Sư tôn, có phải bây giờ người sẽ truyền thụ cho ta bí kíp tuyệt học của người không, nếu là thế người có thể yên tâm, thiên phú ta tuy không cao siêu nhưng những thiên tài khác nhưng khả năng lĩnh ngộ của ta cũng rất tốt tuyệt đối không làm cho người thất vọng.

La Khinh Tuyết vẻ mặt phấn khích run lên vì sung sướng cười tư tin nói.

Cổ Viêm trước giờ ít đọc sách lấy đâu ra công pháp mà truyền thụ cho nữ nhân này, vừa mới nhập môn chưa gì đã đòi hỏi cái này cái kia, đám trẻ con thời đại này ai cũng tinh ranh như nàng ta vậy sao.

Khụ, khụ.

À, ừm đương nhiên nhập môn thì tất nhiên không thể để ngươi chịu thiệt thòi được.

Vậy thì bài học đầu tiên ta sẽ dạy ngươi chính là.

Muốn có được sức mạnh hơn người khác thì phải trả một cái giá tương xứng.

Trả một cái giá tương xứng sao?

Không lẽ ý người là, công pháp người truyền thụ cho ta sẽ khiến ta cảm thấy vô cùng đau đớn, vậy thì xin người yên tâm, Khinh Tuyết từ nhỏ đã bước vào võ đạo, ý chí kiên cường cho dù có thống khổ đến mấy ta cũng chịu đựng được.

Khinh Tuyết sắc mặt nghiêm trọng mở miệng thẳng thắng nói.

Nói như ngươi cũng có một phần đúng đấy nhưng cái " giá " mà ta nói có rất nhiều ý nghĩa, nhưng trong trường hợp này nó mang một nghĩa khác không giống nghĩa của ngươi.

Không phải cái " giá " mà ta đang nói, vậy là ý gì?

Khinh Tuyết nghe không hiểu hỏi lại.

Bọn trẻ các ngươi học nhiều quá đầu óc bụ bẫm hết rồi sao, ý nghĩa đơn giản như vậy cũng không hiểu, làm sao có thể hiểu những ý nghĩa sâu xa phức tạp hơn.

Khinh Tuyết nghe hắn nói vẫn không hiểu ý hắn nói gì, rốt cuộc cái gì đơn giản, cái gì phức tạp.

Thiệt là hết nói nổi với ngươi, học nhiều mà đầu óc không thể vận dụng linh hoạt.

Ta hỏi ngươi, ngươi thấy cái bàn đầy thức ăn trước mặt không?

Cổ Viêm tỏ ra bực bội mở miệng hỏi.

Dạ có nhưng có vấn đề gì sao?

Khinh Tuyết nhìn về phía bàn ăn ngạc nhiên hỏi.

Ta đã gợi ý thế mà ngươi vẫn không hiểu, ta hỏi ngươi, ngươi ra chợ mua rau ngoài chợ cứ thế mang về nhà, ngươi nghĩ người bán hàng có đồng ý không?

Đương nhiên là không rồi, muốn mua rau thì nhất định phải trả tiền đây là khoản phí để mua rau.

Khinh Tuyết mở miệng trả lời.

Thì nó đó, trên đời này làm gì có chuyện ai cho không ai cái gì, mà cho dù có cũng không phải trường hợp của ta, ngươi muốn học công pháp tuyệt kỹ của ta thì phải có một khoảng phí nho nhỏ chứ ngươi nghĩ ta đây rảnh rỗi dạy không cho ngươi chắc.

Đến giờ Khinh Tuyết mới hiểu ý của vị sư phụ này của nàng ta, ý của hắn rất đơn giản chỉ muốn nàng trả tiền bữa ăn cho hắn, chuyện đơn giản rõ ràng như thế kia mà nàng cũng không nhận ra, nói nàng ngốc cũng không sai.

— QUẢNG CÁO —

Sư tôn ý của người ta đã hiểu, là ta ngu ngốc chậm hiểu mong người thứ lỗi, người yên tâm bữa ăn này ta trả tiền cho người, người muốn ăn bao nhiêu cũng được.

Khinh Tuyết gật đầu cười nói.

Mà cho ta hỏi " tiền " nói là cái gì vậy, có ăn được không, tại sao phải dùng tiền mới trả được bữa ăn này được.

Cổ Viêm khuôn mặt có chút tò mò hỏi.

Khó trách sư tôn chắc hẳn bế quan nhiều năm, nên những chuyện ở thế giới bên ngoài không hiểu lắm.

Thực ra tiền mà chúng ta nói đến chính là tinh tệ đây đơn vị để trao đổi các mặt hàng cần thiết trên toàn bộ đại lục.

Khinh Tuyết lấy ra một tấm thẻ hình chữ nhân làm bằng vàng bên trên khắc một chữ kim làm bằng một tinh thạch màu lam, tấm thẻ này được gọi là Kim Tinh Tệ là tấm thẻ cao cấp nhất có thể lưu giữ được tinh tệ từ mười vạn đổ lên, nữ nhân này thân phận công chúa cao quý có được nó cũng không có gì lạ.

