Nếu tính lâu dài thật sự có lợi cho Vân Sam, không cần đi làm mỗi tháng đều có mấy vạn để tiêu còn con cô sau này cũng không phải lo không có ba.

Nhưng người ba này lại là chủ tịch của một công ty lớn, ngẫm kỹ lại cô cũng không chịu thiệt về phương diện nào.

Nữ chính trong ngôn tình đa số đều muốn nuôi con một mình, nhưng đây là ngoài đời thực Vân Sam cũng không phải nữ chính lấy sự ngu muội làm đức hạnh, cô biết khả năng của mình tới đâu có thể lo cho con cô đầy đủ muốn dư thì không thể nào.

Vân Sam dựa vào sau ghế mà thở dài:
“ Nếu tôi đồng ý thì mẹ tôi chưa chắc đã đồng ý, tôi cũng muốn con tôi có ba có mẹ, không muốn nó thiếu một trong hai người.”
Nếu nuôi con một mình trong gia đình vọng tộc thì rất khác với nuôi con ở một gia đình bình thường, thu nhập bình thường.

Cố Phong:” Chuyện đó cô không cần lo.”
Hắn mở hộp thức ăn đẩy đến trước mặt cô.

“ Ăn đi, ăn xong tôi đưa cô đến cục dân chính.”

Nửa thân trên của Vân Sam như nằm hẳn lên ghế.

“ Đi đến cục dân chính làm gì? Không phải chủ tịch đều có luật sư riêng hay sao?”
Cố Phong đẩy cháo thịt sang cho cô.

“ Luật sư tôi không thể làm giấy kết hôn, phải có chứng nhận của cục dân chính.”
Vân Sam nghe hai từ kết hôn, liền ngồi bật dậy.

“ Kết hôn? Không phải nói là hợp đồng hay sao? Bây giờ lại muốn kết hôn.”
Cố Phong:” Nếu không có chứng nhận kết hôn, con chúng ta sau này không thể mang họ Cố, cô yên tâm sau này nếu sinh con cô không muốn ở cùng tôi thì chúng ta có thể ly hôn.”
Cô thật sự không nghe nổi nửa, kết hôn gì đó như thế nào cũng được đi, bây giờ Vân Sam đang rất đói mắt cứ dán chặt vào hộp cháo mà nuốt nước bọt.

Cô gật đầu cho qua, tay cầm muỗng mà khuấy cháo.

“ Được được được, đều nghe anh.”
Thức ăn trên bàn một nửa đều vào bụng Vân Sam, trước khi ra khỏi cửa cô ghi vào tờ ghi chú dán lên túi thức ăn đặt gọn trên bàn ăn.

Lúc hai người đến cục dân chính đã là hai giờ, bên trong không ít người đi ra đi vào, người vui vẻ có, người không mấy vui vẻ cũng không thiếu.

Một cô gái bước vào cục dân chính với vẻ mặt tươi cười Vân Sam cảm thấy cô gái đó chính là người hạnh phúc nhất trên đời.

Tuy Vân Sam chưa có mối tình nào nhưng không có nghĩa cô chưa từng yêu đơn phương lần nào, năm nhất Vân Sam từng yêu đàn anh khoá trên nhưng đơn phương cũng chỉ là đơn phương, đến năm đàn anh ra trường cô vẫn không tỏ tình.

Hai người bước vào cục dân chính, bên trong không ít người nhìn về phía hai người có người lấy điện thoại ra chụp, hai người ghi vào một tờ giấy kết hôn, được nhân viên đưa đi chụp ảnh.


Lúc hai người rời khỏi đã là 1 tiếng sau, trên tay ai cũng cầm một cuốn sổ màu đỏ dưới ánh nắng nhìn chói mắt vô cùng.

Vân Sam:” Cái này là hợp đồng?”
Cố Phong:” Không, đây mới là hợp đồng.”
Hắn lấy phía sau xe ra một túi hồ sơ được niên phong rất kỹ.

Cô nghiêng đầu nhận lấy, bên trong đầy đủ bốn tờ giấy, mỗi tờ đều trằn trịt chữ lớn nhỏ.

Nhưng chữ hấp dẫn mắt Vân Sam chính là chữ đen bự ở đầu trang giấy
“ Hợp Đồng Hôn Nhân
Bên A trong thời gian thực hiện hợp đồng phải dọn qua nhà bên B để tránh hai bên gia đình phát hiện.

Bên B sẽ chu cấp tiền những thứ bên A muốn và yêu cầu.

Trong lúc thực hiện hợp đồng bên A và B không được có mối quan hệ yêu đương nào khác trừ khi kết thúc hợp đồng.

Thời gian thực hiện hợp đồng ít nhất 1 năm đến 2 năm.


Khi kết thúc hợp đồng bên B sẽ mua nhà, xe, chi cho bên A một số tiền coi như tiền thưởng……”
Cô đọc vài dòng đầu đã thấy choáng, chữ không phải nhỏ nhưng thật sự nó quá nhiều đi, đọc chữ này lại lộn qua chữ kia rất khó nhìn.

Cố Phong đưa bút qua:
“ Nếu cô đồng ý thì ký đi.”
Vân Sam không nghĩ nhiều nhận lấy bút hắn đưa mà đặt xuống bên A.

Cô ký xong liền trả lại bút với tờ hợp đồng thì sờ sờ bụng.

Coi như mẹ tìm cho con được một người ba giàu, rất có địa vị, sau này tiền có thể con không cần lo.

Giàu nhưng thiếu tình thương thật sự dễ sống hơn không có tiền còn thiếu tình thương..