngươi cũng đoán ra được, những suy đoán của ngươi nói không sai, với ta mà nói giết ngươi không có gì là khó khăn, có điều giết ngươi hay ngươi giết ta chẳng đem lại lợi ích gì cho cả hai, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trung thành với ta ngày sau ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu, ha ha.

Cổ Viêm cười lớn khen thưởng nói.

Chủ nhân kẻ khác thì ta không giữ lời hứa chứ riêng ngài là ngoại lệ, tương lại của ta cũng như bốn tên yêu thú còn lại kia tất cả nhờ vào ngài, xin ngài hãy để chúng ta được đi theo ngài ngắm nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia.

Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần sắc mặt nghiêm túc nói.

Ta biết mục đích cuối cùng của các ngươi không chỉ muốn khôi phục lại nhục thân mà còn muốn một ngày không xa có thể bước chân vào thần giới, các ngươi có thể yên tâm, cứ đi theo ta ngày sau nhất định ta sẽ giúp các ngươi thực hiện được nguyện vọng đó.

Cổ Viêm vỗ vai nó động viên nói.

Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần nghe những lời Cổ Viêm nói trong lòng thầm vui mừng đã thành công lấy được sự tín nhiệm của hắn, chỉ cần có hắn ở bên tương lại của nó sau này sẽ vô cùng rộng mở khó mà có thể đoán trước được.

Chủ nhân, cơ thể ngài đoạt xá này theo ta thấy vẫn còn quá yếu kém không phù hợp với địa vị thân phận của ngài, nếu ngài cần một cơ thể mới thích hợp hơn ta có thể tìm cho ngài một cơ thể khác tu vi cao hơn cơ thể ngài rất nhiều, ta đảm bảo ngài sẽ thích cơ thể đó cho mà xem.

Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần có ý tốt ngỏ lời hỏi hắn.

Thôi khỏi cần, cơ thể này ta dùng quen rồi, dùng cơ thể khác ta sẽ cảm thấy không thoải mái, quan trong hơn Ngọc Nhi đã quen cơ thể hiện tại của ta, đổi cơ thể mới nhất định nàng sẽ không thích ta nữa, còn tu vi từ từ tăng tiếng cũng chưa muộn.

Cổ Viêm mở miệng từ chối nói.

Chủ nhân ngài nói phải, là ta suy nghĩ quá nhiều chuyện dư thừa, xin chủ nhân khoan dung độ lượng mà tha thứ cho những gì ta vừa nói, ta nguyện làm tất cả những gì sai bảo để được lấy công chuộc tội.

— QUẢNG CÁO —

Được rồi không cần quá nghiêm trọng mọi chuyện lên như vậy, tâm ý ngươi ta đã hiểu, tạm thời ngươi quay về trước nghỉ ngơi đi, những chuyện còn lại để ta lo.

Cổ Viêm dứt lời phất tay đem Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần quay trở lại bên trong Thiên Sinh Linh Tinh, còn bả thân thì đi tìm nơi nào đó trên bờ thay bộ đồ mới nghỉ ngơi qua đêm, ngày mai sẽ đi dạo quanh thành xem có thể kiếm thông tin gì mới không.

Sáng hôm sau Cổ Viêm đi dạo trong thành vốn dĩ muốn tìm ai đó có thể dò hỏi thông tin về hành tinh mới này tên gì nhưng cái bụng đói của hắn không cho phép buộc hắn phải tìm đến quán ăn nào đó giải quyết cái bụng trống rỗng trước biết đâu lại có thể hỏi người quanh đấy, đúng là một công đôi việc.

Gần nơi Cổ Viêm đứng có một quán mì nhỏ, vì quá đói không thể nhịn thêm đi xa được nên hắn quyết định vào quán mì này làm vài tô mì nóng lót dạ trước sau đó sẽ tìm một quán ăn ngon hơn nếm thử sơn hào hải vị.

Chủ quán đâu cho hai tô mì nóng mang ra đây cho ta.

Cổ Viêm ngồi xuống bàn gỗ cũ kĩ gõ mạnh đôi đũa xuống bàn ra lệnh nói.

Chủ quán đang bận làm mỳ cho khách, một tên tiểu nhị ra tiếp hắn trước thấy bộ dạng hắn ăn mặc sạch sẽ trông có vẻ là một người có điều kiện tên tiểu nhị trong lòng vô cùng vui sướng hôm nay vớ được khách sộp rồi đây.

Khách quan chào mừng ngài đã ghé thăm quán nhỏ của chúng ta, ở quán chúng ta tuy không có sơn hào hải vị nhưng mì của chúng ta trong thành rất nổi tiếng gần xa ai cũng biết đến đấy.