Thì ra tiền mà ngươi nói là tấm thẻ màu vàng này nhìn trông cũng rất thú vị đó, ở chỗ ta sống không có những thứ này, mà dùng một đơn vị khác để quy đổi, nhưng thi thoảng chúng ta cũng hay chọn cách dùng đan dược để đổi vì nó dễ quy đổi hơn.

Nghe Cổ Viêm nói, mà Khinh Tuyết cả người cứng đơ, lại có thể dùng đan dược để đổi, đan dược cao cấp quý hiếm đến mức nào đâu phải cứ dùng tinh tệ là có thể đổi được đâu, vị tiền bối trước mặt có khi nào là một vị luyện dược sư.

Nói chuyện với ngươi đến đây thôi, ta đói rồi ta còn phải dùng bữa trưa, nhân đây ta sẽ dạy cho ngươi bài học thứ hai đó chính là ăn no, ngủ kỹ, mới có sức khỏe làm việc lớn được.

Ngươi ăn xong thì cũng đi ngủ sớm đi, chiều dậy ta sẽ bước đầu cho ngươi nhập môn.

Đệ tử đã hiểu, xin sư tôn dùng bữa vui vẻ.

Khinh Tuyết hai tay chắp vào nhau cúi người cung kính tiễn biệt hắn.

Quay trở về bàn ăn, nhìn thấy thức ăn thơm phức cái bụng của Cổ Viêm không chịu nổi một tay bốc thịt một tay uống rượu trông rất ngon lành, Thiên La Dạ Nguyệt vẫn ngồi đối diện nhìn hắn ăn, trông cách hắn ăn thật đáng yêu làm sao.

Bữa ăn hôm nay của Cổ Viêm do Khinh Tuyết trả hết một vạn hai ngàn tinh tệ được xem là bữa ăn xa hoa nhất trong ngày hôm nay của quán ăn này.

Ăn xong Cổ Viêm di chuyển lên lầu hai của quán ăn thuê một phòng trọ nghỉ ngơi đương nhiên tiền thuê phòng cũng là do Khinh Tuyết trả đủ thấy tâm ý bái sư của nữ nhân này rất cao.

Này Thiên La Dạ Nguyệt ai cho phép ngươi nằm chung giường với ta, cút ra chỗ khác mà nằm đi.

Cổ Viêm tỏ vẻ khó chịu quát.

Ở đây chỉ có một cái giường, không lẽ ngươi định bắt một nữ nhân như ta nằm đất, ngươi làm như thế có đáng mặt nam nhân không vậy.

Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng quát lại.

Ngươi không đi thì ta đi.

Cổ Viêm làu bàu vài tiếng sau đó ôm gối xuống đất ngủ để nữ nhân này ngủ một mình trên giường.

Tên Cổ Viêm này cũng chung tình với nữ nhân Ngọc Nhi kia, trái lại làm cho nàng ta càng hứng thú với hắn hơn, nếu sau này cướp hắn được từ tay Ngọc Nhi chắc chắn nữ nhân này sẽ tức phát điên lên, cứ nghĩ đến chuyện đó không vui sao được.

Cổ Viêm ca, huynh còn ở đó không?

Đang ngủ thì nghe thấy tiếng Ngọc Nhi truyền âm, làm Cổ Viêm giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu lên giường thì thấy Thiên La Dạ Nguyệt đã nhắm mắt ngủ, không biết nữ nhân điên này đã ngủ thật hay ngủ giả. — QUẢNG CÁO —

Ngọc Nhi muội đang ở đâu, mau đến cứu ta, nữ nhân điên này đang trông trừng ta, ta không thể rời khỏi hành tinh này được.

Cổ Viêm truyền âm đáp lại.

Viêm ca đừng sợ, muội hiện tại đang ở trong tinh vực thứ 36 muội đã cảm nhận thấy rất gần vị trí của huynh như mà vị trí chính xác thì không thể biết được.

Huynh có thể bay ra khỏi hành tinh đó như vậy muội sẽ dễ dàng tìm thấy huynh hơn.

Ngọc Nhi truyền âm đáp lại.

Muội điên hay sao, nếu ta ra bây giờ nữ nhân điên này sẽ đuổi theo lúc đó hành tinh ta đang ở sẽ bị hủy diệt trong tay ả ta, ta làm sao có thể để những người vô tội đó chết vì ta được.

Viêm ca yên tâm, có muội ở đây không phải sợ chỉ cần huynh bay ra thì ả nhất định sẽ đuổi theo đến lúc đó muội sẽ có cách đối phó với ả.

Ngọc Nhi truyền âm đáp lại.

Ta tin tưởng muội đấy, đừng có làm ta thất vọng.

Cổ Viêm dứt lời rón rén bước tới phía cửa số của phòng, mở cửa ra, tiếng cửa kêu két két làm cho Thiên La Dạ Nguyệt tỉnh giấc mở mắt.

Cổ Viêm ngươi đang làm gì vậy?

Thiên La Dạ Nguyệt nhìn về phía cửa sổ nơi hắn đứng, khuôn mặt lạnh lùng hỏi.

