Trận bán kết đã kết thúc, phần thắng nghiêng về Cổ Viêm là thành viên của Băng Ưng Phi Tộc nhưng mà tộc này sớm đã rớt hạng thứ chín cách đây không lâu được tăng lên hạng thứ tám vì đội Hỏa Viên Minh Tộc người dẫn đầu Ngải Đồ đột nhiên chết nên bị tước quyền thi đấu trở thành hạng mười thấp nhất, còn Cửu Thiên U Minh Hồ được tăng thành hạng thứ chín.

Nay Cổ Viêm dành thắng lợi, nếu chỉ vì hắn mà đặt cách cho Băng Ưng Phi Tộc lên hạng thứ hai chỉ đứng sau Hồng Mông Quyền Ngưu thì không được hay cho lắm.

Viêm ca, cuối cùng huynh cũng ra rồi.

Ngọc Nhi ở ngoài tươi cười chào đón.

Trận chiến này là của Hắc Ma ta có đánh nhau tẹo nào đâu, cơ mà ta vẫn đói quá.

Cổ Viêm ôm bụng đói nhìn nàng cười nói.

Lại đói nữa sao, lát nữa muội đích thân vào bếp nấu cho huynh ăn.

Ngọc Nhi híp mắt cười.

Hừ, chỉ là nấu ăn thôi mà, ta nấu còn ngon hơn tiểu nha đầu đó nhiều, đảm bảo ngươi ăn xong sau này sẽ không thèm ăn thức ăn nàng ta nấu đấy.

Dạ Nguyệt lạnh lùng cười nói.

Cái này thì chưa chắc đâu, đâu phải cứ sống lâu thì cái gì ngươi cũng giỏi hơn ta, về mặt tạo nghệ nấu ăn ngươi có tu thêm mười vạn năm nữa cũng không đuổi kịp đâu.

Ngọc Nhi mạnh miệng nói.

Vậy thì chúng ta thử thi nấu ăn để phân thắng bại đi, ngươi có dám không?

Dạ Nguyệt buông lời thách thức nói.

Có gì mà không dám, nhưng nếu ngươi thua thì ngươi tính nhận hình phạt gì đây.

Ngọc Nhi nhíu mày nói.

Sao phải hỏi ta câu đó, Cổ Viêm là giám khảo chấm điểm vậy thì hình phạt cho người thua hay phần thưởng dành cho ngươi thắng do hắn quyết định.

Dạ Nguyệt liếc nhìn Cổ Viêm nói.

Cái này, sao lại là ta …

Cổ Viêm bất đắc dĩ cười khổ, tự nhiên bản thân lại bị kẹt giữa tranh đấu của hai nàng, nếu quá thiên vị cho Ngọc Nhi e rằng Dạ Nguyệt nổi giận thì không biết sẽ có bao nhiêu sinh mạng sẽ phải chết dưới tay nàng ta, còn nếu làm Ngọc Nhi không vui sợ làm nàng giận lại phải tốn thêm thời gian dỗ dành.

È hem, về cuộc thi nấu ăn gì đó, ta nghĩ ta cần có thời gian suy nghĩ phương thức thi, còn về chuyện ta có đói còn có Băng Ưng Phi Tộc tiếp đãi yến tiệc nên các ngươi không cần phải đích thân vào bếp hôm nay.

Cổ Viêm cười nói.

Hai nàng nghe xong liền mỗi người giận dỗi quay sang một bên không thèm nhìn mặt đáng ghét của hắn, cách giải quyết này của hắn làm hai nàng không hài lòng chút nào.

Cổ Viêm huynh đệ, hai vị tiền bối, nếu mọi chuyện đã kết thúc đến lúc ta phải quay trở lại tầng hai rồi.

Thiết Vạn Phúc lại gần họ mở miệng nói.

Ngươi đi rồi, thì ai sẽ mở bí cảnh cuối cùng trận chung kết đây?

Cổ Viêm mở miệng hỏi.

Sẽ có người khác thay ta làm chuyện đó, ta đã gửi thư cho người đó rồi, rất nhanh hắn ta sẽ đến tổ chức trận chung kết.

Thiết Vạn Phúc nói.

Con về chuyện nhi tử Thiết Lâm, ngươi không muốn trả thù hay sao, ngươi cứ thế mà bỏ đi sao.

Cổ Viêm nói tiếp.

Ta đã từng nói rồi mà ta đâu phải đối thủ các ngươi sao có thể có tư cách trả thù, ngươi cũng từng nói đợi đến khi đạt đến trình độ như ta sẽ cho ta cơ hội trả thù bằng một trận chiến sinh tử.

Ta sẽ đợi đến ngày đó, đợi đến khi ngươi lên được tầng hai, ngươi ắt sẽ có tư cách đấu với ta.

Thiết Vạn Phúc nói xong liền nhún người biến thành đạo quang sắc đỏ bay lên trời cao biến mất.