Trong quán chúng ta có hai loại mì một là mì bình dân giá rất rẻ chỉ hai tinh tệ còn loại thượng hạng chỉ mười tinh tệ đảm bảo ngài ăn xong quên hết muộn sầu trên đời này luôn.

Tiểu nhị vui vẻ mở miệng nói.

Có quá khoa trương không vậy trời, nếu ngon đến như thế thì ngươi cho ta hai tô trước đi để ta ăn thử, nếu mà không ngon coi chừng ta dẹp tiệm của các ngươi đó.

Cổ Viêm trừng mắt cảnh cáo.

À, vâng chúng ta đi làm ngay đi.

Tiểu nhị nghe ngữ khí hắn nói không giống một phú hào thông thường mà là một người hành tẩu giang hồ, đắc tội với hắn sẽ không có gì tốt đẹp không dám chậm trễ về báo ngay cho chủ tiệm mọi chuyện xảy ra.

Chủ tiệm từ xa quan sát không cần tên tiểu nhị này truyền lời lại đã nắm rõ mọi chuyện nhanh chóng bắt tay vào làm mì cho hắn ăn không để hắn đợi lâu, để hắn nổi giận coi như hôm nay nghỉ bán với hắn, một mặt khác sai tên tiểu nhị nhanh chóng đi tìm độ trị an của Phương gia tới đây, tháng nào họ cũng cống nạp cho gia tộc này không ít ngân lượng thì người trong tộc phải có trách nhiệm bảo vệ trật tự không để ai đến phá đám công việc làm ăn của họ.

Phía bên chủ quán chỉ trong chốc lát đã đem tô mì nóng thượng hạng cho Cổ Viêm ăn thử, tô mì này vừa to gấp hai lần tô mì thường đủ loại nguyên liệu khác nhau khiến người ta chỉ ngửi thôi đã thấy thèm, Cổ Viêm không ngoại lệ vừa nhìn thấy tô mì liền không nhịn được bê cả tô mì cầm đũa bắt đầu ăn sì sụp như kẻ chết đói mấy ngày vậy trông thật thảm thương.

Tổng cộng hôm nay hắn đã ăn hết 20 tô mì thượng hạng sức ăn này không còn là sức người nữa, người bình thường chịu nổi đến bát thứ ba đã là một kỳ tích, quả nhiên chủ tiệm đoán không sai tên tiểu tử này chỉ được cái mã bên ngoài thôi chứ bên trong là một kẻ nghèo kiết xác kiểu này hắn ăn quỵt là cái chắc, nếu cố tình đòi nợ hắn nhất định hắn sẽ nổi khùng mà đập quán.

Chủ quán 20 bát mì ta ăn hết bao nhiêu vậy?

— QUẢNG CÁO —

Cổ Viêm ôm cái bụng no đứng dậy mở miệng hỏi lão.

Của ngài hết 200 tinh tệ.

Lão chủ quán ngây người khi nghe Cổ Viêm hỏi không lẽ lão đã trách lầm hắn, hắn thật có khả năng trả 20 tô mì vừa ăn.

Tinh tệ gì đó ta không có trong người nhưng ta có mang theo vàng, ta có thể trả bằng vàng được không?

Cổ Viêm tùy tiện từ trong giới chỉ lấy ra 10 thỏi vàng đưa cho hắn hỏi hắn.

Dạ được ạ, vàng cũng được.

Chủ quán vươn tay ra nhận lấy mười thỏi vàng tươi cười đáp.

Chủ quán ta nghe nói ở đây có kẻ muốn làm loạn quá ngươi có phải không?

Từ phía xa có âm thanh truyền đến với giọng điệu rất khó nghe, dẫn đầu là một gã trung niên to lớn cầm một cây chùy gai kéo theo sau đó một đám người cầm vũ khí bao vây quán nơi Cổ Viêm đang đứng thái độ của chúng là đang kiếm chuyện với hắn hơn là kiếm ăn.

Các vị đại nhân tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, nếu các vị đã đến đây rồi, xin mời ngồi lại làm vài tô mì hôm nay ta tạ lỗi với các vị ta không lấy của các vị một đồng nào cả.

Chủ quán gượng cười mời vào trong nói.

Nói thế còn nghe được, lần này tha cho ngươi, mau mang mì ra đây cho ta, hôm nay chúng ta còn nhiều việc phải làm, ngươi mà làm mất thời gian quý báu của chúng ta thì đừng có trách chúng ra tay không biết nặng nhẹ.

Gã trung niên dẫn theo một đám thuộc hạ ngồi vào bàn ăn, mở miệng hống hách nói.

