Cổ Viêm tiền bối, là con trai ta vô lễ không hiểu chuyện, mong ngài lượng thứ mà tha tội cho một đứa trẻ ngươi non dạ như hắn.

Thạch Mục vội vã chạy đến cúi đầu gượng cười tạ lỗi với hắn nói.

Thực ra ta và hắn cũng không có thù oán gì với nhau hà tất ta phải đuổi cùng giết tận, nể mặt ngươi mở lời xin ta tha tội cho hắn nên ta mới tha cho hắn đấy, ngươi về hãy dạy bảo hắn đàng hoàng một chút.

Thế giới này vô cùng rộng lớn, không thứ con người nhỏ bé như hắn có thể tưởng tượng ra được đâu, đừng tưởng khua môi múa mép vài câu nói cho ngầu là có thể làm người ta khiếp sợ.

Cường giả chân chính nói ít làm nhiều chỉ dùng thực lực đến phân cao thấp chứ không bao giờ dùng võ mồm như hắn, nếu hắn muốn người ta tôn trọng mình, muốn lấy lại tôn nghiêm trước kia bị đánh mất thì không thể nói suông là xong được đợi đến khi bản thân lấy lại tất cả sức mạnh thì lúc đó mấy câu nói đó mới thật sự có giá trị.

Cổ Viêm trầm giọng khẽ nhắc nhở.

Đa tạ tiền bối chỉ điểm, ta về nhất định sẽ dạy bảo nhi tử nhiều hơn.

Thạch Mục thở phào nhẹ nhõm cúi đầu cười cảm tạ nói.


Còn về ước hẹn 3 năm với La Khinh Tuyết ta là người ngoài không có quyền quyết định gì ở đây, nếu hai bọn chúng đã hứa hẹn với nhau như vậy thì cứ làm theo đi, nhưng để ta nói một câu công bằng cho ngươi và con trai ngươi hiểu rõ.

Thạch mỗ xin lắng tai nghe tiền bối chỉ điểm.

Thực ra mà nói quanh đi quẩn lại cả ngày hôm nay tên tiểu tử ngốc này cũng chỉ muốn lấy lại danh dự lấy lại tôn nghiêm của mình nên mới đồng ý cùng nàng ta ước hẹn ba năm mà thôi, nhưng nói đi thì phải nói lại bị nữ nhân từ hôn không đến mức xấu hổ với mọi người đến thế đâu chỉ là cái thứ tôn nghiêm của đám tiểu bối các ngươi quá cao nên mới nghiêm trọng hóa mọi chuyện nên mà thôi.

Nếu đứng về góc độ của một nam nhân như tiểu tử này mà nói, bị nữ nhân từ hôn là việc rất mất mặt thì ngược lại các ngươi không thử đặt vào vị trí của nàng ta nếu bị nam nhân từ hôn không lẽ lại không mất mặt sao, không lẽ nam nhân như các ngươi bản chất lại yếu đuối hơn cả một nữ nhân như nàng, nàng ta dám đấu tranh cho số phận của mình các ngươi phải lấy đó mà làm gương, chứ không lấy chuyện này mà đi so đo cao thấp với nữ nhân nhà người ta, các ngươi nghĩ có đáng mặt nam tử không chứ.

Ở thế giới này nam nữ nên bình đẳng với nhau thì tốt hơn, mọi người ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, không có tình cảm gì với nhau thì cái liên hôn trên giấy tờ này cũng chẳng còn có giá trị, khuyên các ngươi một câu đừng bao giờ đặt vị trí bản thân mình quá cao mà coi thường nhân phẩm nữ nhân nhà người ta.

— QUẢNG CÁO —
Minh chứng chính là phản ứng thái quá của tên Tiểu Thiên khi đối diện với lời từ hôn của Khinh Tuyết cho thấy hắn với việc đối nhân xử thế quá trọng nam khinh nữ, loại người này nàng ta có gả vào Thạch gia cũng chỉ thêm khổ mà thôi, một con người giả tạo, không có tài không có đức như hắn không xứng đáng để có được tình yêu của người khác.

Cổ Viêm, quá đáng lắm rồi đấy, ngươi đừng có tự ngậm máu phun người vu oan giáng họa xúc phạm nhân phẩm của người khác, ngươi vậy mà xứng với danh cường giả hay sao.

Tiểu Thiên nghe không lọt tai tức giận đáp lại.

