Thì ra đây là món thịt nướng mà Cổ Viêm vừa mới tốn không ít công sức chế biến vậy ta phải nếm thử mới được.

Hoàng Viêm cười tươi bước tới gần thịt ngựa mà trước đó Cổ Viêm cắn dở, lần đầu tiên được trải nghiệm vị giác khi ăn thức ăn trong hình dạng cơ thể con người, một vị ngon khó tả, sự chân thực của thế giới này khác hẳn với thế giới trong Thiên Sinh Tinh.

Ngon lắm, Cổ Viêm ngươi không có tài cán gì nhưng được cái nấu ăn không thể chê vào đâu.

Hoàng Viêm truyền âm tán thưởng.

Đương nhiên tài năng của ta đứng thứ nhất rồi còn ai dám có khả năng vượt mặt ta nữa, ha ha.

Cổ Viêm cười đắc ý.

Ăn cũng ăn xong rồi, mau đem cơ thể con người của Cổ Viêm cho ta mượn nhanh lên.

Hắc Ma truyền âm quát.

Cổ Viêm ngươi thật sự muốn thả Hắc Ma hắn là bản ngã tà ác để hắn ra hậu quả khó lường lắm đấy.

Hoàng Viêm truyền âm nói.

Cổ Viêm ta trước giờ đối xử với hai các ngươi rất công bằng, nếu đã cho Hoàng Viêm mượn cơ thể thì không thể không có phần của Hắc Ma được.

Ngươi cứ nhường cho Hắc Ma ra đi, ở đây là chỗ không người hắn có thể làm loạn gì được.

Cổ Viêm truyền âm nói.

Ha ha, Cổ Viêm ngươi đúng là hảo huynh đệ của ta, ba huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao có ngươi hưởng phúc lại không có phần ta được.

Hắc Ma cười tán thưởng Cổ Viêm nói.

Hoàng Viêm mặc dù không ưa Hắc Ma cho lắm điều hắn lo sợ chính là với bản tính tà ác của mình sẽ gây sự chết chóc cho mọi sinh linh, nhưng có điều nếu Cổ Viêm đã nói phải đối xử công bằng giữa ba người nên việc thả Hắc Ma ra chỉ là chuyện sớm muộn.


Ngọc Nhi thực lực cao hơn hắn cho dù hắn có chiếm hữu được cơ thể của Cổ Viêm với trình độ hiện tại không thể nào phát huy toàn bộ sức mạnh nhất định sẽ bị nàng ta chấn áp.

Thôi được rồi lần này nghe theo Cổ Viêm thả ngươi ra nhưng nếu ngươi dám có ý định một mình chiếm hữu cơ thể của hắn, ta và hắn sẽ không tha thứ cho ngươi đâu.

Hoàng Viêm truyền âm cảnh cáo.

Biết rồi, biết rồi ta thử món thịt nướng của Cổ Viêm làm xong sẽ quay lại.

Hắc Ma truyền âm đáp lại.

Nhớ những lời ngươi vừa nói đấy, dám ăn hết thịt của chúng ta thì đừng trách chúng ta ỷ đông hiếp yếu mà bắt nạt ngươi.

Cổ Viêm chen lời vào cảnh cáo.

Biết rồi, biết rồi nhắc đi nhắc lại hoài, Hắc Ma ta đâu phải kẻ ngốc.

Hắc Ma giọng điệu khó chịu nói.

Hắc Ma đã đồng ý với yêu cầu của hai người, Hoàng Viêm cũng chỉ biết tin tưởng tiểu tử này một lần mà giao lại cơ thể của Cổ Viêm cho Hắc Ma sử dụng.

Ánh sáng quỷ dị lại phát ra từ cơ thể của Cổ Viêm lúc này đã biến thành một bản ngã khác.

Bản ngã này dưới hình dạng của Cổ Viêm có mái tóc màu đen phát ra hắc quang quỷ dị, khuôn mặt trông như một tiểu quỷ với hàm răng sắc nhọn như răng cá mập trông rất đáng sợ.

Khặc khặc, thì ra đây chính là không gian vũ trụ nơi mà Cổ Viêm đang sống sao, cảm giác này quá chân thật quá rực rỡ sắc màu thú vị hơn Thiên Sinh Linh Tinh gấp ngàn vạn lần, bảo sao hắn lại không thích.

— QUẢNG CÁO —
Hắc Ma cười một cách quỷ dị nói.

Hắc Ma mau ăn thử một miếng thịt nướng của ta đi, ăn xong rồi trả cơ thể cho ta.

Cổ Viêm truyền âm giục nói.

Trả ư ?
Thế giới loài người thú vị như vậy một mình ngươi hưởng thụ thật quá bất công với ta, ngươi yên tâm đi thịt của ngươi ta sẽ thay ngươi lấp đầy cái bụng cho ngươi, còn việc có trả cơ thể hay không đợi ta chơi chán ta sẽ trả lại cho ngươi.

