Phòng bếp của Thạch gia.

Trời đã sáng mặt trời cũng đã lên cao mà Cổ Viêm vẫn còn ngáy ngủ nếu không có ai gọi hắn dậy có khi hắn còn quên ăn ngủ đến chiều cũng được.

Tiểu tử thối, trời đã gần trưa đến nơi mà vẫn còn ngủ được, có phải ngươi không làm nữa có phải không?

Một gã trung niên mặt mày hung dữ bước tới đá vào mông hắn vài cái quát lớn.

Để yên cho ta ngủ, hôm nay là ngày nghỉ ngủ muộn tẹo nữa cũng có sao đâu.

Cổ Viêm vẫn còn ngái ngủ hai mắt lim dim ngáp một hơi dài mở miệng nói.

Tiếu tử thối lão phu nói một là một, còn không dậy đừng có trách ta không biết nặng nhẹ.

Mặc cho gã trung niên này quát thế nào Cổ Viêm cũng không thèm nghe lấy gối bị tai lại cho đỡ đau đầu rồi ngủ tiếp.

Là ngươi ép ta.

Bị Cổ Viêm chọc tức gã trung niên này phẫn nộ hét lớn vận sức tung một quyền về phía hắn tấn công.

Ồn chết đi được.

Gã trung niên này vừa tới Cổ Viêm bật dậy tung một cước vào giữa bụng hắn đá hắn bay ra ngoài cửa khiến hắn ta ngã lăn xuống đất nôn ra một ngụm máu tươi bất tỉnh tại chỗ sau đó lại lấy tay che miệng ngáp một hơi dài nằm xuống giường ôm gối ngủ tiếp.

Nghe thấy tiếng động lớn đám tỳ nữ và đám hạ nhân chạy đến xúm lại quan sát.

Là Thạch quản gia, tại sao ông ấy lại bị thương nặng như vậy, thương tích này ít nhất cũng phải nửa năm mới có thể hồi phục được.

Ai mà có thể ra tay độc ác với lão như vậy, lão ta là cường giả luyện cốt cảnh tứ tinh đó.

Tiểu Hoa nhớ là đã nhờ Thạch quản gia đi ngang qua phòng bếp kiểm tra thì gọi hắn dậy, không lẽ lão nhân gia lại bị hắn đánh cho trọng thương.

Không thể nào Cổ Viêm làm gì biết võ mà đánh lão, vậy thì ai trong phủ lại có thể ra tay không biết nặng nhẹ như vậy nhưng nhìn từ hướng lão ta ngã xuống lại là hướng của phòng bếp.

Để làm rõ sự tình Tiểu Hoa cùng đám tỷ muội và một số hạ nhân vào bên trong kiểm tra cầm sẵn vũ khí để phòng vệ bản thân.

Trong gian bếp không có gì bất thường đồ đạc thì lộn xộn hết cả lên đặc biệt trên tường có một lỗ thủng lớn đồng hướng với hướng lão quản gia ngã xuống.

Phía sau cái lỗ lớn trên tường là gian phòng của Cổ Viêm, tên tiểu tử này vẫn còn ngủ ngáy rất to, nếu không phải hắn thì có thể là ai làm ra chuyện này thật làm cho người ta khó hiểu.

Cổ Viêm ngươi mau dậy cho ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.

Nghe thấy tiếng Tiểu Hoa quát, Cổ Viêm bật dậy vươn vai ngáp một hơi dài.

— QUẢNG CÁO —

Có chuyện gì vậy Tiểu Hoa.

Còn các người nữa sao lại tập trung trước phòng ngủ của ta làm gì, lại định bày trò quỷ quái gì đây.

Cổ Viêm ta hỏi ngươi, Thạch quản gia bị thương có phải do ngươi làm không?

Tiểu Hoa nhíu mày mở miệng hỏi.

Ngươi nghĩ người đang ngủ say lại không biết tí võ như ta có thể làm trọng thương lão ta được sao, có thể lão bị tẩu hỏa nhập ma bị trọng thương chuyện này do lão ta tự làm tự chịu sao các ngươi có thể đổ lỗi cho ta được.

Cổ Viêm mở miệng minh bạch.

Thạch quản gia bị thương không thể đi lại được, ngươi không thể tránh khỏi liên quan, hôm nay trong phủ có đại tiệc, lão gia chủ sai lão quản gia đi mời tam thiếu gia tới đại sảnh, giờ lão ta thành ra bộ dạng thế này trách nhiệm đi gọi thiếu gia để cho ngươi làm, ngươi có ý kiến gì không?

Tiểu Hoa mở miệng nói.

Bảo ta đi gọi một tên phế vật nằm mơ đấy à, sao các ngươi không tự đi đi.

Ngươi là người mới để cho ngươi đi là để ngươi biết đường đi ở trong phủ ra sao.