Tên tiểu tử ngốc này xuất thân là một thiếu gia, sống trong nhung lụa từ bé nên cái tôi của hắn rất lớn những lời Cổ Viêm vừa nói không thể nào làm cho hắn giác ngộ được, trái lại với đám đệ tử trưởng lão kia thì khác họ vất vả tu luyện đi lên từ bàn tay trắng mới có địa vị ngày hôm nay sau khi được hắn giác ngộ đều có suy nghĩ giống hắn.

Trước đây chỉ vì Tiểu Thiên là phế vật mất hết tu vi nên mới kì thị hắn nên mới để cái tôn nghiêm của hắn trở nên quá cao là lý do tồn tại cuối cùng của đời mình, điều này làm họ thực sự có lỗi, nhưng đúng như lời của Cổ Viêm nói không có thực lực không có sức mạnh thì lấy cái tư cách gì mà đòi đến tôn nghiêm danh dự, mặc dù rất có lỗi với hắn nhưng họ càng đáng trách hắn hơn chỉ vì tôn nghiêm của mình mà có thể giả tạo tới mức nghĩ bản thân làm đúng, ít ra La Khinh Tuyết vẫn còn quân tử hơn hắn gấp trăm lần dám nghĩ dám làm dám đứng lên đấu tranh cho số phận của mình chứ không tuôn ra mấy lời giả dối đạo mạo quân tử như hắn.

Vân Nghiên nha đâu ngốc này đối diện với lời nói của Cổ Viêm cũng tỏ thái độ bất mãn với hắn, những lời hắn nói nghe không một câu nào lọt tai, trong đầu nàng ta chỉ biết những kẻ đối đầu với Tiểu Thiên ca ca của nàng đều là những kẻ đáng chết, nói nha đầu này si mê hắn phát điên hết thuốc chữa thật rồi.

La Khinh Tuyết nghe những lời Cổ Viêm vừa nói cũng được giác ngộ một phần nào đó tuy rằng nàng tính tiểu thư cũng phải xem lại cách hành xử bản thân mình trước đây nhưng Tiểu Thiên kia cũng đâu có kém nàng tính công tử bột của hắn khiến nàng cũng phải bội phục ba phân.

Tiểu Thiên ngươi chưa đủ tư cách để giáo huấn ta, cho dù thiên phú ta không bằng ngươi trước kia, nhưng bây giờ ngươi cũng chỉ là một tên phế vật, được thôi La Khinh Tuyết ta sẽ chờ ngày ngươi mạnh hơn ta, việc giải trừ hôn ước hôm nay ta sẽ tự hoãn, bất quá ba năm sau ta ở Thiên Thủy Tông đợi ngươi để xem ngươi trình độ đã đến mức như thế nào, nếu ngươi có thể đánh thắng được ta, La Khinh Tuyết ta kiếp này làm nô tỳ cho ngươi, mọi việc sẽ nghe theo lời ngươi.

Đương nhiên ba năm sau nếu ngươi vẫn là phế vật, vậy thì ngoan ngoãn mau giao giấy giải trừ hôn ước.

Ngươi không cần phải dùng thái độ đó để nói chuyện với ta, không cần ba năm ta đối với ngươi không nửa điểm hứng thú.


Lại ăn nói giả nhân giả nghĩa nữa rồi, ngươi có chắc là không có hứng thú gì với nàng ta không, cái thói gì đâu không ăn được thì đi đạp đổ, nếu nàng ta đồng ý liên hôn ngươi có còn ăn nói mạnh miệng mà nói không có điểm hứng thú nào với nàng ta không ?
Cổ Viêm cười chế giễu chen lời vào nói.

Không thèm nhìn Khinh Tuyết và những lời Cổ Viêm xấu xa lấy một cái, xoay người, bước tới trước bàn gỗ, cầm bút viết.

— QUẢNG CÁO —
Giấy hết, bút dừng, Tiểu Thiên cắn ngón tay trích máu lưu lại trên giấy một ẩn đỏ màu máu tươi.

Nhẹ nhàng đọc lại tờ khế ước, Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, lúc đi đến trước mặt Khinh Tuyết, bàn tay đập mạnh tờ giấy xuống bàn.

Đừng nghĩ Tiểu Thiên ta để ý lão bà ngươi, tờ khế ước này, không phải khế ước giải trừ hôn ước mà là bổn thiếu gia đem ngươi trục xuất ra khỏi Thạch gia, từ nay Thạch gia và ngươi không cùng quan hệ.

Ngươi … ngươi dám hưu ta.