Cái gì, ngươi nó lại cho ta nghe xem tại sao chúng ăn không mất một đồng nào còn ta thì lại phải trả cho ngươi, ngươi có phải thấy ta hiền quá mà định trèo đầu cưỡi cổ ta phải không?

Cổ Viêm tức giận lấy tay xách cổ lão chủ quán lên quát.

Tiểu tử thối muốn kiếm chuyện ra chỗ khác mà kiếm chuyện, nơi đây là địa phận của Phương gia chúng ta, biết điều thì cút khỏi tầm mắt của chúng ta đừng để chúng ta nóng tính nếu không sẽ đánh cho ngươi đến phụ mẫu ngươi cũng không nhận ra đâu.

Gã trung niên ngồi bàn bên cạnh trầm giọng cảnh cáo.

Dựa vào một đám ngu ngốc các ngươi mà dám lớn tiếng trước mặt ta, phải là ta muốn kiếm chuyện đó các ngươi làm gì được ta nào.

— QUẢNG CÁO —

Cổ Viêm nghe lão ta nói không lọt tai quay người lại tiến về bàn của lão ta hất đổ bàn lão ta quát.

Đám người của Phương gia kia cũng phải kẻ ngồi yên cho người khác đánh thấy hành động thô lỗ của Cổ Viêm cả đám không nhịn nổi đứng hết dậy chĩa vũ khí vào người hắn chuẩn bị sẵn sàng tấn công hắn, còn lão chủ quán cùng tên tiểu nhị núp dưới gầm bàn tránh nạn phen này có mất quán mà giữ được cái mạng coi như đã là phúc đức tổ tiên ba đời đã phù hộ cho họ.

Tất cả xông lên một lượt đi, ta muốn xem thử các ngươi có bản lĩnh gì?

Cổ Viêm nhếch miệng tự tin cười nói.

Gã trung niên nháy mắt ra ám hiệu một đám thuộc hạ lao tới tấn công Cổ Viêm, đám người này chưa kịp đến gần thì đã bị hắn dùng gió lốc thổi bay ra xa bốn phương tám hướng thương tích không nhẹ, cả quán mì của gã chủ quán kia cũng bị trận gió lốc thổi bay không còn gì cả.

Gã trung niên lúc trước còn chế nhạo Cổ Viêm nhìn thấy hắn đánh bại đám thuộc hạ của mình dễ dàng như vậy sắc mặt trở nên khó coi, không thể xem thường hắn như lúc trước.

Tiểu tử thối có chút bản lãnh đấy, tiếp thử một chùy của ta xem nào.

Võ kỹ huyền giai Lôi Bôn Chùy.

Gã trung niên hét lớn nhảy lên không trung vung chùy gai mang theo lôi điện ẩn chứa bên trong một kích giáng xuống phía đỉnh đầu Cổ Viêm tấn công.

Đòn công kích tầm thường này mà cũng đòi lấy mạng ta sao, thật không biết tự lượng sức.

Cổ Viêm nhếch mép cười coi thường nói, sau đó hít một hơi thật sâu từ trong miệng phun ra một ngọn lửa đỏ rực hướng lên không trung phía gã trung niên này tấn công.

Gã trung niên kia còn chưa kịp thể hiện gì thì đã bị cháy thành tro bụi, toàn thể đám đông xung quanh cùng những tên thuộc hạ bị trọng thương nằm dưới đất ai nấy phải há hốc mồm không dám tin vào mắt mình trên đời này lại có người có khả năng phun lửa giết cường giả luyện cốt cảnh dễ dàng, trong lòng lại nghĩ rốt cuộc lai lịch hắn từ đâu đến mà lợi hại quá vậy.

Thấy kẻ cầm đầu của mình chếtmột đám thuộc hạ ai nấy đều khiếp sợ chạy đi, còn ở lại chỉ có đi tìm con đường chết với hắn.

Thiếu hiệp, đó là Phương Địch cường giả luyện cốt cảnh tam tinh đó, làm sao mà ngài có thể đánh bại dễ dàng vậy, không lẽ ngài còn là cường giả đẳng cấp cao hơn hắn sao?

Gã chủ quán hai mắt mở to hiện vẻ chấn kinh nhìn hắn hỏi.

Không liên quan đến ngươi, vàng cũng đã đưa cho ngươi, ta không nợ ngươi thứ gì cả, ngươi tự mình lo liệu những chuyện còn lại đi.

Cổ Viêm dứt lời sau đó tạo ra một cơn gió lốc bao quanh mình bay thẳng lên trời bay đi mất trước sự chứng kiến của nhiều người dân trong thành không biết sự xuất hiện của thiếu niên cường giả này tam tộc Thạch gia, Phương gia, Lâm gia sẽ ứng phó ra làm sao đây.