Hắc Ma cười âm hiểm nói.

Hắc Ma khốn khiếp ngươi tưởng Cổ Viêm này dễ bắt nạt hay sao, không trả thì đừng trách ta dùng vũ lực.

Cổ Viêm phẫn nộ truyền âm cảnh cáo.

Biết tiểu tử ngươi bản tính xấu xa tàn độc nhưng đối với huynh đệ mà ngươi cũng dám bội tín, ngươi mà không trả thì đừng có trách ta ra tay độc ác.

Hoàng Viêm lạnh lùng quát.

Không trả đấy, các ngươi làm gì được ta, hai tên vô dụng các ngươi cứ ngồi yên ở đó cho ta, xem ta thống trị sinh trong vũ trụ như thế nào mà học hỏi.

Hắc Ma cười tàn độc nói.

Khốn khiếp lão tử đếch cần biết ngươi thông trị vũ trụ này nọ dám chơi khăm ta, tuyệt đối không tha thứ được.

Trả cơ thể cho ta mau.

Cổ Viêm nhăn mặt quát.

Cổ Viêm ta giúp ngươi một tay hôm nay phải trị Hắc Ma xấu xa.

Hắc Ma có ý định nuốt lời, Cổ Viêm và Hoàng Viêm không còn cách nào khác cường hành dành lại cơ thể.

Vì để giành lại cơ thể cả ba người này như một đám con nít tranh dành đồ ăn thay phiên nhau tranh dành cơ thể.


Lúc thì Hoàng Viêm chiếm hữu được, được một lúc thì đến Cổ Viêm lúc thì lại là Hắc Ma chiếm hữu liên tục biến đổi thành các trạng thái bản ngã của mình.

Trả đây, trả cho ta Hắc Ma khốn khiếp.

Không trả đấy, tại sao chỉ mình ngươi được hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp còn ta thì không, thật bất công bằng với ta, các ngươi đừng có quên lần trước các ngươi hợp lực chơi khăm ta một vố, lần này ta đoạt xá cơ thể mượn tạm một thời gian coi như là một cái giá cho sự ngu ngốc của các ngươi đi.

Ở trong Tỏa Linh Tháp thấy Cổ Viêm mãi chưa thấy quay lại Ngọc Nhi và Thiên La Dạ Nguyệt bắt đầu thấy lo nên đã quyết định ra ngoài xem thử xem hắn có gây họa gì không.

Quả nhiên đúng như những gì họ dự liệu từ trước đó Cổ Viêm lại đang gây họa, trông bộ dạng khổ sở vò đầu bứt tóc tự đánh đập lên cơ thể mình giống như một kẻ điên trông thật thảm thương.

Đây là Cổ Viêm đó sao trông hắn có vẻ khác so với mọi hôm như thể biến thành một con người mới.

Đây là Cổ Viêm sao, từ khi nào tóc hắn lại trở thành màu đen vậy, trông hắn khác quá.

Thiên La Dạ Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

Không phải, đó không phải là Cổ Viêm, kẻ đang đứng trước mặt ngươi chính là Hắc Ma một nhân cách khác của Cổ Viêm, một nhân cách vô cùng tà ác.

Ngọc Nhi sắc mặt ngưng trọng đáp lại.

Một nhân cách khác, ngươi nói gì ta không hiểu.

— QUẢNG CÁO —
Thiên La Dạ Nguyệt ngây ngươi hỏi lại.

Hắc Ma phải không, Cổ Viêm của ta đâu tại sao lại ở trong cơ thể huynh ấy.

Ngọc Nhi nhíu mày hỏi.

Cổ Viêm hả !
Tiểu tử đó nói có việc đột xuất nên nhờ ta trông giúp cơ thể con người hắn vài hôm, có vấn đề gì không ?
Hắc Ma thản nhiên đáp lại.

Ngọc Nhi muội đừng nghe những lời tiểu tử xấu xa này nói, ta cho hắn mượn cơ thể để hắn thử thưởng thức món ăn ta nấu, ai ngờ hắn lại có dã tâm chiếm đoạt, nên hai bọn ta đang hợp sức dành lại cơ thể.

Cổ Viêm truyền âm nói.

Hóa ra mọi chuyện là như vậy.

Hắc Ma ngươi còn dám nói dối trước mặt ta, ngươi gan lắm, mau trả lại cơ thể cho Viêm ca nếu không đừng có trách ta.

Ngọc Nhi trừng mắt cảnh cáo.

Không trả đấy ngươi làm gì được ta, đợi ta chơi chán ở ngoài này sẽ trả cơ thể cho hắn.

Hắc Ma lè lưỡi châm chọc cười sau đó định nhúng người tăng tốc rời đi.