Hì hì, ta đi vệ sinh một lát tí nữa quay lại sau.

Cổ Viêm dứt nhảy ra khỏi cửa số bay lên trời lời hóa thành một tia sáng kim sắc như ánh sáng mặt trời tiếp bay thẳng lên chín tầng mây ra khỏi hư không?

Muốn trốn sao, thần thức ta đã dải khắp vũ trụ phàm nhân ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát được đâu.

Thiên La Dạ Nguyệt nhếch miệng cười lạnh một tiếng sau đó dịch chuyển biến mất khỏi căn phòng.

Bên ngoài tinh không tối đen như mực tĩnh mịch u ám, Cổ Viêm đang quay đầu nhìn về bốn phía nhưng vẫn không thấy tung tích của Ngọc Nhi.

Ngọc Nhi muội ở đâu vậy, mau ra đây đi.

Cổ Viêm sắc mặt lo lắng truyền âm nói.

Muội nhìn thấy vị trí của huynh rồi, huynh cứ đứng yên ở đấy muội đến ngay đây.

Đợi chừng chưa đến nửa canh giờ, thì từ phía xa một đạo ánh sáng đỏ sắc bay tới với tốc độ rất nhanh bay tới vị trí của hắn.

Nữ tử xinh đẹp mới đến trong bộ váy bằng lông vũ màu đỏ kín đáo vừa nhìn thấy Cổ Viêm mừng rỡ chạy đến ôm hắn.

Viêm ca, muội nhớ huynh nhiều lắm.

Nữ nhân này chính là Ngọc Nhi, trông thấy Cổ Viêm vẫn bình an, nàng cảm thấy rất vui, cũng lâu rồi chưa được ôm hắn cảm giác bây giờ chính là sự hạnh phúc bên người mình yêu.

Ta cũng nhớ muội lắm, Ngọc Nhi. — QUẢNG CÁO —

Cổ Viêm hôn lên trán nàng ôm nàng âu yếm cười nói.

Ngọc Nhi này, mới một thời gian không gặp muội ăn gì mà béo nhanh vậy, nhìn xem cái bụng bự chưa kìa.

Cổ Viêm hiếu kì hỏi.

Ngốc, này ai bảo muội ăn nhiều lên béo, đây là do muội mang thai con của huynh nên bụng mới bự như vậy đấy.

Ngọc Nhi khuôn mặt đáng yêu đỏ mặt lấy tay đánh nhẹ vào đầu hắn cười nói.

Trời đất, không phải chứ ta nhớ là khi đến Tinh Huyền Đại Lục này mới có hai ngày, sao cái bụng của muội phát triển nhanh đến vậy.

Cổ Viêm vẻ mặt chấn kinh nói.

Với huynh có thể ở mới có hai ngày, nhưng muội ở tinh không đã ba năm trôi qua rồi đó, nếu không phải muội dùng thủ pháp đặc biệt làm chậm tốc độ phát triển của bào thai thì con của chúng ta ra đời có lẽ đã không còn sống được nữa.

Ngọc Nhi mở miệng giải thích.

Khó trách muội làm như vậy, con của chúng ta khác với sinh linh khác trong vũ trụ nếu sinh ra chỉ có cái xác không có hồn thì khác gì người chết.

Cổ Viêm lắc đầu thở dài nói.

Viêm ca, huynh mau nghĩ cách gì đó đi, chẳng phải huynh nói có khả năng tạo ra được bản thể con mình hay sao, nếu còn chậm trễ hai đứa trẻ sẽ sinh ra mất.

Ngọc Nhi sắc mặt lo lắng đáp.

Cái gì không phải một mà là hai, muội không có nói nhầm đấy chứ.

Cổ Viêm hai mắt mở to kinh ngạc hỏi lại.

Có gì lạ đâu khi ở Phục Long Đại Lục lúc muội có thai thì chúng ta vẫn làm chuyện đó suốt thì thụ thai sinh đôi cũng là chuyện có thể xảy ra mà.

Ngọc Nhi đỏ mặt xấu hổ đáp.

Hai đứa trẻ ra đời, lúc muội sinh sẽ cực lắm đấy, muội có thể nói cho ta chính xác chúng ta còn bao nhiêu thời gian không?

Cổ Viêm nghiêm túc hỏi lại, muội có thể cố gắng duy trì sự ổn định của cái thai tối đa thêm hai năm nữa, để duy trì nó muội phải dùng linh lực để nuôi dưỡng nó, cho nên huynh phải nhanh chóng giải quyết vấn đề của con chúng ta, muội không muốn con sinh ra đã phải chết đâu.

Ngọc Nhi sắc mặt lo lắng mở miệng nhắc nhở.

Ta biết rồi, ta biết rồi có ta ở đây ta đảm bảo mẫu tử ba người sẽ bình an vô sự.

Cổ Viêm ôm chặt nàng vào lòng an ủi nói.

Hai người các ngươi tình tứ quá nhỉ, các ngươi nghĩ Thiên La Dạ Nguyệt ta là bù nhìn thật sao, còn không buôn tay ra thì đừng có trách ta ra tay độc ác đấy.