Hay là thế này đi để ngươi có thể tâm phục khẩu phục, chúng ta dơ tay biểu quyết ai đồng ý cho Cổ Viêm đi gọi tam thiếu gia thì dơ cao tay lên.

Tiểu Hoa là người đầu tiên, ngay sau đó cả đám tỳ nữ và hạ nhân cũng dơ tay theo, trong lòng họ không ai muốn tiếp xúc với một phế vật như tam thiếu gia bị cả gia tộc ghét vì thế trách nhiệm cao cả này đành phải để cho Cổ Viêm gánh vác lấy.

Hừ, các người chơi bẩn quá, ta đi là được chứ gì, nhưng mà đi hướng nào mới được.

Khuôn viên bên trái của thạch gia ngươi đến hỏi người làm ở đó thì biết được ngay thôi.

Nghe lời của Tiểu Hoa, Cổ Viêm sửa soạn lại y phục chỉnh tề sau đó cất bước ra khỏi phòng bếp rời đi.

Tiểu Hoa ngươi làm vậy có phải quá hà khắc với hắn không dù sao hắn đã nói mọi chuyện không phải do hắn làm mà.

Tiểu Lan ghé vào tai Tiểu Hoa nhỏ giọng nói.

Từ khi Tiểu Đào hồi phục lại thị giác tuy con bé không nói nhưng ta biết ít nhiều tối hôm qua hắn đã động tay động chân gì đó khiến mắt nó sáng lại, và sáng nay chuyện Thạch quản gia bị thương nặng tại của phòng hắn tất cả đều khiến ta cảm thấy hắn càng lúc càng có nhiều điểm bất thường.

Ngươi không nghĩ những chuyện này đều xuất phát từ hắn, giống như thể hắn là …

Ý ngươi hắn là một cường giả ẩn thân phận trà trộn vào phủ chúng ta.

Tiểu Lan vẻ mặt nghi hoặc chen lời vào nói.

— QUẢNG CÁO —

Ta không biết chắc nữa, tóm lại chúng ta tiếp tục quan sát hắn từ xa, xem hắn có điểm gì bất thường không, nếu có thì hãy bẩm báo lại cho gia chủ biết.

Trên giường thiếu niên Thạch Tiểu Thiên đang ngồi xếp bằng vận công tu luyện hai tay kết thành những thủ ấn kỳ dị hơi thở tuần hoàn ổn định có lúc có nhàn nhạt khí lưu chuyển từ miệng đến mũi ôn dưỡng tử ngoài vào trong thân thể.

Lúc Tiểu Thiên nhắm mắt tu luyện, trên cổ đeo một dây chuyền trên dây chuyển có định một miếng bạch ngọc cổ xưa bỗng nhiên lóe sáng sau đó biến mất.

Hơi thở chậm rãi Tiểu Thiên mở mắt ra một luồng khí lưu di chuyển quanh đan điền thoáng ẩn thoáng hiện sau đó biến mất, đó là vừa bị hấp thu mà chưa kịp chuyển hóa thành tinh nguyên khí.

Tinh nguyên khí vất vả tu luyện mới có được vậy mà lại, haiz!

Cảm thấy tinh nguyên khí vừa mới tu luyện lại biến mất, Tiểu Thiên phẫn nộ hay tay nắm chặt sau đó lại thả lỏng ra mà thở dài một cách chua xót trong vô vọng có lẽ đây là số kiếp mà ông trời ban cho hắn không muốn hắn bước chân vào con đường tu luyện giả.

Tiểu tử thối mặt trời đã lên cao đến giờ này mà vẫn còn ngủ được, phụ thân ngươi đang ở đại sảnh gọi ngươi kìa, nếu không muốn bị lão ta dùng roi tét mông thì mau lết ra khỏi cửa đi.

Tại trong phòng đang hoạt động thân thể, bỗng nhiên có âm thanh của thiếu niên trẻ tuổi khác truyền đến rất khó nghe như đang cố ý tìm cớ chế giễu châm chọc hắn.

Âm thanh này là của ai vậy, không phải là của Thạch quản gia, bình thường có chuyện đại sự quan trọng phụ thân đều sai lão ta đến mới hắn, lần này thì lại khác cho dù là người hầu kẻ hạ có ghét hắn cũng không dám mở miệng ăn nói vô lễ trước mặt hắn như tiểu tử này, rốt cuộc hắn là kẻ nào đây.

Đợi ta một chút, ta ra ngay đây.

Thuận miệng đáp, Tiểu Thiên sửa soạn lại y phục, mở cửa trước cửa phòng có một gã thiếu niên dáng người cao lớn so với hắn còn cao hơn một cái đầu với mái tóc trắng ngang lưng trong bộ y phục đầu bếp của Thạch gia đang đợi ngoài cửa cái ánh mắt hững hờ của không có một chút tôn trọng nào đối với hắn, đây không phải là cách cư xử đúng mực của một hạ nhân với chủ nhân.