Cổ Viêm ngẩn đầu nhìn lão từ từ biến mất, với hi vọng sau này đạt được thành tựu như lão cùng lão một trận chiến sinh tử thật thống khoái.

Phía Cơ Thiên Thiên sau khi ra ngoài bí cảnh đã được Thiên Dẫn Thụ Thụ đích thân tiếp đón một cách nồng nhiệt, cũng may nàng ta không chết nếu không công sức nuôi dưỡng suốt mấy trăm năm nay đã uổng phí hết.

Công tử, là ta vô dụng để các tỷ muội của mình …

Cơ Thiên Thiên Thiên rưng nước mắt nói.

Thiên Thiên của ta đừng buồn, trên chiến trường chuyện sinh tử diễn ra rất bình thường, họ tuy hi sinh nhưng vinh quang họ đem lại cho tộc chúng ta, chúng ta sẽ không bao giờ quên công lao của họ đâu.

Thiên Dẫn Thụ Thụ vuốt ve khuôn mặt nàng khẽ lau nước mắt nàng an ủi.

Ngài yên tâm, Thiên Thiên ta rất mạnh mẽ, sau này về ta sẽ chăm chỉ tu luyện hơn, sớm muộn có một ngày ta lấy cái đầu của Cổ Viêm đó xuống tế mộ cho các tỷ muội đã mất.

Cơ Thiên Thiên mặt nghiêm túc thể hiện quyết tâm của mình.

Ta tin ngươi mà, sớm muộn một ngày ngươi cũng có thể trả thù cho các tỷ muội của mình.

Thiên Dẫn Thụ Thụ ôm nàng vào lòng vỗ lưng nàng xoa dịu đau thương trong lòng nàng nói.

Đợi ngươi giết được tên Cổ Viêm đó ta cũng xanh cỏ rồi, tiểu tử đó căn bản là kẻ không phải cứ có quyết tâm là đánh bại được, chỉ mong sao từ nay ngươi tránh xa hắn ra một chút coi như không phụ công nuôi dưỡng của ta rồi.

Thiên Dẫn Thụ Thụ thầm nói trong lòng.

Về phía kết quả thi đấu của Cổ Viêm và Dạ Sát Tộc, đám tộc trưởng của thập tộc đã bàn bạc kỹ lưỡng, cho phép Cổ Viêm là một đội độc lập không liên quan gì đến Băng Ưng Phi Tộc để hắn xếp ở vị trí thứ hai chỉ sau Hồng Mông Quyển Ngưu tộc.

Lam Khải lão tộc trưởng đương nhiên không vui chút nào, nhưng lão bản thân lại thấp cổ bé họng đối diện với chín vị tộc trưởng còn lại không có tiếng nói nên chỉ biết ngậm ngùi đắng cay mà gật đầu đồng ý với họ.

Cổ Viêm bản thân không quan tâm gì đến thứ hạng, hắn chỉ muốn đánh nhau với kẻ mạnh nên việc lão có nhờ hắn giúp đỡ nói vài câu công bằng là không có khả năng.

Cổ Viêm huynh đệ, chúc mừng ngươi đã dành chiến thắng.

Vô Khuyết chạy đến tươi cười chào hỏi.

Tử Sam bên cạnh làm ngơ như không nhìn thấy hắn, nàng muốn giữ tâm thế bình tĩnh kiếm chế phẫn nộ lại, nhất định bản thân phải nhịn trước khi trận chung kết diễn ra.

Nữ nhân ngực phẳng này là ai vậy, ta có cảm giác gặp qua nàng ta ở đâu đó rồi.

Cổ Viêm khuôn mặt hồn nhiên chỉ tay về phía Tử Sam hỏi Vô Khuyết.

Tử Sam đỏ cả mặt xấu hổ vô cùng đây là lần thứ hai hắn sỉ nhục cơ thể nàng, mặc dù phẫn nộ như nàng vẫn nhịn, nhịn đến khi có thể vào trong bí cảnh để lấy mạng hắn.

Ha ha, vị cô nương này là Tử Sam, cô ấy là nhân tộc cũng là đồng đội tộc chúng ta.

Vô Khuyết cười gượng gạo nói.

Có nhân tộc ở tiểu thế giới này sao, ta còn tưởng chỉ mình ta cùng Ngọc Nhi, Dạ Nguyệt là nhân tộc.

Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Nhân tộc đương nhiên không thiếu chỉ là phạm vi sinh sống của họ khác với chỗ chúng ta, huynh đệ không gặp cũng không gì lạ, nhưng tương lai nhất định sẽ gặp.

Vô Khuyết mở miệng giải thích.

Còn nhớ lần trước gặp ngươi ta đã nói gì không, sớm muốn ta và ngươi sẽ có một trận đấu sinh tử, vì ngươi là một kẻ mạnh nên ta càng muốn đánh với ngươi một trận.

Cổ Viêm cúi đầu nhìn hắn cười lạnh nói.