Vừa chuẩn bị hành động thì từ đằng sau một bàn tay nữ nhân khác đã giữ lấy vai hắn cho dù hắn có cựa quậy thế nào cũng không thoát ra được.

Là kẻ nào giữ chân ta lại.

Hắc Ma tỏ vẻ khó chịu nói.

Tiểu ác ma, ngươi còn nhớ ta không, ngày hôm đó ta bị ngươi đánh gần chết nghĩ lại mối thù này có nên báo hay không báo đây.

Thiên La Dạ Nguyệt nhếch mép cười lạnh nói.

Lại là ma nữ loài người ngươi, ta nhớ ra ngươi rồi, lần đó nếu không phải Cổ Viêm kịp thời ngăn cản ngươi đã chết dưới một quyền của ta, còn dám ăn nói với ta như vậy ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi lần nữa sao.

Hắc Ma quay đầu lại trợn mắt cảnh cáo.

Giết ta ?
Với cơ thể con người vô dụng hiện tại sao, đừng quên đây không phải là thế giới của các ngươi mà các ngươi có thể làm gì thì làm, ở đây là thế giới của ta, ta mới là kẻ có quyền cao nhất.


Thiên La Dạ Nguyệt lạnh lùng nói.

Đáng ghét cơ thể loài người làm ta có quá nhiều hạn chết, đều tại Cổ Viêm ngu ngốc sao đến giờ cơ thể con người vẫn còn yếu thế này làm ta hôm nay phải hạ mình trước nữ nhân loài người này.

Hắc Ma truyền âm trách mắng.

Hết cách rồi, ta cũng đâu có muốn, nữ nhân này đối với ba chúng ta còn có rất nhiều giá trị lợi dụng, ngươi muốn ghét ả ta cũng không được.

Cổ Viêm truyền âm thản nhiên nói.

Hắc Ma ta biết ngươi rất muốn ở thế giới bên ngoài chơi thêm lúc nữa, nhưng hiện tại Cổ Viêm chưa mạnh chưa thể chơi với loài người cao cấp hơn được, ngươi ở bên ngoài không hiểu gì cũng không được tích sự gì, nghe ta quay lại Thiên Sinh Linh Tinh đợi một cơ hội tốt hơn sẽ cho ngươi ra.

Hoàng Viêm truyền âm khẽ khuyên.

— QUẢNG CÁO —
Vào trong đó, ngộ nhỡ các ngươi nhốt ta mãi mãi thì ta biết phải làm sao, ta đâu phải kẻ ngốc.

Hắc Ma không chấp nhận.

Nhốt ngươi một hai ngày sao nhốt ngươi cả đời được, nếu ngươi không thích cũng được thôi, ả Thiên La Dạ Nguyệt đó có thù với ngươi, ngươi ở ngoài đó cẩn thận với thủ đoạn của ả ta đấy.

Cổ Viêm truyền âm cười nhắc nhở.

Ta hỏi lại lần nữa có trả cơ thể cho Cổ Viêm không, ngươi mà không trả ta dùng vũ lực thật đấy.

Thiên La Dạ Nguyệt bóp chặt vai cảnh cáo lần nữa.

Lời Cổ Viêm nói không sai ả nữ nhân này có thù với mình, nếu không trả sợ rằng ngày tháng ở ngoài này sẽ bị ả hành hạ, cứ nhẫn nhịn trước đợi khi nào hắn mạnh lên trả thù sau cũng chưa muộn.

Trả thì trả, có điều ngươi nhớ mặt ta đấy, đợi khi nào cơ thể Cổ Viêm mạnh lên rồi, ta sẽ quay lại tính sổ với ngươi.

Ta sẽ đợi ngươi, chỉ cần ngươi dám bước ra lần nữa, Thiên La Dạ Nguyệt ta sẽ chơi với ngươi đến cùng.

Thiên La Dạ Nguyệt gật đầu cười nhàn nhạt nói.

Không còn cách nào khác Hắc Ma chỉ còn cách lùi bước trả lại cơ thể cho Cổ Viêm.

Ánh sáng quỷ dị chói mắt lại phát ra trên người của Cổ Viêm biến đổi cơ thể hắn lần nữa, màu tóc lúc này đã chuyển từ đen sang trắng khuôn mặt cũng hiền hòa hơn không tà ác như lúc trước chứng tỏ Cổ Viêm đã quay lại.

Ngọc Nhi ta nhớ muội lắm.

Nhìn thấy phu nhân mình, Cổ Viêm mỉm cười thân thiện chào đón.

Viêm ca lại gây họa, lần sau còn tùy tiện thả Hắc Ma ra nữa sẽ biết tay muội đấy.

Ngọc Nhi véo tai hắn một cái mạnh khẽ trách mắng.

Ui đau, tha cho ta đi, ta biết rồi mà, phu nhân tha mạng lần sau ta không dám tái phạm nữa.

.