Ngươi là ai, Thạch quản gia đâu, sao lại để ngươi đi thay thế.

Thạch Tiểu Thiên mở miệng hỏi thẳng.

Lão già đó ư, hôm qua nhậu với bọn ta say quá bây giờ vẫn còn nằm liệt giường chưa dậy được, ta đi thay lão có được không?

Thiếu niên tóc trắng thản nhiên đáp lại.

Nhậu?

Thạch quản gia trước giờ rất tuân thủ quy tắc không có sự cho phép của gia chủ sẽ không tổ chức tiệc rượu bao giờ, ngươi có phải đang cố tình vu oan giáng họa cho lão ta, ngươi có biết hạ nhân như ngươi ăn nói như vậy hậu quả đó nghiêm trọng như thế nào không?

Tiểu Thiên nét mặt nghi ngờ nhíu mày quát.

Tin hay không tùy ngươi, tóm lại truyền lời thì cũng đã truyền, đi hay không là việc của ngươi, ta đi trước đây.

Thiếu niên tóc trắng dứt lời sau đó cất bước rời đi.

Mặc kệ cái thái độ của tiểu tử này, chuyện của phụ thân quan trọng hơn Tiểu Thiên hôm nay không có người dẫn đường một mình bước đến đại sảnh lớn không biết tại sao trong lòng hắn lại sinh ra nỗi bất an khó tả khiến tim hắn đập rất nhanh, rất có thể lần này đến gặp phụ thân sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra. — QUẢNG CÁO —

Mà thôi kệ đi, trở thành một phế vật đã là chuyện quá tồi tệ rồi, còn chuyện tồi tệ nào mà ta không thể vượt qua nổi.

Tiểu Thiên nghĩ trong đầu rồi lại thở dài một tiếng cười chua xót, sau đó tiếp tục cất bước đi tiếp.

Tiểu Thiên bước đi về phía trước phía sau lại nghe thấy tiếng bước chân theo sau nhưng đang hướng về phía mình, ban đầu chỉ nghĩ là hạ nhân đang đi lại làm việc trong phủ nhưng càng đi xa ngay cả chỗ không người cũng có tiếng bước chân ngày càng rõ hơn, đây là có người cố tình đi theo hắn.

Quay đầu lại nhìn quan sát thấy sau lưng mình chính là tên tiểu tử hạ nhân đầu bếp dáng người cao lớn với mái tóc trắng ngang vai đang thong thả bước đi, nhưng trông cách đi của hắn không giống người lén lút theo dõi mà giống như hiên ngang đi như đường này là của riêng hắn vậy.

Lại là ngươi, tại sao ngươi không đi làm việc của mình chạy theo ta làm gì, có phải ngươi đang cố ý trêu đùa ta hay là với ngươi trước đây có hiềm khích gì với nhau mà ngươi lại có thái độ đối xử với ta như vậy.

Thạch Tiểu Thiên tỏ vẻ khó chịu nhíu mày quát.

Hoàn toàn không phải nhé, ta vừa mới đến làm không lâu sao lại có thể có thù oán gì với ngươi cho được.

Vậy thì là lý do gì mà ngươi cứ lẽo đẽo chạy theo sau ta, ngươi định giải thích chuyện này thế nào đây.

Đừng nói với ta ngươi là cái loại nam nhân đi thích nam nhân đấy.

Thạch Tiểu Thiên cười trêu chọc hắn đáp lại.

Ngươi không cần phải khiêu khích chọc giận ta, dựa vào một phế vật trong Thạch gia như ngươi thì không đáng để ta quan tâm, cái ta quan tâm là chuyện ngươi bị gọi đến đại sảnh của tộc, ta có linh cảm sắp có kịch hay để xem sao ta có thể bỏ lỡ cho được.

Ngươi nghĩ như vậy thật sao?

Đương nhiên rồi, linh cảm ta không bảo giờ sai, ta có cảm giác hôm nay sẽ là ngày tồi tệ nhất trong đời ngươi, nên ngươi hãy chuẩn bị tinh thần đi là vừa.

Thiếu nhiên tóc trắng gật đầu tự tin nói.

Tiểu tử thối ngươi tên gì có thể nói cho ta biết được không?

Hỏi để làm gì một tên phế vật như ngươi không có tư cách biết được tên của ta.

Thiếu niên tóc trắng làm vẻ mặt khinh thường nhìn hắn nói.

Ngươi không nói thì thôi, ta tên Thạch Tiểu Thiên, hãy nhớ kỹ cái tên này cho ta sớm muộn gì cũng có ngày ngươi sẽ phải hối hận với những gì mình nói ngày hôm nay.

Ăn nói mạnh miệng gớm nhỉ, vậy Cổ Viêm ta sẽ chống mắt lên coi một tên phế vật như ngươi sẽ thay đổi số phận như thế nào đây, ha ha.