Ta đợi câu nói này của ngươi rất lâu rồi đấy, chỉ cần ngươi có thể đánh bại hết thành viên đội của ta trong trận chung kết ngươi sẽ có tư cách đấu với ta một trận.

Vô Khuyết tỏ thái độ bình tĩnh nói.

Ha ha, ngày đấy sẽ không còn xa đâu, về nói với thành viên đội ngươi, chuẩn bị tinh thần cho thật tốt nếu không muốn bỏ mạng dưới tay của ta.

Cổ Viêm cười lớn sau đó quay lưng rời đi.

Viêm ca, huynh giỏi lắm, sao lại nói với nữ tử người ta như vậy, cơ thể phụ mẫu trao cho họ đâu được quyết định.

Ngọc Nhi véo má hắn khẽ trách mắng.

Thì ta đâu biết chuyện đó đâu, ta có sao nói vậy thôi, sao muội lại quay sang trách ta được.

Cổ Viêm nhăn mặt kêu đau nói.

Thiệt là, ngươi thích nữ nhân có cái đó bự lắm sao, nam nhân các ngươi ai cũng giống ai hết.

Dạ Nguyệt lạnh lùng nói.

Nữ nhân vú bự chẳng phải bóp rất thích sao, giống như của ngươi vậy.

Cổ Viêm cười xấu xa, vội lại gần Dạ Nguyệt thò tay bóp ngực nàng một cái cho đỡ thèm.

Trước mặt chỗ đông người hắn lại làm hành động vô lễ, làm Dạ Nguyệt đỏ cả mặt vì xấu hổ, một quyền đánh hắn bay lên trời cao rồi lại rơi xuống đất ngã chổng mông lên trời khiến Ngọc Nhi từ xa không nhịn được cười.

Ui za, đau chết ta mất, Dạ Nguyệt này cũng mạnh tay quá.

Cổ Viêm mặt nhăn nhó kêu đau một tiếng, nữ nhân mà nổi giận thật đáng sợ mà, nếu sau này về chung một nhà với nàng e rằng hắn suốt ngày bị nàng đè đầu cưỡi cổ.

Cổ Viêm thiếu hiệp!

Bước lại gần nơi Cổ Viêm ngã là một bà lão tóc bạc trắng dáng vẻ ốm yếu chống quyền trượng bằng gỗ, bên cạnh là Khương Văn Sương là tỷ tỷ của Khương Tịch Nhi cách đây không lâu đã bại trận trong tay của hắn.

Hai ngươi là ai, các ngươi muốn gì ở ta.

Cổ Viêm đứng dậy phủi bụi trên y phục nhìn hai người lạ mặt mới đến ngạc nhiên hỏi.

Bọn ta là người của Cửu Thiên U Minh Hồ, không biết Cổ Viêm thiếu hiệp có thể bớt chút thời gian đến tộc của chúng ta một chút được không?

Cửu U Bà Bà khàn giọng nói.

Thì ra các ngươi là người của Cửu Thiên U Minh Hồ, ta nhớ ra rồi chuyện ta xém chút nữa bỏ mạng trong Sâm La Bí Cảnh hôm đó có liên quan đến các ngươi, rõ ràng là các ngươi vì muốn trả thù cho con tiểu nha đầu Tịch Nhi đó mà cấu kết với con khỉ Viên Hồng để âm mưu giết ta.

Hôm nay các ngươi lại tự tìm đến cửa, ta phải tính sổ một thể với các ngươi mới được.

Dạ Nguyệt, Ngọc Nhi là bọn chúng là kẻ hãm hại ta muốn giết ta, mau diệt tộc chúng nó đi.

Cổ Viêm phẫn nộ ra lệnh nói.

Viêm ca muội có chuyện muốn nói.

Ngọc Nhi lại gần ghé vào tai hắn nhỏ giọng thì thầm to nhỏ.

Chuyện là thế này ….

Muội nói thật sao, bọn chúng lại là cùng một tộc với Bạch Linh ta quen biết tại Phục Long Đại Lục, chuyện này sao có thể, cũng trùng hợp quá.

Cổ Viêm không khỏi kinh ngạc mà thốt lên nói.

Nếu những gì Ngọc Nhi nói là sự thật, thì Cửu Thiên U Minh Hồ vẫn chưa đến ngày diệt vong, dù sao vẫn phải nể mặt Bạch Linh vì nàng ta ở đại lục giúp hắn rất nhiều, hắn cũng không thể vong ơn phụ nghĩa mà đối xử với tộc nhân của nàng quá tàn nhẫn được.

Cổ Viêm ngươi vừa nãy muốn ta diệt tộc bọn chúng phải không?

Dạ Nguyệt mở miệng khẽ hỏi.

Ta đổi ý rồi, ta không muốn giết chúng nữa, trái lại ta muốn đến tộc của bọn chúng xem thử rốt cuộc có ý đồ xấu xa gì với ta.