Nhìn khế ước trên bàn, hai mắt La Khinh Tuyết trừng lớn không dám tin lời nàng nói, bằng diện mạo xinh đẹp cùng thiên phú của mình lại bị một phế vật từ hôn chuyện này nàng không thể chấp nhận được.

Cổ Viêm tiền bối …
Khinh Tuyết lúc này cũng chỉ có thể mở lời cầu xin hắn nói.

Chẳng phải mục đích của ngươi đến Thạch gia là được chấp thuận lời từ hôn hay sao, bây giờ công tử bột người ta thành ý như vậy còn không mau nhận đi.

Cổ Viêm vừa nhấp chén trà vừa liếc tờ hưu thư trầm giọng nói.

Nhưng tiền bối, mục đích ta đến đây là từ hôn hắn, chứ không phải là hắn từ hôn ta chuyện này thực sự quá ….

Quá mất mặt phải không, không lẽ ngươi tính khí lại giống như tiểu tử thối này chỉ được cái nói đạo lý quân tử là giỏi, không có thực lực chứng minh với thiên hạ mọi lời nói đều trở thành vô nghĩa lúc đó mới là lúc ngươi thấy xấu hổ với bản thân mình nhất.

Lời Cổ Viêm nói làm cho Khinh Tuyết áp chế lại cơn giận, mà nhận lấy tờ hưu thư trong tay, thiết nghĩ nỗi nhục ngày hôm nay có đáng là gì, chỉ cần 3 năm sau đánh bại được hắn nhất định có thể lấy lại danh dư ngày hôm nay, lúc đó nàng thề phải sỉ nhục hắn một cách không thương tiếc nhất để hắn không thể ngóc đầu dậy được.

— QUẢNG CÁO —

Cổ Viêm tiền bối, ngày hôm nay đa tạ tiền bối chỉ điểm, ngày sau gặp lại, Khinh Tuyết sẽ dâng lễ vật bồi tội.

Không cần đa lễ ta và ngươi gặp nhau là một cái duyên, nếu còn duyên ắt sẽ gặp lại.

Còn Thạch gia các ngươi, rất cảm ơn các ngươi đã hiếu kính với ta thời gian vừa qua, nhưng đến lúc ta phải rời đi rồi, cũng giống như Khinh Tuyết sau này nếu chúng ta còn duyên nợ sẽ còn gặp lại nhau, ha ha.

Cổ Viêm vẫy tay chào vui vẻ cười nói, sau đó biến thành một tia sét phóng thẳng ra ngoài cửa trước sự chứng kiến của mọi người, ngoại trừ Vân Nghiên, Tiểu Thiên, Thạch Mục số còn lại đều quỳ xuống vái lạy như thần linh.

Trước sức mạnh của Cổ Viêm, Tiểu Thiên không thể không khiếp hãi tự hỏi gã này đã đạt đến trình độ nào rồi, bất quá đó giờ không phải điều hắn quan tâm, khuôn mặt của Cổ Viêm hắn đã nhớ rõ, bất luận thế nào nỗi nhục này sớm muộn gì đã tính sổ với hắn.

Tiểu Thiên nhớ hẹn ước của chúng ta, 3 năm sau ta chờ ngươi.

Khinh Tuyết trước khi xoay người bước ra khỏi cửa, nhìn Tiểu Thiên một cái lạnh lùng đáp lại.

Ba năm sau, tại Thiên Thủy Tông, Tiểu Thiên nhất định đến phụng bồi.

Vừa lúc Khinh Tuyết đi, Tiểu Thiên quay trở về vị trí của phụ thân quỳ xuống.

Phụ thân ba năm sau, Tiểu Thiên con sẽ tự mình đến Thiên Thủy Tông, sẽ vì người rửa sạch nỗi nhục này.

Khóe mắt ướt át, Tiểu Thiên dập mạnh đầu một cái sau đó đứng dậy không do dự mà rời khỏi đại sảnh.

Thạch Mục cũng vì cảm động khi hắn rời đi, lén lấy vạt áo lau những giọt lệ trên khuôn mặt già nua, lão rất tin tưởng hắn nhất định sáng tạo ra được kì tích nhưng đối phó với Khinh Tuyết rửa hận là được rồi, đừng có đi tìm tên Cổ Viêm đó là được, kẻ này vô cùng nguy hiểm căn bản không phải thứ mà hắn có thể dây dưa dụng chạm vào được, gây sự với lão quái vật này hắn dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ tự tìm lấy con đường chết.

.